Điện thoại đột nhiên rung lên, Bùi Xuyên nhìn người gọi, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, ở hành lang nhận cuộc gọi.
Trợ lý Lý rót một cốc nước ấm vào.
Vì tay Lâm Tuế Từ bị thương, cầm đồ vật không tiện nên hắn cẩn thận nhét ống hút vào.
Trợ lý Lý đứng bên giường bệnh, cúi người đưa cốc nước đến bên miệng chàng trai, nhẹ nhàng nói: “Uống đi.”
Lâm Tuế Từ ngước mắt nhìn trợ lý Lý, thấy đối phương mỉm cười ấm áp, cậu nắm lấy tay trợ lý, ngập ngừng nhấp một ngụm ống hút.
Cổ họng khô khốc đã dịu đi, cậu thực sự khát nước nên uống nước nhanh hơn, yết hầu nhỏ nhắn gợi cảm của cậu cuộn lên cuộn xuống.
Một lúc sau, nước trong cốc đã vơi đi một nửa.
Lúc Bùi Xuyên quay về, anh nhìn thấy trợ lý Lý đang đút nước cho thanh niên, khung cảnh có vẻ có chút thân mật.
Trên mặt người đàn ông không có chút cảm xúc nào, chậm rãi bước tới.
Lâm Tuế Từ nhìn thấy anh đi vào liền dừng việc uống nước lại, sau đó từ từ thả ống hút ra, trở về trạng thái cũ.
Bùi Xuyên tự nhiên nhận ra, nhỏ giọng ra lệnh cho trợ lý Lý: "Đưa nước cho tôi, cậu ra ngoài trước."
Rõ ràng giọng điệu của sếp vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trợ lý Lý chợt cảm thấy ớn lạnh sống lưng, kính cẩn đưa chiếc cốc cho Bùi Xuyên, nhìn chàng trai gầy gò đang cúi đầu cuộn tròn thành một quả bóng rồi quay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bùi Xuyên thế chỗ trợ lý Lý, đặt cốc nước gần miệng Lâm Tuế Từ, điều chỉnh vị trí ống hút sao cho đối diện với đôi môi tái nhợt của chàng trai.
“Há miệng ra.” Anh nói dịu dàng, chờ đợi phản ứng của đối phương.
Quai hàm mỏng của chàng trai hơi căng thẳng, đợi một lúc cũng không mở miệng.
Kết quả đúng như dự đoán, Bùi Xuyên kiên nhẫn hỏi: “Em không muốn uống à?”
Tuy nhiên, câu hỏi đơn giản và kiên nhẫn này đến tai Lâm Tuế Từ thì nghe giống lời đe dọa hơn.
Cậu liếc nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của người đàn ông, hàng mi dài khẽ run lên, sau đó cậu mở miệng, ngậm ống hút vào miệng và uống rất nhanh.
Bùi Xuyên: “Đừng nôn nóng, uống từ từ thôi.”
Vừa dứt lời, Lâm Tuế Từ đã sặc nước và ho dữ dội.
Bùi Xuyên lập tức đặt cốc nước xuống, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy gò của cậu.
Lâm Tuế Từ giống như chim non sợ hãi, vô thức né sang một bên, Bùi Xuyên nhận ra liền rụt tay lại.
Một lúc sau, Lâm Tuế Từ ngừng ho.
Cậu còn chưa kịp phục hồi, hơi thở của cậu có phần gấp gáp, khuôn mặt tái nhợt hơi đỏ lên, khóe miệng có vết nước, một mảnh quần áo trên ngực ướt đẫm.
Bùi Xuyên lấy ra một chiếc khăn giấy, vừa đưa tay ra, Lâm Tuế Từ chuẩn bị cố gắng né sang một bên.
Lần này Bùi Xuyên không để cậu tránh, ngón cái và ngón trỏ mảnh khảnh trực tiếp nhéo cằm thiếu niên, cẩn thận lau vết nước trên khóe miệng.
Đầu ngón tay người đàn ông ấm áp, nhưng Lâm Tuế Từ lại càng bất an, lông mi run rẩy không biết nhìn vào đâu.
Mặc dù vậy, cậu cũng không hề phản kháng.
Giống như một con mèo hoang phủ đầy vết bầm tím, nó được một người tốt bụng nhặt lên và mang về nhà, nó trốn trong góc và run rẩy, mặc dù nó chống lại sự đụng chạm của con người nhưng khi được bế lên nó vẫn ngoan ngoãn.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Nhìn phản ứng của người trước mặt, khóe miệng người đàn ông hơi cong lên, gần như nhanh đến mức không thể bắt kịp.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp nhưng vô hồn của Lâm Tuế Từ, dùng đầu ngón tay chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve má cậu.
"Đừng sợ anh, anh sẽ không làm tổn thương em."