Bùi Xuyên dừng bước, trên mặt không chút cảm xúc đi đến bên giường như không có chuyện gì xảy ra.

    Thân hình cao ngất in bóng lên giường bệnh.

    Lâm Tuế Từ ôm đầu gối, lại ngước mắt lên, lo lắng nhìn người đàn ông đứng bên giường, không kịp đề phòng đối diện với đôi mắt sắc bén thâm thúy kia, giống như đầm sâu ngàn thước, nhìn không ra hỉ nộ.

    Thân thể gầy gò đơn bạc của cậu vô thức co lại.

    Bùi Xuyên đã nhìn thấy hết phản ứng của Lâm Tuế Từ.

    Anh thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

    Anh vừa giơ tay lên, Lâm Tuế Từ liền quay đầu trốn về phía sau, hàng mi dày thấp run run có chút bất an, che khuất cảm xúc trong mắt.

    Bàn tay của người đàn ông dừng lại trên không một lúc rồi thu lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

    Anh nhìn bàn tay quấn băng gạc của chàng trai trẻ, một phần cổ tay lộ ra, làn da trắng nõn mịn màng lấm tấm những vết bầm tím, xương cổ tay trông rất mảnh mai nhìn không có nhiều thịt.

    Còn có dấu tay trên má đến nay vẫn chưa có tiêu sưng, nhìn phi thường chướng mắt.

    “Đau không?” Bùi Xuyên đột nhiên hỏi.

    Giọng nói của anh rất từ tính, trầm và êm dịu, có lẽ để không làm Lâm Tuế Từ sợ hãi nên anh cố tình nói chậm lại, bớt lạnh lùng và xa cách hơn.

    Mí mắt Lâm Tuế Từ động đậy, nhưng cậu vẫn ôm đầu gối, cúi đầu không nói gì.

    Cái gáy thanh mảnh và trắng nõn lộ ra trước mắt Bùi Xuyên, mỏng manh đến mức tưởng chừng như sẽ gãy bất cứ lúc nào.

    Bùi Xuyên mím môi, mấp máy đôi môi mỏng, lại chậm rãi nói: “Đừng sợ, anh không phải người xấu.”

    Lúc này, hai vệ sĩ đứng ngoài cửa nhìn nhau, sao những lời này nghe quen quen?

    Không nói cũng không sao, Lâm Tuế Từ nghe xong lại co rúm người lại, không dám ngẩng đầu nhìn Bùi Xuyên.

    Nhìn phản ứng của cậu, Bùi Xuyên hơi cau mày, có vẻ không hài lòng.

    "Cái kia Bùi gia, cậu ấy vừa mới tỉnh lại, có lẽ tâm tình không ổn." Người lên tiếng chính là Trợ lý Lý đứng ở phía sau.

    "Tôi có thể nói chuyện với cậu ấy được không?"

    Bùi Xuyên nhận ra Lâm Tuế Từ có vẻ hơi sợ mình hoặc bất kỳ người lạ nào, như vệ sĩ vừa nói.

    Anh liếc nhìn Trợ lý rồi gật đầu.

    Trợ lý Lý bước tới mỉm cười với Lâm Tuế Từ: "Tối qua cậu bị ngất trong mưa, là ông chủ của chúng tôi đã cứu cậu và đích thân đưa cậu đến bệnh viện." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

    "Chúng tôi không có ý làm hại cậu đâu, vì vậy đừng sợ, được chứ?"

    Giọng nói của trợ lý Lý trong trẻo, nhẹ nhàng, thậm chí có chút dịu dàng khiến người ta cảm thấy thân thiện hơn.

    Một lúc sau, Lâm Tuế Từ ngước mắt lên nhìn hắn một cái.

    Trợ lý Lý có vẻ ngoài hiền lành, ngay thẳng, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng kim loại mỏng, càng làm tăng thêm chút tri thức, nụ cười cũng hiền lành, thân thiện giống như anh trai hàng xóm.

    Nhìn chung, hắn tốt bụng hơn nhiều so với hai vệ sĩ mạnh mẽ và Bùi Xuyên toát ra khí chất lạnh lùng.

    Lâm Tuế Từ mím môi, vẫn không nói lời nào, nhưng cũng không biểu hiện ra sợ hãi như nhìn thấy Bùi Xuyên.

    Trợ lý Lý nhìn thấy hy vọng, tiếp tục nói: "Cậu khát à? Muốn uống nước không?".

    Lâm Tuế Từ mím đôi môi khô khốc, khẽ gật đầu.

    Trợ lý Lý cảm thấy khá vui vẻ khi nhận được câu trả lời của tiểu mỹ nhân: "Đợi đã, tôi đi lấy nước cho cậu."

    Vừa quay người lại, liền không kịp đề phòng đối diện với gương mặt không chút biểu tình của sếp nhà mình, nụ cười trên mặt hắn chậm rãi thu liễm.

    Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy người đàn ông này có chút không vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play