Khi biết tin chồng của mình không hiểu sao lại có thêm một đứa con, Chu Văn Thiến vừa sinh con trai út không bao lâu bị đả kích thật lớn, liền hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

    Giang Hồng Vũ vẫn toàn tâm toàn ý với Chu Văn Thiến, cho tới bây giờ chưa từng ngoại tình, đứa nhỏ này đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận, tức giận ngay tại chỗ muốn đuổi Lâm Nguyệt ra khỏi bệnh viện.

    Lâm Nguyệt kiên quyết không chịu đi, kiên định đứa nhỏ này chính là của hắn, thậm chí còn gây náo loạn trong bệnh viện.

    Thân chính không sợ bóng dáng nghiêng, Giang Hồng Vũ đã tiến hành xét nghiệm ADN với đứa trẻ và khiến mọi người bất ngờ, kết quả đứa trẻ quả thực là của hắn.

    Chân tướng kỳ thật rất đơn giản, Lâm Nguyệt vốn là một nhân viên bình thường của Giang thị, cô luôn thầm thích Giang Hồng Vũ, đương nhiên ở Giang thị có rất nhiều nhân viên, Giang Hồng Vũ ngay cả tên của cô cũng không nhớ rõ.

    Nhưng Lâm Nguyệt nhìn có phần giống Chu Văn Thiến, một lần Giang Hồng Vũ ra ngoài giao lưu và uống rượu quá chén, Lâm Nguyệt liền nổi lên tâm tư lệch lạc, cố ý trèo lên giường Giang Hồng Vũ.

    Có lẽ là say đến hồ đồ, Giang Hồng Vũ liền nhận sai Lâm Nguyệt thành Chu Văn Thiến.

    Sau này Lâm Nguyệt mang thai, sinh ra đứa bé mà không báo cho mọi người biết, chính là vì một ngày nào đó có thể lợi dụng đứa nhỏ này vào cửa Giang gia.

    Nhưng mộng tưởng của cô không thành, Giang Hồng Vũ sao có thể phản bội Chu Văn Thiến vì một đứa con ngoài giá thú.

    Hắn cực kỳ hận Lâm Nguyệt, người phụ nữ hao tổn tâm cơ phá hư gia đình hắn, làm sao có thể nhận đứa nhỏ cô trăm phương ngàn kế sinh ra.

    Nhưng Lâm Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định, nhất định phải đưa đứa nhỏ vào Giang gia.

    Đứa trẻ này hình như được gọi là Lâm Tuế Từ.

    Lúc ấy chuyện này còn ồn ào rất lớn, Chu Văn Thiến tuy rằng rời khỏi giới giải trí, nhưng vụ việc vẫn gây xôn xao dư luận.

    Sau đó vẫn là Giang gia đem tin tức đè xuống, hiện tại không thể tìm thấy trên Internet nữa.

    Tuy rằng sự tình đã qua nhiều năm như vậy, nhưng dù sao cũng là ân oán hào môn, vô luận tầng lớp nào ít nhiều đều thích xem náo nhiệt, đương nhiên, ngoại trừ Bùi gia thanh tâm quả dục, trong vòng vẫn có người thỉnh thoảng nói về những chuyện này.

    Trợ lý Lý không biết những điều này là thật hay giả, chỉ là tin đồn, cũng không biết nội dung cụ thể cho lắm.

    Chẳng lẽ... Trong lòng hắn cả kinh, đột nhiên có một phỏng đoán lớn mật.

    Chẳng lẽ người nằm trong phòng bệnh chính là Lâm Tuế Từ mà Bùi gia nhắc đến?

    Nhưng làm sao Bùi gia biết được?

    Tất nhiên, đối mặt với khuôn mặt vô cảm vẫn toát ra vẻ u ám của ông chủ, Trợ lý Lý sẽ không bao giờ dám hỏi, không thể vào lúc này gặp xui xẻo, Bùi gia phân phó cái gì hắn liền làm cái đó.

    Mười phút sau, bác sĩ mặc áo trắng từ phòng bệnh đi ra, đứng trước mặt Bùi Xuyên, hai tay quy củ đặt ở trước người, tất cung tất kính nói:

    “Bùi gia, Ngài không cần quá lo lắng, chúng tôi đã khám bệnh kỹ lưỡng cho bệnh nhân rồi, vết thương trên người tuy nhìn rất nghiêm trọng, nhưng may mắn chỉ là chút ngoại thương, không có tổn thương nội tạng, qua mười ngày nửa tháng là có thể hoàn toàn khỏe mạnh."

    Bùi Xuyên thản nhiên ừ một tiếng, "Vất vả rồi."

    Nói xong anh đứng dậy đi vào phòng bệnh.

    Chàng trai trẻ nằm trên giường bệnh đã thay một bộ quần áo bệnh viện sạch sẽ, thân hình cậu quá gầy, quần áo bệnh nhân mặc trên người có vẻ hơi rộng.

    Y tá đang cẩn thận bôi thuốc vào bàn tay bị thương của cậu.

    Người đàn ông im lặng đứng bên cạnh, đôi mắt rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt.

    Đôi tay trong tầm mắt trắng nõn mảnh khảnh, nhưng lúc này có vết thương lớn nhỏ khác nhau, như thể bị một thứ vũ khí sắc nhọn nào đó cào xước.

    Đôi bàn tay xinh đẹp và thon thả như vậy giống như những tác phẩm nghệ thuật, thích hợp để chơi đàn, vẽ tranh chứ không phải như bây giờ.

    "Sẽ để lại sẹo sao?" Bùi Xuyên đột nhiên mở miệng hỏi.

    Y tá trẻ tuổi dừng động tác trong tay, cẩn thận nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, sau đó có chút ngượng ngùng cúi đầu:

    Bùi gia trong tin đồn này trông rất đẹp, so với các ngôi sao lớn trong phim cũng không kém phần nhượng bộ.

    Nhưng cô chỉ nghiêm túc cười một chút, Bùi gia đứng ở trong phòng bệnh, cô cũng không dám lớn tiếng.

    "Ngài yên tâm, đợi vài ngày nữa vết thương sẽ kết vảy, sẽ không để lại sẹo."

    Bùi Xuyên ừ một tiếng, không nói gì nữa, tầm mắt rũ xuống nhìn về phía người trên giường bệnh.

    Lâm Tuế Từ còn chưa tỉnh, có lẽ là trong lúc ngủ cảm thấy đau đớn, đôi mày tuấn tú hơi nhíu lại, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn trông đặc biệt khó chịu và bất lực.

    Có lẽ là bởi vì Bùi Xuyên đứng ở bên cạnh, y tá bôi thuốc có chút khẩn trương, vô tình không khống chế được sức lực, ngón tay Lâm Tuế Từ khẽ cong, đôi môi tái nhợt hơi mở ra, từ trong cổ họng tràn ra một tiếng nức nở cực kỳ ngắn ngủi.

    Bùi Xuyên cũng khẽ cau mày, "Động tác nhẹ một chút."

    Y tá vội vàng đứng dậy xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi hơi căng thẳng.”

    Bùi Xuyên không có ý trách móc cô y tá, có lẽ anh cũng thấy cô đang lo lắng vì anh đang đứng trong phòng bệnh.

    Anh thu hồi ánh mắt, quay người bước ra ngoài.

    "Bùi gia, quần áo trên người ngài ướt đẫm, tôi sai người lấy một bộ quần áo sạch sẽ lại đây, nếu không Ngài vẫn là thay trước đi."

    Bùi Xuyên nhận lấy chiếc túi trợ lý Lý cho, nói cảm ơn: "Muộn rồi, cậu về trước đi."

    "Được rồi, Bùi gia, ngài cũng sớm trở về nghỉ ngơi. Tôi đã nhờ người đi điều tra chuyện của Lâm Tuế Từ. Ngày mai chúng ta sẽ có chút manh mối."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play