Bởi vì Nam Nha có mấy việc gấp cần xử lý nên Kỷ Tuyên trở về hơi muộn, lúc về tới phủ trời đã tối đen.
Vừa vào tiền viện thì Triệu quản sự đã vội vàng đi tới, ông ấy nôn nóng nói với chàng hai câu.
Kỷ Tuyên nghe xong, sắc mặt thay đổi đột ngột, chàng chạy nhanh đến Vụ Trạch viện.
Nha hoàn nhìn thấy chàng trở về thì vội vàng tiến lên hành lễ.
“Quận chúa sao rồi?” Kỷ Tuyên trầm giọng hỏi.
“Quận chúa vừa uống thuốc, bây giờ đang ngủ ạ.” Tuyết Ương đáp một tiếng.
Kỷ Tuyên không đáp lời, chàng đi thẳng tới giường trong phòng ngủ.
Kỷ Du nằm ở đó, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, ấn đường hơi nhíu lại, rõ ràng là không mấy thoải mái.
Kỷ Tuyên ngồi xuống bên giường, vươn tay sờ trán nàng, ánh mắt trở nên nặng nề.
Qua một lúc lâu chàng mới đi ra, đến gian ngoài thì lập tức hỏi Tuyết Ương: “Nàng ấy cảm thấy khó chịu từ lúc nào?”
Tuyết Ương ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi nói: “Khoảng sau bữa trưa thì sắc mặt Quận chúa có chút không thích hợp, nhưng Quận chúa nói không có việc gì nên không mời đại phu. Sau đó gần đến lúc dùng bữa tối, Quận chúa đột nhiên nói ngực đau, còn chưa nói được mấy câu thì trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi, ngay sau đó lập tức nôn ra máu, bọn nô tỳ đều sợ hãi. Lục đại phu tới xem, nói là mạch tượng của Quận chúa rất kỳ quái, giống như là trúng độc nhưng lại không biết là độc gì, vì thế đành phải cho Quận chúa uống chút thuốc giải độc trước, ông ấy nói phải đi về kiểm tra trong sách thuốc lần nữa, sau đó thì Quận chúa đỡ hơn một chút, không còn nôn ra máu nữa. Ma ma nói phải tìm thái y tới nhưng Quận chúa không cho, Quận chúa nói là muộn rồi, ngày mai hẵng cho người đi mời.”
Kỷ Tuyên nghe đến đây, ấn đường đã nhíu lại rất sâu, sắc mặt khó coi đến mức dọa người.
“Sai người vào cung ngay lập tức.” Giọng chàng vừa âm u vừa nghiêm nghị.
“Tỷ ấy bị bệnh sao?” Kỷ Thấm nói khẽ, sát lại gần rồi hỏi tiếp: “Nghe nói Lục đại phu đã tới? A tỷ khó chịu trong người sao?”
“Ừ,” Kỷ Tuyên lạnh nhạt trả lời: “Không có gì đáng ngại, không cần lo lắng.”
“Nhưng mà… Nhìn sắc mặt a tỷ rất kém.” Kỷ Thấm lo lắng hỏi: “Bệnh của tỷ ấy rất nặng sao?”
Đầu ngón tay Kỷ Tuyên khẽ run nhưng vẫn ôn tồn nói: “Ngày mai sẽ tốt thôi, muội về đi, để nàng ấy nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Vâng.” Kỷ Thấm gật đầu, rất không yên tâm nhìn chằm chằm Kỷ Du vài lần rồi mới đi.
Hàng mày nhíu chặt của Kỷ Tuyên từ đầu đến cuối chưa từng thả lỏng.
Thật vất vả đợi đến lúc thái y đến.
Sau khi hai vị thái y chẩn mạch, sắc mặt lập tức nặng nề.
“Tại sao lại như vậy?”
“Thật đúng là kỳ lạ…”
Kỷ Tuyên càng thêm lo lắng, không nhẫn nại được mà vội hỏi: “Nàng ấy làm sao vậy?”
Thái y vội bẩm: “Mạch tượng của Quận chúa rất kỳ lạ, giống như là trúng độc nhưng độc này lại không mạnh, có vẻ là loại độc dược mãn tính nào đó, tuy không tổn hại tính mạng nhưng lại làm tổn thương phủ tạng, sẽ thường xuyên nôn ra máu.”
Sắc mặt Kỷ Tuyên căng thẳng: “Độc này có cách giải không?”
“Vẫn có thể giải, có điều phương thuốc giải độc này không có sẵn, còn phải cân nhắc một phen nữa.”
“Vậy mau nghĩ đi.” Giọng Kỷ Tuyên gần như gắt gỏng.
“Vâng, vâng, vâng.” Thái y luôn miệng trả lời.
Hai vị thái y cân nhắc một canh giờ, đang lúc muốn quyết định hai vị thuốc cuối cùng thì Lục đại phu cho người đưa một phương thuốc đã nghĩ kỹ tới.
Thái y xem xong liên tục gật đầu, Kỷ Tuyên lập tức sai người sắc thuốc theo phương thuốc đó.
Mãi đến giờ Tuất thuốc mới sắc xong, đúng lúc đó Kỷ Du cũng tỉnh dậy.
Kỷ Du vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Kỷ Tuyên, nàng hãy còn hơi mơ màng, suy nghĩ một chút mới nhớ lại chuyện ngày hôm nay mình nôn ra máu.
“Hẳn là chàng lo lắng chết đi được?” Kỷ Du cười trừ: “Thật ra thì không có nghiêm trọng như vậy, ta uống thuốc xong thì không còn khó chịu nữa.”
Kỷ Tuyên không nói gì mà chỉ xoa gò má nàng, sau đó bưng bát thuốc đến gần rồi nói: “Còn phải uống một bát nữa.”
“Vâng.” Kỷ Du chống khuỷu tay ngồi dậy, ngực đột nhiên hơi đau, nàng rên nhẹ một tiếng, lập tức thấy Kỷ Tuyên tái mặt.
“Ta không sao.” Nàng vội nói: “Chỉ là ngủ quá lâu nên người hơi mỏi thôi.”
Nhưng lo lắng trong mắt Kỷ Tuyên không giảm chút nào, chàng duỗi tay ôm nàng dậy, để chén thuốc lại gần rồi đút cho nàng.
“Lục đại phu và thái y đều nói nàng trúng độc.” Đợi nàng uống thuốc xong, chàng nhìn nàng khẽ nói.
Kỷ Du hơi kinh ngạc, ngước mắt nhìn chàng: “Sao ta có thể trúng độc?”
Kỷ Tuyên lắc đầu, ánh mắt càng nặng nề: “Ta đã cho người điều tra trong phủ một lần, tất cả người làm đều bị thẩm vấn nhưng vẫn không tìm ra manh mối.” Chàng nói tới đây thì hỏi nàng: “Ngoài đồ ăn ở phòng bếp nhỏ ra thì hôm nay nàng còn ăn cái gì? Có chạm vào cái gì không?”
Kỷ Du mờ mịt lắc đầu: “Không có, ta không nghĩ ra có cái gì bất thường.”
Kỷ Tuyên nắm chặt tay nàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ta sẽ điều tra ra, mấy ngày này ta đều ở trong phủ, sẽ không để kẻ nào có thể nhân cơ hội làm hại nàng.”
Kỷ Du dựa vào ngực chàng, hơi thẫn thờ nói: “Ta thật sự không thể ngờ được… Trong phủ sẽ có người nào muốn hại ta.”
“Bất luận là ai ta cũng sẽ không bỏ qua.” Ánh mắt Kỷ Tuyên chợt lạnh.
Ngày hôm sau trong cung truyền ra một tin tức làm tất cả mọi người đều kinh ngạc ―― Ngọc phi nương nương sẩy thai, đã hôn mê một đêm.
Đây chính là chuyện lớn, trong cung rối loạn cả một đêm.
Nghe nói đêm hôm qua Ngọc phi nương nương đột nhiên đổ bệnh, sau đó lập tức tuyên thái y, nhưng lúc thái y đến thì nàng đã hôn mê. Thái y bắt mạch, phát hiện Ngọc phi nương nương căn bản không phải bị bệnh mà là trúng kịch độc. Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là Ngọc phi nương nương này lại có thai hai tháng, nhưng bởi vì trúng độc nên thai nhi trong bụng nàng ngay cả một đêm cũng không gắng gượng qua được, cứ như vậy không còn, mà nàng trúng độc thật sự rất kỳ lạ, thái y suy nghĩ một đêm vẫn không phối được thuốc giải. Hoàng Thượng vì vậy mà nổi điên lên, giao trách nhiệm cho Hình Bộ và Đại Lý Tự trong vòng ba ngày phải tra ra hung thủ hạ độc.
Lúc tin tức truyền tới tai Kỷ Du, nàng đang uống thuốc.
Lúc Tuyết Ương nhận lấy chén thuốc rồi đi ra ngoài có lẩm bẩm một câu: “Thật đúng là kỳ quái… Quận chúa nhà chúng ta vừa trúng độc, Ngọc phi nương nương này cũng lập tức trúng độc…”
Ai ngờ người nói vô tâm, người nghe cố ý, mặt Kỷ Tuyên vừa động một cái, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt chàng trở nên rét lạnh, nhìn chằm chằm Kỷ Du hỏi: “Ngày hôm trước ở Ninh Vương phủ có gì kỳ lạ không?”
Kỷ Du ngạc nhiên, thoáng chốc đã hiểu ý chàng, nàng kinh hãi trợn to hai mắt: “Chàng, chàng… Nghi ngờ Mục Dung Dung?”
Kỷ Tuyên lạnh mặt, nghiêm giọng nói: “Nàng và Ngọc phi đều tới Ninh Vương phủ, lại đều xảy ra chuyện vào ngày hôm qua, sẽ không trùng hợp như vậy.”
Chàng vừa nói như vậy, Kỷ Du cũng cảm thấy có điểm không bình thường, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không nói rõ được: “Không khó hiểu khi Mục Dung Dung muốn hại ta, thế nhưng vì sao nàng ta phải hại Ngọc phi nương nương? Hai nàng xưa nay thân thiết, hơn nữa Ngọc phi nương nương lại là người của Hoàng Thượng, sao nàng ta dám làm như vậy?”
Kỷ Tuyên cũng cảm thấy chỗ này không làm rõ được. Chàng còn biết phụ thân Tạ Kiều Ngọc theo phe Tả tướng, lấy mưu tính của Mục Dung Dung thì quả thật không có lý do gì để ra tay với Tạ Kiều Ngọc. Nhưng chàng không tin đây chỉ là trùng hợp.
Nếu đã không tra ra được manh mối ở trong phủ, vậy cũng nên đi điều tra Mục Dung Dung một chút.
Chiều hôm đó Kỷ Tuyên lập tức vào cung. Sau khi gặp Hoàng thượng, chàng đi ngay đến Đại Lý Tự.
Đêm đó cấm quân lập tức bao vây Ninh Vương phủ.
Mục Dung Dung có nằm mơ cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người tìm tới cửa.
Hôm nay nghe được tin Tạ Kiều Ngọc sẩy thai, nàng ta vừa khiếp sợ vừa nghi ngờ, đến khi người được phái ra ngoài thăm dò tin tức trở về bẩm báo rằng An Hoà Quận chúa không có gì đáng ngại thì nàng ta mới đột ngột ý thức được là đã xảy ra chuyện gì.
Nàng ta đã tính toán tốt mọi chuyện, nhưng không ngờ thuộc hạ của nàng ta lại ngu xuẩn như vậy, vậy mà hạ độc sai rồi.
Rõ ràng là nàng ta muốn giế t chết Kỷ Du, kết quả Tạ Ngọc Kiều lại là người trúng phải loại kịch độc kia. Nàng ta càng không ngờ Tạ Kiều Ngọc lại còn có thai, còn vì vậy mà sẩy thai. Nàng ta bị ma xui quỷ khiến làm ra chuyện hại chết một hoàng tự còn chưa ra đời, đây là tội gì, nàng ta rõ mồn một.
Nàng ta hoàn toàn không có suy nghĩ muốn hại chết Tạ Kiều Ngọc. Nàng ta chỉ cảm thấy đấy là cơ hội hiếm có nên muốn tùy tiện dạy dỗ một chút, để Tạ Kiều Ngọc chịu chút đau khổ là được, cũng không đến mức làm lớn chuyện, còn có thể giúp nàng ta che giấu chuyện hạ độc nữa. Dù sao lấy quan hệ giữa nàng ta và Tạ Kiều Ngọc thì sẽ không có ai tin là nàng ta ra tay, đến lúc đó cho dù người Kỷ gia nghi ngờ nàng ta có liên quan đến cái chết của Kỷ Du thì nàng ta cũng có lời biện bác (1) …
(1) Biện bác: tranh luận để xóa bỏ lý lẽ của người khác.
Đâu biết được bây giờ lại hoàn toàn trái ngược!
Kỷ Du vẫn sống êm đẹp còn Tạ Kiều Ngọc lại bị hại!
Mục Dung Dung còn chưa kịp nghĩ ra đối sách thì đã có người tìm tới cửa.
Đêm hôm đó Ninh Vương và Ninh Vương phi đều bị giam lỏng trong phủ, cấm quân lục soát khắp Ninh Vương phủ cũng không tìm ra thuốc độc. Thế nhưng Đại Lý Tự lại tra ra manh mối từ trong miệng một tỳ nữ của Ninh Vương phủ, mọi chuyện rất nhanh đã kéo tơ lột kén, tất cả mọi chuyện đều được xét hỏi rõ ràng. Tỳ nữ được Mục Dung Dung bày mưu đặt kế âm thầm hạ độc vào ngày hôm đó không chịu được cực hình nên đã nhận tội.
Kết quả thấm vấn nhanh chóng được trình lên Hoàng thượng, người Mục gia đến cả cơ hội diện thánh cầu tình cũng không được, chạng vạng ngày hôm đó Mục Dung Dung lập tức bị giam vào Đại Lý Tự.
Việc này có liên quan đến hoàng tự, đám quan lại theo phe tả tướng đều không dám nhiều lời, mà Tạ gia càng vì vậy mà bất hòa với Mục gia, trong chốc lát Mục gia rơi vào cảnh tứ cố vô thân.
Hai ngày sau Mục Dung Dung bị phán quyết chém đầu, đêm đó nàng ta lập tức đâm đầu vào tường, chết trong ngục.
Mục Chẩn cũng bởi vì “Không biết cách dạy dỗ nữ nhi” nên bị cách chức Tả tướng, biếm quan (2) đày ra ngoài, phe cánh Tả tướng ngày xưa xưng vương xưng bá ở triều đình giờ giống như chim muông bay tan tác, lề lối trong triều trải qua một trận gột rửa sạch sẽ, sau đó Hoàng Thượng đề bạt một đám quan lại mới, làn gió kết bè kéo cánh trong triều rõ ràng đã yếu đi.
(2) Biếm quan: giáng chức.
Kỷ Du dù thế nào cũng không ngờ chuyện này sẽ có kết cục như vậy.
Biết được nội tình từ trong miệng Kỷ Tuyên, trong lòng nàng hết sức phức tạp.
Thật không ngờ Mục Dung Dung ác độc như vậy, nếu không phải lúc đó tỳ nữ kia sẩy tay hạ độc sai người thì có lẽ nàng đã mất mạng. Cũng may mạng Tạ Kiều Ngọc đã được cứu về, chỉ khổ cho đứa trẻ chưa ra đời đó.
Kỷ Du thở dài. Hiện giờ còn có thể sống, thật đúng là khó có được.
Kỷ Tuyên thấy sắc mặt nàng trắng bệch thì đau lòng ôm lấy nàng: “Không có chuyện gì, Yểu Yểu.”
Đúng vậy, không có chuyện gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT