Đêm đã khuya, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, phía dưới có một vườn hoa, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng liên tiếp vang lên.
Bên trong chỉ có một ngọn đèn tường màu vàng ấm áp chiếu một tầng ánh sáng ấm áp lên khuôn mặt tái nhợt của chàng trai trên giường bệnh, khiến khuôn mặt càng lúc càng trở nên mềm mại hơn, hàng lông mi dài và dày của cậu tạo thành bóng tối dưới mắt cậu.
Bùi Xuyên ngồi bên giường bệnh, dáng vẻ tuấn tú nghiêm nghị, anh khẽ mím môi, không nói một lời, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên người đang ngủ say.
Vài phút sau, anh cúi người nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày hơi cau lại của chàng trai trẻ.
Một lát sau, người đàn ông thu tay lại, đứng dậy đi ra ngoài.
"Mấy người ở lại chỗ này trông chừng em ấy. Nếu có chuyện gì xảy ra, lập tức báo cho ta."
"Tuân lệnh, Bùi gia."
Khi bóng dáng cao lớn và thẳng tắp của người đàn ông bước vào thang máy, hai vệ sĩ vẫn đang đứng ở cửa phòng bệnh đồng thời nhìn đi chỗ khác và thở phào nhẹ nhõm.
"Sắp nghẹn chết ta rồi, cậu nói xem Bùi gia cùng vị bên trong kia rốt cuộc là tình huống gì?"
"Bùi gia coi trọng cậu ta như vậy, tóm lại nhất định là người quan trọng. Chúng ta phải để mắt tới cậu ta, không được phạm sai lầm gì."
"Nói cũng đúng."
Kết quả Lâm Tuế từ nửa đêm hơn ba giờ liền phát sốt cao, may mà hai vệ sĩ không dám lười biếng, thỉnh thoảng đi vào nhìn một cái.
Khi phát hiện ra, hai má của chàng trai đã đỏ bừng, trán nóng bừng, mồ hôi lạnh chảy đầy, toàn thân như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
Đối với người Bùi gia tự mình mang đến, bác sĩ tự nhiên cũng không dám lười biếng, vội vàng trước sau chiếu cố, dù sao bệnh viện này đều là dưới danh nghĩa Bùi thị.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Đợi đến hừng đông, nhiệt độ trên người Lâm Tuế Từ mới chậm rãi lui xuống, cậu còn sốt nhẹ, nhưng cuối cùng cũng không có gì đáng ngại.
Nửa đêm, vệ sĩ đương nhiên không dám quấy rầy Bùi Gia nghỉ ngơi, nên sáng hôm sau gọi điện cho Bùi Xuyên, báo cho Bùi Xuyên chuyện này.
Bùi Xuyên bận công việc không có thời gian đến bệnh viện.
Nếu Lâm Tuế Từ đã hạ sốt, anh cũng không quá lo lắng, chỉ dặn dò vệ sĩ vài câu rồi mới cúp điện thoại, tiếp tục cuộc họp.
Buổi trưa, anh lại nhận được điện thoại của vệ sĩ nói Lâm Tuế Từ đã tỉnh.
—
Lâm Tuế Từ mơ hồ mơ thấy rất nhiều giấc mơ.
Cậu mơ thấy khi còn nhỏ, cậu sống trong một căn nhà cho thuê giá rẻ với mẹ mình, Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt vẫn không thích cậu, ánh mắt nhìn cậu có đôi khi giống như là đang nhìn kẻ thù, có đôi khi sau khi uống say còn có thể đánh cậu mắng cậu, trong mộng cậu có thể nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của mình.
Sau đó cậu được Lâm Nguyệt đưa vào Giang gia, biệt thự Giang gia rất lớn, rất đẹp, giống như tòa thành vương tử trong truyện cổ tích, so với căn nhà cho thuê trước kia chỉ có hai ba mươi mét vuông quả thực khác nhau một trời một vực.
Đáng tiếc cậu không phải vương tử mà là Giang Nhạc mới đúng.
Cậu mơ thấy khi đó chỉ mới tám tuổi, cậu ngây thơ gọi Giang Hồng Vũ là cha.
Người đàn ông anh tuấn nho nhã một giây trước còn cười ôn nhu với đứa con trai út Giang Nhạc của mình, một giây sau liền thu liễm nụ cười, ánh mắt nhìn cậu phảng phất như đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu không thể tránh khỏi.
"Đừng gọi như vậy, tôi không phải là cha của cậu." Người đàn ông nói xong liền không nhìn cậu một cái nữa, quay đầu phân phó người giúp việc bên cạnh, "Đừng để nó xuất hiện trước mặt phu nhân cùng hai vị thiếu gia."
"Nhạc Nhạc, cha mang con đi nơi khác chơi."
Giang Nhạc ăn mặc như hoàng tử bé đang được Giang Hồng Vũ bế, quay đầu lại nghịch ngợm làm mặt quỷ với cậu, im lặng làm một cái khẩu hình:
"Tiểu Dã Chủng."
Chuyển sang cảnh khác, lúc cậu đứng ở ngoài cửa, thông qua khe cửa mở rộng, nhìn thấy Lâm Nguyệt bên trong cầm ảnh Của Chu Văn Thiến trong tay.
Cô cầm kéo và dùng sức mạnh cắt bức ảnh thành nhiều mảnh nhỏ, với nụ cười bệnh hoạn và hung dữ trên khuôn mặt thăng trầm không còn trẻ nữa.
"Chu Văn Thiến, Giang Hồng Vũ thích ngươi thì như thế nào, ai có thể biết được đứa con trai nhỏ mà ngươi yêu thương mười mấy năm không phải là con ruột của ngươi."
“Con ruột của ngươi ở ngay bên cạnh ngươi, nhưng ngươi không biết. Ai có thể biết được tiểu dã chủng bị ngươi ghét bỏ ở Giang Gia chính là thiếu gia thực sự của Giang Gia.”
"Chờ ngươi biết chân tướng thì sẽ như thế nào, ha ha ha...".
Lâm Tuế Từ nhìn thấy thân thể mình không ngừng run rẩy, như bị sét đánh, gắt gao che miệng mình lại, mới không phát ra âm thanh.
"Lâm Tuế Từ, ngươi ở bên ngoài muốn chơi thế nào cũng được, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên đem chủ ý đánh lên đầu Nhạc Nhạc."
"May mà Nhạc Nhạc không có chuyện gì, nếu không chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi."
"Về sau ngươi cũng không cần trở về Giang gia nữa."
Không, không phải như vậy!
Lâm Tuế Từ liều mạng muốn giải thích nhưng cổ họng tựa như bị bông chặn lại, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, thanh niên nằm trên giường bệnh nhắm chặt mắt, mí mắt thon dài như con bướm mất phương hướng trong cơn bão, không ngừng run rẩy.
Một lát sau, cậu chợt mở to mắt, đôi mắt ướt át phiếm hồng kia còn mang theo hoảng sợ luống cuống cùng tuyệt vọng chưa phai.