Mặc dù Thiều Quang viện để không nhưng Kỷ Du vẫn sai người quét dọn hàng ngày, tất cả đồ đạc bên trong vẫn bày biện giống như trước.
Sau khi cho mấy nha hoàn vẩy nước quét nhà lui xuống, Kỷ Du khá tiếc nuối nói với Kỷ Tuyên: “Viện của ca ca rất tốt, đáng tiếc chàng không thể ở đây nữa.”

Kỷ Tuyên lại không thèm để ý: “Có thể trở về phủ là đủ rồi, ở chỗ nào cũng không quan trọng,” nói tới đây, chàng khẽ mỉm cười: “Huống hồ ta ở Vụ Trạch viện còn có nàng ở cùng, nhìn thế nào cũng là ta được lợi nhiều hơn.”
Kỷ Du nghe vậy, ấn đường hơi cau lại, đi lên cầm tay chàng: “Nhưng ca ca cũng mất đi rất nhiều.”
Kỷ Tuyên biết nàng đang nói gì, nhưng chàng không hề cho là như vậy.
“Những thứ đó vốn không phải của ta.” Mắt phượng của chàng sáng rõ, hoàn toàn không nhìn ra một chút lưu luyến nào: “Mất đi ngược lại khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm, hiện giờ ta không phải Cảnh Dương Quận vương, ta chỉ là phu quân của An Hòa Quận chúa”, chàng cười dịu dàng: “Ta thích thân phận này hơn.”
Kỷ Du không nói nữa mà chỉ nắm chặt tay chàng.
Mấy ngày tiếp theo Kỷ Tuyên vẫn luôn ở trong phủ cùng Kỷ Du, mãi đến khi kỳ hưu mộc kết thúc mới trở lại Nam Nha làm việc. Không đến mấy ngày, Hoàng Thượng lập tức cất nhắc Kỷ Tuyên làm Tả hữu Vũ vệ Đại tướng quân, không tránh khỏi lại đưa tới không ít ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Đến cuối tháng, Hoàng hậu nương nương bày tiệc ở trong cung, vài vị Vương phi, Quận chúa đều nhận được thiệp mời, Kỷ Du cũng đi tham dự yến tiệc. Trước đây Kỷ Du cũng tham gia tiệc nhỏ kiểu này vài lần, nàng và các nữ quyến trong tiệc không mấy thân thiết, thế nên nàng không hứng thú lắm với lần yến tiệc này, nhưng nếu Hoàng hậu nương nương đã cho mặt mũi thì đương nhiên không thể từ chối, cũng may còn có Thất công chúa Triệu Ninh ở cùng nàng.
Gần đây hôn sự của Triệu Ninh đã được định ra, không lâu sau nàng ấy sẽ xuất cung vào ở trong phủ công chúa. Hơn nữa Kỷ Du đại hôn, hai người có một thời gian không gặp mặt, ngược lại mượn buổi tiệc nhỏ này để tụ tập.

Chỉ có điều khiến nàng không quá thoải mái chính là Ninh Vương phi Mục Dung Dung cũng tham dự.
Từ sau lần rơi xuống nước đó, Kỷ Du chưa gặp lại Mục Dung Dung. Nói thật nàng chỉ mong cả đời này cũng không có liên quan gì đến Mục Dung Dung nữa, đáng tiếc bởi vì thân phận của các nàng nên sẽ không thể nào tránh được những trường hợp kiểu này. Vừa nghĩ đến mỗi năm đều có vài lần đại yến, mỗi lần đều phải giả vờ giả vịt đối mặt với Mục Dung Dung thì Kỷ Du lập tức chán nản.

Càng làm nàng không thoải mái chính là Mục Dung Dung thật sự quá có năng lực giả vờ.
Rõ ràng lần trước còn tính kế nàng, thế mà lúc này gặp mặt lại có thể làm ra vẻ như cái gì cũng chưa xảy ra, nàng ta lập tức đi lên nắm tay nàng, tràn đầy nhiệt tình gọi một tiếng “A Du”. Kỷ Du nén giận trong lòng, thản nhiên tránh sang bên một chút nhưng lại không tránh khỏi.
Mục Dung Dung tươi cười kéo Kỷ Du đến vị trí bên cạnh nàng ta, đang muốn ấn Kỷ Du ngồi xuống thì Triệu Ninh đột nhiên chạy tới, nàng ấy kéo Kỷ Du về phía mình rồi ngọt ngào nói với Mục Dung Dung: “A tẩu, để A Du ngồi với muội đi.” Nàng ấy nói xong, cũng không đợi Mục Dung Dung lên tiếng đáp lại mà lập tức kéo Kỷ Du đi.
Trong lòng Mục Dung Dung hết sức tức giận nhưng chỉ có thể cố gắng đ è xuống. Đối với vị Thất công chúa này, tuy Mục Dung Dung không thích nhưng lại không hy vọng làm hỏng tình cảm với nàng ấy, thứ nhất, Triệu Ninh dù sao cũng là tiểu công chúa được Thái thượng hoàng cưng chiều nhất, thứ hai chính là bởi vì Ninh Vương. Mẹ đẻ của Ninh Vương mất sớm, khi hắn còn bé đã được đưa đến cung của Trang phi, vì thế mà hắn thân thiết với Thất công chúa nhất.
Tuy Mục Dung Dung cực kỳ thất vọng với đủ loại biểu hiện của Ninh Vương nhưng dù gì thân phận hiện tại của nàng ta cũng là Ninh Vương phi, nàng ta không dám trình diễn tiết mục phu thê bất hòa với Ninh Vương ở bên ngoài. Cho nên dù nói như thế nào thì nàng ta đều phải cho Triệu Ninh thể diện. Nhưng điều này không có nghĩa là nàng ta sẽ lùi bước.
Vừa nghĩ tới Kỷ Du đã hại chết đứa con mà nàng ta khó khăn lắm mới hoài thai được thì tất cả oán hận trong lòng Mục Dung Dung lập tức dâng trào, máu trong người nàng ta nóng lên, hận không thể lập tức tiến lên bóp ch3t Kỷ Du. Nhưng giờ phút này nàng ta còn chưa bị thù hận che mờ mắt, biết rõ hôm nay không phải lúc để báo thù, thế nên nàng ta đành phải tiếp tục chịu đựng.
Kỷ Du cũng không biết Mục Dung Dung đã nảy sinh ý nghĩ ác độc với nàng. Sau khi tan tiệc, Triệu Ninh kéo nàng nói chuyện.
Có lẽ bởi vì chẳng mấy chốc sẽ phải thành thân nên Triệu Ninh rất hăng hái hỏi nàng chuyện thành thân, ví dụ như “Có sợ hay không”, “Có căng thẳng hay không”, Kỷ Du trả lời từng cái một, hai người nói nói cười cười, ngược lại cực kỳ vui vẻ.
Tới bên hồ Thái D1ch, Mục Dung Dung vẫn luôn đi sau các nàng đột nhiên đi lên trước, gọi một tiếng “Tiểu Thất, A Du.”
Triệu Ninh và Kỷ Du đồng loạt xoay người, Mục Dung Dung đến gần, dưới đèn cung đình sáng rực, nàng ta cười dịu dàng hiền thục: “Vương gia mời gánh hát Đức Hỉ tới phủ, mấy ngày nữa còn phải dựng đài hát thêm mấy đợt, không phải Tiểu Thất thích xem kịch sao? Không bằng cùng A Du tới chơi?”
Xem kịch?
Trong lòng Kỷ Du run một cái, cứ cảm thấy Mục Dung Dung lại đang tính kế. Nàng đang định từ chối, không ngờ Triệu Ninh lại tranh trước.
“Được đấy được đấy!” Mặt Triệu Ninh tràn đầy hưng phấn: “Nghe nói gánh hát dân gian có rất nhiều người kỳ quái, muội đang muốn mở mang tầm mắt đây!” Nói xong, nàng ấy nghiêng đầu nói với Kỷ Du: “A Du, cô cũng không thể bỏ lỡ, chúng ta cùng đi!”

Nhìn nàng ấy hưng phấn như vậy, Kỷ Du nuốt những lời muốn nói trở về, cứng nhắc gật đầu một cái.
Về phủ, Kỷ Du nói việc này với Kỷ Tuyên.
Kỷ Tuyên không hiểu Mục Dung Dung lắm, nhưng trải qua việc Kỷ Du rơi xuống nước lần trước, người Mục gia đã để lại cho chàng ấn tượng cực kỳ kém. Nghe nói là Mục Dung Dung mời, chàng không mấy yên tâm. Tuy chàng và Kỷ Du đã thành thân nhưng tên Mục Khâm kia có đức hạnh gì thì chàng cũng biết một hai, nói không chừng tên kia còn chưa từ bỏ ý định, lại mượn Mục Dung Dung để thực hiện ý đồ xấu.
Nghĩ như vậy, chân mày của Kỷ Tuyên nhíu chặt.
“Hay là đừng đi nữa.” Chàng lo lắng nói: “Ta không yên tâm.”
“Làm vậy được không?” Kỷ Du buồn rầu nói: “Có thể không để ý mặt mũi của Ninh Vương gia sao? Dù sao gánh hát kia là Vương gia mời đến, chỉ sợ Mục Dung Dung đã nói với Vương gia rồi, hơn nữa hôm nay ta đã đồng ý ngay trước mặt Thất công chúa, đột nhiên thoái thác… Có vẻ không hay lắm.”
“Vậy ta đi cùng nàng.” Kỷ Tuyên trầm giọng nói: “Để phòng vạn nhất.”
“Chuyện này… Chuyện này có thể à?” Kỷ Du kinh ngạc: “Nhưng Vương phủ có mời chàng đâu.”
Kỷ Tuyên lại phản đối: “Ta có xấu thì cũng đường đường là Quận mã gia, chẳng qua là cùng Quận chúa đến nơi hẹn mà thôi, dù sao bọn họ cũng không thể đuổi ta ra ngoài.”
“Ca ca đúng là mặt dày,” Kỷ Du bật cười: “Chàng muốn đi thì cứ đi, dù sao ta cũng không muốn cho Mục Dung Dung thể diện, lần này chẳng qua là nhìn mặt mũi Thất công chúa và Ninh vương gia thôi.”
Hai người cứ như vậy quyết định.
Không quá hai ngày đã có thiệp đưa tới, thời gian là ngày mùng hai tháng mười một.
Ngày hôm đó Kỷ Tuyên không đi Nam Nha, hai người dùng bữa sáng xong thì lập tức xuất phát.

Triệu Ninh tới sớm hơn Kỷ Du, cùng đi với nàng ấy còn có một vị nương nương, chính là vị Ngọc phi rất được sủng ái gần đây. Khuê danh của vị Ngọc phi nương nương này là Tạ Kiều Ngọc, rất thân thiết với Mục Dung Dung, phụ thân của Tạ Kiều Ngọc cũng là bè cánh của Tả tướng, từ trước đến nay đều là răm rắp nghe theo Mục tướng.
Ở trong mắt người ngoài, Mục Dung Dung và Tạ Kiều Ngọc chính là bạn khuê mật của nhau, nhưng sự thật như thế nào thì chỉ có trong lòng Mục Dung Dung rõ ràng nhất. Lúc trước nàng ta qua lại thân thiết với Tạ Kiều Ngọc chẳng qua là vì giúp phụ thân nàng ta củng cố phe cánh, mà hiện giờ lại là vì thân phận của Tạ Kiều Ngọc. Nói tới chuyện này, trong lòng Mục Dung Dung giống như bị đâm một cái gai.
Nàng ta vẫn luôn cho rằng mọi thứ của mình đều tốt hơn Tạ Kiều Ngọc, bàn về dung mạo, bàn về đầu óc, bàn về gia thế, Tạ Kiều Ngọc không có chỗ nào có thể vượt qua nàng ta. Nhưng lại không ngờ trời cao cố tình không quan tâm nàng ta, Tạ Kiều Ngọc vào cung làm phi tử của hoàng đế còn nàng ta chỉ có thể gả cho một Vương gia nhàn hạ vô dụng. Vừa nghĩ tới bộ dạng hèn nhát của Ninh Vương, Mục Dung Dung chỉ muốn cắn nát hàm răng. Nàng ta cảm thấy ông trời quá bất công, với gương mặt xinh đẹp và sự thông tuệ của nàng ta, có làm Hoàng Hậu cũng dư sức, thế nhưng lại cố tình không được chọn.
Hoàng Thượng rõ là có mắt như mù.
Nhớ tới những thứ này, đến bây giờ Mục Dung Dung cũng không thể quên được, đặc biệt là mỗi lần nhìn thấy Tạ Kiều Ngọc, nỗi bực bội và không cam lòng trong lòng nàng ta càng tăng lên, nếu không phải phụ thân nàng ta khuyên nàng ta qua lại thân thiết với Tạ Kiều Ngọc thì nàng ta sẽ không thèm để ý tới. Thế nhưng Tạ Kiều Ngọc lại còn rất không tự giác, thường xuyên vô tình hay cố ý khoe khoang bản thân có bao nhiêu sủng ái trước mặt nàng ta, điều này càng làm cho Mục Dung Dung tức nghẹn. Mà hôm nay Tạ Kiều Ngọc này còn không mời mà tới, đã thế còn không nói một câu rằng sẽ tới cùng Triệu Ninh.
Lúc Mục Dung Dung nhìn thấy Tạ Ngọc Kiều, tâm trạng càng u ám.
Hôm nay nàng ta mời Kỷ Du tới là muốn báo mối thù giết con, nữ nhân này chạy tới xem náo nhiệt làm gì? Thật là đáng ghét!
Nhưng đầu nàng ta vừa xoay chuyển một cái, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng hiện ra nụ cười.
Mục Dung Dung đón tiếp Triệu Ninh và Tạ Kiều Ngọc đi vào vườn, vừa quay người lại đã có người tới báo, nói là An Hòa Quận chúa đã đến. Mục Dung Dung lập tức lên tinh thần, đặc biệt đi đến tiền viện nghênh đón. Không ngờ Kỷ Du lại còn dẫn phu quân tới.
Mục Dung Dung nhìn thấy người bên cạnh Kỷ Du thì chợt sững sờ.
Mặc dù đã sớm nghe nói Quận mã của An Hòa Quận chúa và Cảnh Dương Quận vương giống nhau, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, nàng ta vẫn bị chấn động.
Quả thật rất giống Kỷ Tuyên.
Nàng ta thầm than trong lòng, trên mặt lại nhanh chóng khôi phục như thường, rất bình tĩnh chào hỏi Kỷ Du rồi mời hai người vào vườn.
Sắc mặt Kỷ Tuyên từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt hờ hững, lúc chạm mặt Mục Dung Dung thì ngay cả một nụ cười cũng không có. Song không nhìn thấy Mục Khâm xuất hiện, chàng mới hơi yên tâm.
Vừa vào vườn, Triệu Ninh lập tức đi tới, nàng ấy nhìn thấy Kỷ Tuyên thì cũng sững sờ, cuối cùng Kỷ Du phải mở miệng gọi nàng ấy.

Ngay sau đó là màn chào hỏi và hàn huyên với những người ở đây.
Không lâu sau Ninh Vương dẫn Tĩnh Vương cùng tới.
Tĩnh Vương nhìn thấy Kỷ Tuyên thì hai mắt sáng ngời, hắn lập tức tới vỗ vai rồi bắt chuyện với Kỷ Tuyên.
Nhìn như vậy, không khí trong vườn ngược lại không tệ, có điều cảm thụ trong lòng mọi người như thế nào thì chỉ có mình bọn họ biết.
Sân khấu đã dựng xong từ lâu, Ninh Vương căn dặn một tiếng, gánh hát lập tức bắt đầu lên đài biểu diễn.
Xem xong hai vở kịch đã tới thời gian dùng bữa trưa, Ninh Vương phủ đã chuẩn bị rượu và thức ăn, các nam nhân uống rượu ở đại sảnh, nữ nhân thì dùng bữa trong thiên điện ở hậu viện.
Trong lúc đó Mục Dung Dung sai người mang lên một bầu rượu nếp hoa đào, đúng là loại Kỷ Du thích uống, mùi vị rất ngon, Kỷ Du uống không ít.
Dùng bữa xong lại nghe thêm một vở kịch, lúc rời đi đã là buổi chiều.
Ở trên xe ngựa, Kỷ Du nhớ tới rượu nếp hoa đào kia thì không nhịn được khen ngợi: “Rượu đó uống rất ngon, Mục Dung Dung cũng rất biết cảm thụ, sao ta tìm thế nào cũng không được rượu hoa đào có hương vị như vậy chứ? Nếu ta có rượu đó thì nhất định ngày nào cũng uống.”
Kỷ Tuyên nghe vậy thì nhíu mày nói: “Cô nương gia uống rượu sẽ tổn hại sức khỏe, không thể ham nhiều.”
Sắc mặt chàng nghiêm túc, rất có thể hù dọa người khác, Kỷ Du rụt đầu, ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng.
Nghĩ đến chuyến đi Ninh Vương phủ cũng không có mai phục gì, Kỷ Du bỗng nhiên lại cười nói: “Chàng nhìn xem, hai chúng ta đúng là trông gà hoá cuốc, hôm nay Mục Dung Dung cũng không tính kế ta mà!”
“Lần này không có, không có nghĩa sau này cũng sẽ không có.” Kỷ Tuyên nói: “Tính kế người khác luôn là tật xấu không đổi được, đừng để bị nàng ta hãm hại rồi mới hối hận.”
Kỷ Tuyên một lời thành sấm.
Chạng vạng ngày hôm sau đã xảy ra chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play