Lúc Kỷ Tuyên vào phòng, Kỷ Du đã rất buồn ngủ, nhưng nàng cũng không ngủ mà vẫn để nguyên quần áo ngồi dựa vào giường, lật xem một quyển sách mới của phường in.

Thời gian này Kỷ Tuyên bề bộn việc công, sau khi về phủ còn phải ở lại thư phòng hơn một canh giờ.

Ngày nào Kỷ Du cũng chờ chàng. Kỷ Tuyên đau lòng, có nói mấy lần, nàng luôn ngoan ngoãn đồng ý, thế nhưng lúc nào cũng chỉ nghe mà không làm. Kỷ Tuyên không còn cách nào, mấy ngày này cũng cố gắng hết sức trở về nhà sớm một chút.

Nghe được tiếng động ở cửa, Kỷ Du để quyển sách trong tay xuống, đứng dậy khỏi giường.

Kỷ Tuyên mới từ phòng tắm ra, trên người mặc trung y màu trắng rộng rãi, tóc đen cũng xõa ra.

“Sao không lau tóc?” Kỷ Du lấy một cái khăn ở chỗ bình phong rồi kéo chàng ngồi xuống. 

“Để ta tự làm, nàng đi ngủ đi.” Kỷ Tuyên cầm lấy cái khăn trong tay nàng rồi quay lưng về phía nàng.

Giọng chàng rất thấp, còn ẩn chứa một chút rầu rĩ.

Kỷ Du sững sờ một lát, nhìn bóng lưng chàng, mơ hồ cảm thấy phản ứng của chàng hơi kỳ lạ. Lúc trước chàng không lau tóc đều là vì muốn nàng làm giúp, mỗi lần như vậy chàng đều rất hưởng thụ, chưa từng từ chối, như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Kỷ Du hơi nghi hoặc, đang định mở miệng hỏi thì Kỷ Tuyên đã đi vào phòng.

Lúc này Kỷ Du thật sự cảm thấy chàng không được bình thường.

Nàng đi vào theo, thấy chàng ném khăn lên bàn, cúi đầu ngồi trên giường nhỏ.

“Ca ca?” Kỷ Du đi tới, khẽ gọi chàng.

Kỷ Tuyên không lập tức trả lời, im lặng trong giây lát, chàng giơ tay lên đè vào ấn đường rồi nói: “Không còn sớm nữa, ngủ thôi.”

Kỷ Du càng lo lắng, bước nhanh đến, căng thẳng quan sát chàng: “Chàng khó chịu ở đâu sao? Nhức đầu ư? Có phải quá mệt mỏi hay không?”

Kỷ Tuyên đột nhiên ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Kỷ Du bị ánh mắt của chàng làm cho giật nảy một cái.

“Chàng…” Nàng nói chẳng nên lời, con ngươi trong vắt chợt hiện ra một chút hoảng hốt, “Chàng sao vậy?”

Kỷ Tuyên không trả lời, lại đột nhiên đứng lên, giơ tay chạm vào gò má trắng nõn của nàng.

“Sao, sao vậy?” Kỷ Du kinh ngạc, cũng theo chàng sờ tay lên mặt mình, “Trên mặt ta có thứ gì sao?”

Kỷ Tuyên lắc đầu, thả tay xuống, nắm lấy cổ tay nhỏ bé của nàng, “Yểu Yểu, ta hơi mệt một chút.”

“À,” Kỷ Du thở phào nhẹ nhõm, nói khẽ: “Vậy mau đi ngủ thôi.”

Sau khi đèn tắt, hai người nằm trên giường.

Kỷ Du co vào ngực Kỷ Tuyên, đưa tay ôm thắt lưng chàng, dịu dàng nói: “Ca ca mau ngủ đi.”

Kỷ Tuyên không đáp lại, cũng không động đậy, Kỷ Du chỉ cho rằng chàng quá mệt nên không nghĩ nhiều nữa, yên tâm nhắm mắt lại.

Trong đêm khuya yên tĩnh, hơi thở của hai người quấn quýt vào nhau.

Không biết qua bao lâu, trong bóng tối mờ mịt, giọng nói trầm thấp của Kỷ Tuyên bỗng nhiên vang lên: “Yêu Yểu, nàng không có lời gì muốn nói với ta sao?”

“Ca ca?” Kỷ Du kinh hãi, “… Chàng còn chưa ngủ sao?” Chàng vẫn luôn không phát ra tiếng động nào, nàng cứ tưởng rằng chàng đã ngủ rồi.

Trong đêm đen, hơi thở của Kỷ Tuyên đột nhiên trở nên nặng nề. Chàng bỗng dùng sức giữ chặt nàng, trong bóng tối tìm được môi nàng rồi hôn lên.

Chàng không cho nàng có cơ hội nói chuyện nữa, giữa lúc hai cánh môi quấn quýt nhau, trung y mỏng manh của nàng nhanh chóng bị cởi ra, yếm nhỏ và qu@n lót cũng không thể ở lại bao lâu. Động tác của Kỷ Tuyên vừa mạnh vừa vội, hoàn toàn không cho nàng thời gian phản ứng, miệng lưỡi rơi vào cần cổ mịn màng bóng loáng của nàng, vừa hôn vừa m*t đến mức kịch liệt kinh hoàng.

Lúc chàng thẳng người tiến vào, Kỷ Du không có chút chuẩn bị, cảm giác đau đớn ập tới trong nháy mắt đó chỉ đứng sau lần thân mật đầu tiên vào đêm tân hôn.

“Ca ca…” Người Kỷ Du run lên, đau đến nỗi nhíu chặt mày, “Đau… Đau quá…”

Kỷ Tuyên bỗng giật mình một cái, đột nhiên dừng động tác lại, cũng không dám động thêm cái nào nữa.

Chàng tỉ mỉ hôn lên vành tai nàng, tiếng th ở dốc nặng nề rơi vào tai nàng, mang theo âm giọng khàn khàn trầm thấp của chàng: “Yểu Yểu… Yểu Yểu, thật xin lỗi…”

“Không sao…” Kỷ Du ôm lấy chàng, run giọng nói thật nhỏ: “Ca ca nhẹ một chút là được…”

Kỷ Tuyên nói không ra lời, chỉ lặng lẽ hôn nàng, qua một lúc lâu chàng mới từ từ chuyển động.

Sau khi kết thúc, khắp người chàng đều là mồ hôi.

Kỷ Du kề sát vào ngực chàng, bị chàng ôm thật chặt, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.

“Còn đau không?” Kỷ Tuyên khẽ hỏi. 

Kỷ Du lắc đầu, chợt nhớ tới bây giờ đang ở trong bóng tối, nàng lập tức mở miệng nói: “Không đau.” Dừng một chút, giọng nàng càng nhẹ hơn: “Thật xin lỗi, ta hơi sợ đau, có phải vừa rồi ca ca không quá thoải mái đúng không?”

Dứt lời, nàng tìm đến tay chàng, nhẹ nhàng cầm lấy, dường như có chút áy náy, giọng cũng lộ ra vài phần dè dặt: “Nếu không… Nếu không thì một lần nữa?”

Trong bóng tối, Kỷ Tuyên ngơ ngác, giây lát hốc mắt đột nhiên nổi lửa, trong cổ giống như bị nghẹn cái gì, nói không ra lời, nhưng lại cực kỳ khó chịu.

Không nghe thấy chàng trả lời, Kỷ Du hơi sợ, không nhịn được phải gọi chàng: “Ca ca?”

“Ừ.” Kỷ Tuyên đáp, ôm nàng càng chặt hơn, cánh môi dán vào trán nàng. Yên lặng trong phút chốc, chàng nói khẽ: “Ta thích nàng.” Dứt lời, lại tăng thêm một câu, ra sức nhấn mạnh: “Rất thích nàng, càng ngày càng thích.”

Sau khi Kỷ Du sũng sờ một lát thì khẽ cười.

“Ta biết.” Nàng dịu dàng nói: “Chàng không nói thì ta cũng biết.” Chần chừ một lát, nàng vẫn hỏi: “Ca ca, hôm nay chàng sao vậy?”

“Không sao cả.” Kỷ Tuyên hôn nàng một cái, giọng khàn khàn vang lên: “Chỉ là rất nhớ nàng mà thôi, ngủ đi.”

Kỷ Du không hỏi tiếp nữa.

Lúc sắp ngủ, trong cơn mơ mơ màng màng, hình như nàng mơ hồ nghe thấy Kỷ Tuyên nói bên tai nàng một câu ——

“Đừng đi gặp hắn, đừng đi nữa.”

*********

Ngày hôm sau, Kỷ Du ngủ một mạch đến khi trời sáng trưng mới từ trong mộng tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không. Nàng biết Kỷ Tuyên nhất định đã dậy từ sớm rồi.

Sau khi rửa mặt, nàng ăn qua loa cho xong bữa sáng.

Lúc xế trưa, Kỷ Thịnh hết giờ học, vui vui vẻ vẻ chạy tới. Cậu bé chạy rất nhanh, bà tử ở phía sau đuổi theo đã đầu đầy mồ hôi.

Kỷ Du nghe được tiếng động, vừa ra khỏi phòng đã lập tức bị cậu bé nho nhỏ ôm lấy chân.

“Nương!” Kỷ Thịnh ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, con ngươi đen nhánh lanh lợi chăm chú nhìn nàng, “Nương, con nhớ người muốn chết, thật là “Một ngày không gặp, như cách ba thu” đấy ạ!”

Kỷ Du bật cười, bà tử và nha hoàn cùng tới cũng che miệng cười.

“Học được câu này ở đâu thế?” Kỷ Du ngồi xổm xuống, véo một cái lên khuôn mặt vừa mềm vừa tròn của cậu bé, “Phu tử dạy ư?”

“Phu tử mới sẽ không dạy cái này đâu!” Kỷ Thịnh lắc đầu, không khỏi tự đắc nói: “Con tự học đấy nhé, xem ở trong sách!”

“Thịnh Nhi của ta thông minh như vậy sao?” Kỷ Du cười đến cong cong khóe mắt, lại giơ tay xoa đầu cậu bé, “Nương rất vui.”

Kỷ Thịnh cực kỳ hài lòng với phản ứng của nàng, con ngươi đen nhánh xoay vòng vòng, đi lên nói bên tai nàng: “Nương, hôm qua phụ thân khen con rồi.”

Kỷ Du kinh ngạc trợn mắt nhìn: “Thật hả? Khen con cái gì?”

“Khen con thông minh lanh lợi, còn nói con là con trai ngoan của ông ấy.” Kỷ Thịnh nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua thì vô cùng vui vẻ nói: “Nương, cảm ơn người ạ!”

“Phụ thân con khen con, cảm ơn ta làm gì?” Kỷ Du nghi ngờ.

Con ngươi Kỷ Thịnh xoay một cái, cười híp mắt nói: “Con là nương sinh ra mà, nương thông minh mới sẽ sinh ra Thịnh Nhi thông minh chứ, con thích nương nhất đó.”

Kỷ Du rất hưởng thụ cảm giác được con trai nhà mình khen ngợi, bị cậu bé chọc cho cười ha ha không ngừng, căn bản không chú ý đến trong mắt tiểu thiếu niên lóe lên một tia gian xảo.

Cả một buổi chiều sau đó, Kỷ Thịnh luôn ở Vụ Trạch viện, chỗ nào cũng không đi mà cứ canh giữ bên cạnh Kỷ Du.

Kỷ Du cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Cho đến khi chuyện này kéo dài ba ngày, nàng mới ý thức được có điểm không đúng.

Mặc dù Kỷ Thịnh mới năm tuổi nhưng hai năm qua cậu bé bị Kỷ Tuyên quản chế nghiêm khắc, đã được rèn luyện rất tốt, vừa hiểu chuyện lại vừa độc lập, đầu năm nay đã bắt đầu ở một mình trong một viện nhỏ, đã sớm không còn là bánh bao nhỏ vừa nghịch ngợm vừa dính người lúc trước nữa rồi. Hiện giờ cậu bé lại đột nhiên dính lấy, quả thật có chút khác thường.

Kỷ Du vòng vo hỏi một lúc lâu, lại nghe ngóng chỗ bà tử và nha hoàn chăm sóc Kỷ Thịnh nhưng vẫn không hỏi được gì.

Ngày hôm đó trước khi đi ngủ Kỷ Du nói chuyện này với Kỷ Tuyên, không ngờ Kỷ Tuyên lại cảm thấy đây không phải chuyện to tát gì, còn khuyên nàng ở cùng Kỷ Thịnh nhiều hơn.

Kỷ Du không nói thêm nữa nhưng trong lòng vẫn hơi lo âu.

Chớp mắt đã qua năm ngày, đến ngày mùng sáu tháng tư. Hai ngày trước nàng đã nhận được thư của Đoạn Thù, biết hôm nay hắn rời khỏi Thành Đô.

Ăn trưa xong, Kỷ Du lập tức muốn ra ngoài, thế nhưng Kỷ Thịnh vẫn trước sau như một chạy tới.

“Nương phải ra ngoài sao?” Kỷ Thịnh thấy nha hoàn đội mũ che cho nàng thì tò mò hỏi.

“Đúng vậy.” Kỷ Du lên tiếng đáp lại: “Hôm nay nương có việc phải làm, đi ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ trở về, Thịnh Nhi ở nhà chờ ta nhé.”

Ánh mắt Kỷ Thịnh sáng lên, vội vàng nói: “Con đi cùng nương!”

“Không được,” Kỷ Du nói: “Dẫn con theo không tiện, nương đi một mình thôi.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Kỷ Thịnh bẹp ra, đáng thương nhìn nàng, “Nương chê con phiền sao?”

“Đương nhiên không phải,” Kỷ Du vội vàng an ủi cậu bé: “Sao Thịnh Nhi lại nghĩ như vậy? Nương thích Thịnh Nhi nhất mà.”

“Vậy nương cho con đi cùng đi, nương ra ngoài một mình thì con không yên tâm, con là nam nhi mà, phụ thân nói nam nhân phải bảo vệ nữ nhân, con phải bảo vệ người chứ.” Kỷ Thịnh chững chạc đàng hoàng nói: “Nếu nương thích con thì sẽ để cho con đi cùng, nếu nương không thích con, vậy coi như xong rồi, con không muốn làm nương chán ghét đâu.”

Kỷ Du hoa mắt, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, cho con đi cùng.”

“Vâng!” Kỷ Thịnh vui mừng nói: “Vậy con đi thay áo, nương chờ con nha!” Nói xong, không đợi Kỷ Du trả lời, cậu bé đã chạy đi như một làn khói.

Cậu bé chạy về thư phòng nhỏ, nhanh chóng viết một tờ giấy nhỏ rồi cho người đưa đến Quân vệ.

Kỷ Du ở Vụ Trạch viện một lát thì thấy tiểu thiếu niên đã thay quần áo đi đến.

Hai mẹ con cùng lên xe ngựa, mang theo năm, sáu hộ vệ, lập tức lên đường.

Trước tiên Kỷ Du đi đến chợ mua chút bánh ngọt và thức ăn, sau đó mới bảo phu xe đi đến cửa thành.

Quả nhiên Đoạn Thù đã đến.

Thấy nàng tới đúng hẹn, Đoạn Thù rất vui mừng.

Hai người nói mấy câu, Kỷ Du lập tức đi vào trong xe ngựa cầm lấy một túi bánh ngọt đã gói kỹ đưa cho hắn.

Đoạn Thù nhận lấy, cảm ơn nàng rồi lên ngựa ra khỏi cửa thành.

Kỷ Du đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng lưng hắn càng lúc càng xa, trong lòng rất bùi ngùi.

Thấy hắn đã cưỡi ngựa đi xa, cũng không còn nhìn thấy người nữa, lúc này nàng mới xoay người.

Ai ngờ vừa quay người một cái thì lập tức sững sờ.

Cách khoảng một trượng, nam nhân đang lặng lẽ đứng nhìn nàng không phải Kỷ Tuyên thì là ai?

Kỷ Du mở to mắt, ngơ ngác nhìn chàng.

Hai người không ai nói gì, cứ đứng như vậy trong chốc lát, mãi đến khi tiểu thiếu niên đang trốn trong xe ngựa lén lút quan sát tất cả không nhìn nổi nữa, lập tức lăn xuống xe, gọi to: “Phụ thân”, “Nương”, ý muốn phá vỡ tình thế bế tắc.

Lúc này Kỷ Du không để ý tới con trai mà cứ chăm chú nhìn Kỷ Tuyên.

Nhưng lúc này Kỷ Tuyên lại rũ mắt, né tránh ánh mắt nàng, nghiêng người cầm bàn tay nhỏ bé của Kỷ Thịnh dắt đi, “Thịnh Nhi, về nhà cùng phụ thân thôi.”

Kỷ Du bỗng nhiên luống cuống, thấy chàng xoay người định đi, nàng vội vội vàng vàng đi lên, kéo ống tay áo của chàng.

Bước chân của Kỷ Tuyên dừng một chút.

“Ta, ta…” Kỷ Du khẩn trương đến nỗi lòng dạ rối bời, không biết nên nói gì, nhưng nàng cứ nắm chặt tay áo chàng không buông.

Từ đầu đến cuối Kỷ Tuyên không quay đầu lại, bầu không khí ngưng đọng trong nháy mắt, chàng mở miệng, giọng trầm thấp vang lên: “Nàng muốn về nhà sao?”

“Vâng.” Kỷ Du gật đầu qua quýt, “Ta, ta về cùng chàng.” 

“Đi thôi.” Nói xong, chàng lập tức nắm lấy tay nàng, một tay dắt nàng, một tay dắt Kỷ Thịnh.

Một nhà ba người lên xe ngựa.

Dọc đường đi, Kỷ Tuyên rũ mắt, từ đầu đến cuối ánh mắt không hề nhìn đến Kỷ Du.

Kỷ Du vẫn nhìn chàng, cũng không biết mở miệng như thế nào.

Chỉ có Kỷ tiểu công tử là líu ríu cả một đường, ra sức tìm tòi mấy chuyện thú vị ở trong đầu để kể cho phụ thân và nương cậu bé nghe, tiếc là hai người kia không hề phối hợp, ngay cả cười cũng không có cười một tiếng. Phụ thân cậu bé còn khá hơn một chút, ít nhất sẽ còn nghiêng mặt nhìn cậu bé một hai lần, nương cậu bé thì không hề, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dính lên người phụ thân cậu bé, bộ dạng lo lắng không yên, ngay cả cậu bé cũng không nhìn nổi.

Trời ơi, xem ra cậu bé và phụ thân cậu bé nghĩ nhiều quá rồi.

Nhìn xem, rõ ràng nương rất quan tâm phụ thân mà.

Trong đầu Kỷ Thịnh nói lảm nhảm như vậy, đột nhiên lại hơi áy náy. Có lẽ cậu bé không nên bán đứng nương.

Ôi, bộ dạng này của nương thật làm người ta đau lòng mà.

Người một nhà không được tự nhiên trở về phủ.

Câu nói đầu tiên của Kỷ Tuyên chính là đuổi Kỷ Thịnh trở về viện của cậu bé.

Trên đường về Vụ Trạch viện, hai phu thê đều không nói gì.

Kỷ Tuyên đi thẳng vào phòng ngủ, ngồi lặng lẽ bên bàn.

Kỷ Du đi theo, dè dặt gọi chàng.

Kỷ Tuyên không ngẩng đầu, cùng không đáp lời nàng.

Kỷ Du nắm ngón tay, trong lòng có hơi khó chịu, cắn cắn môi, lấy hết can đảm đến gần.

“Đoạn Thù đi ngang qua Thành Đô, lần trước ta vừa hay gặp hắn, bọn ta đã… Nói mấy câu. Hôm nay hắn đi, ta muốn… Muốn tiễn hắn một đoạn, cho nên mới đi.” Nàng giải thích rõ ràng, ấn đường nhíu chặt, ánh mắt yếu ớt nhìn gò má chàng, “Ca ca, chàng đừng tức giận, ta chỉ đi tiễn hắn một chút thôi mà.”

Thấy Kỷ Tuyên không có phản ứng, nàng vội đến nỗi hai mắt đỏ ửng, “Ca ca, chàng đừng không để ý tới ta.” Nàng vừa nói vừa kéo tay Kỷ Tuyên.

Kỷ Tuyên chợt đứng dậy nhìn nàng, “Tại sao nàng không nói cho ta?” Con ngươi chàng đen kịt u ám, “Ta vẫn luôn đợi nàng nói cho ta.”

Kỷ Du ngơ ngác, cặp mắt hoa đào rơi nước mắt. Nàng cuống quýt sáp đến gần, ôm eo chàng: “Ta không phải cố ý muốn giấu chàng, ta sợ chàng suy nghĩ nhiều nên mới không nói cho chàng. Ta biết, ta đã đồng ý với chàng là chúng ta sẽ không có bất kỳ liên quan nào đến Đoạn Thù nữa, ta không hề quên, chỉ là ta tình cờ gặp hắn, sau đó thì muốn… Muốn… Chỉ tiễn một chút thôi, ta không nói là vì sợ chàng nghĩ lung tung, thật đấy.”

“Đừng khóc.” Chàng cúi đầu nhìn nàng, ngón tay dài lau nước mắt cho nàng.

“Vậy ca ca có thể đừng tức giận được không?” Nàng ngửa mặt, vừa nói vừa nhìn chàng, hai mắt ướt nhòe.

Kỷ Tuyên thở dài, khẽ nói: “Ta không tức giận.”

“Vậy tại sao chàng không để ý tới ta?”

“Ta sợ.” Chàng cau mày, “Yểu Yểu, nếu không có ta, có phải nàng… Sẽ chọn Đoạn Thù đúng không?”

“Cái gì?” Kỷ Du bị câu hỏi của chàng làm cho hồ đồ.

Vẻ mặt Kỷ Tuyên ủ rũ, sâu kín nói: “Ta nhớ đời trước nàng… Nàng rất thích hắn. Nếu không phải ta nửa đường chen vào, có phải nàng… Vẫn sẽ chọn hắn không?”

“Ta…” Nàng vẫn có chút không kịp phản ứng, không biết đáp lại như thế nào.

Nhưng trong lòng Kỷ Tuyên đã rõ ràng.

“Ta hiểu rồi.” Chàng khẽ mím môi, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Cảm giác được chàng muốn lùi ra, Kỷ Du hốt hoảng, vội vàng ôm chặt eo chàng, không nhịn được phải khóc thành tiếng.

Trong lòng Kỷ Tuyên vốn buồn phiền đến hoảng loạn, nàng vừa khóc, trong lòng chàng càng khó chịu.

“Đừng khóc.” Chàng khẽ nói.

“Không… Không phải vậy…” Kỷ Du vừa khóc vừa la hét: “Chàng không tin ta… Chàng cứ không tin ta…” Nàng nức nở, nước mắt thấm ướt áo chàng.

“Nếu ta không thích chàng… Tại sao ta phải thành thân với chàng…” Mặt nàng kề sát vào ngực chàng, khóc lóc tố cáo: “Kiếp trước ta không biết gì cả, bây giờ ta cũng không có cách nào để thay đổi… Chàng muốn ta làm thế nào đây?”

Nàng càng khóc càng đau lòng, dứt khoát không nói gì nữa mà cứ ôm chàng khóc không ngừng.

Kỷ Tuyên nhìn dáng vẻ này của nàng, trái tim cũng phải bị hòa tan, hối hận không thôi, luôn miệng dỗ dành: “Đừng khóc… Yểu Yểu, ta sai rồi, là ta sai rồi, nàng đừng khóc nữa!” Chàng vừa dỗ vừa ôm nàng thật chặt, “Ta chỉ không yên lòng thôi, Yểu Yểu, ta sợ nàng vẫn nhớ hắn, ta sợ trong lòng nàng vẫn luôn nhớ hắn.”

“Ta không có!” Kỷ Du gạt mạnh nước mắt, ngửa đầu nói: “Ta đối với hắn không phải như chàng nghĩ.” Nàng tức giận nói: “Chúng ta đã có Thịnh Nhi rồi, chàng còn sợ cái gì? Chẳng lẽ ta còn có thể bỏ chàng để tìm một phụ thân mới cho Thịnh Nhi sao?”

Mặt Kỷ Tuyên căng thẳng, ánh mắt có chút đáng thương, “Ta thật sự lo lắng. Yểu Yểu, nàng không được bỏ ta.”

Kỷ Du cũng bị chọc giận đến mức phì cười.

“Ta sẽ không bỏ chàng, ta thề.” Nàng túm áo chàng, hung dữ nói: “Chàng có thể tin tưởng ta một chút được không? Ta là loại người bạc tình bạc nghĩa đó sao? Ta bảo đảm sẽ không vứt bỏ chàng!”

“Được.” Cuối cùng trong mắt chàng cũng xuất hiện ý cười, “Nàng có thể viết giấy để làm bằng chứng cho ta không?”

Kỷ Du: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play