Hai cậu bé đều ngạc nhiên mà liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng nhận ra cha vẫn chưa biết gì về mối quan hệ giữa họ.

Mộ Mộ thẳng thừng phủ nhận: “Không có sao, bọn con không có cha!”

Giang Nguyễn Nguyễn liên tiếp bị lời nói của một lớn một nhỏ này dọa sợ, nghe con mình nói vậy, cô không khỏi giật mình, định lên tiếng ngăn cản nhưng đã quá muộn rồi.

Kế tiếp chỉ có thể hồi hộp chờ đợi phản ứng của Lệ Bạc Thâm.

Trong mắt người đàn ông đối diện dần hiện lên vẻ nghi ngờ, liên hệ những lời nói của nhóc con này với mấy bức ảnh hắn vừa nhìn thấy, dù nghĩ thế nào cũng thấy có chỗ kỳ lạ.

“Cha của các con đâu? Con nói không có cha là có ý gì?” Rốt cục hắn cũng nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

Mộ Mộ nhìn vẻ mặt khó hiểu của người đàn ông trước mắt rồi nói: “Cha không cần bọn con nữa, ông ấy đã bỏ rơi mẹ con, cũng không yêu thích bọn con cho nên trước giờ bọn con và mẹ vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, chưa từng nhìn thấy mặt ông ấy bao giờ.”

Nghe được câu trả lời của cậu nhóc, lông mày Lệ Bạc Thâm chợt nhíu lại, con ngươi yên lặng nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn, cảm xúc dưới đáy mắt chợt dâng trào.

Rõ ràng là mấy năm nay người phụ nữ này vẫn luôn một mình nuôi hai đứa con.

Hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được, mấy năm qua bọn họ đã sống như thế nào.

Hơn nữa, lý lịch của người phụ nữ này ở nước ngoài lại ưu tú như vậy.

Rốt cục cô ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể đạt đến trình độ đó chứ?

Đã vậy mà người đàn ông kia còn dám bỏ rơi mẹ con họ! Thật là đáng chết!

Giang Nguyễn Nguyễn nhận ra cảm xúc mãnh liệt trong mắt người đàn ông, thậm chí còn đoán được hắn sẽ nói gì tiếp theo.

Không đợi hắn mở miệng, Giang Nguyễn Nguyễn đã cụp mắt xuống, che khuất hết cảm xúc dưới đáy mắt rồi giả vờ như không có việc gì mà cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Được rồi, Tiểu Tinh Tinh đã ngừng khóc, hai người có thể có thể trở về rồi, tôi cũng đến lúc phải đi làm rồi.”

Nói xong, cô lại buông cô bé trong lòng ra, sờ sờ đầu bé, cô nhẹ nhàng nói: “Ngoan ngoãn trở về với cha đi, lần sau con lại đến tìm các anh chơi nữa.”

Tiểu Tinh Tinh nhận được lời hứa của cô, trên khuôn mặt nhỏ vừa mới khóc nức nở đã hiện lên nét vui vẻ. Cô bé ngoan ngoãn gật đầu rồi quay người đi về phía cha mình.

Đôi mắt Lệ Bạc Thâm tối sầm lại, hắn có thể nhìn ra cô không muốn đề cập đến đề tài vừa rồi, cho nên hắn cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Nhìn Tiểu Tinh Tinh mang đôi mắt đỏ hoe đi về phía mình, hắn im lặng vuốt ve đỉnh đầu của cô bé, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Tạm biệt dì đi con.”

Tiểu Tinh Tinh giơ cánh tay nhỏ lên vẫy tay chào Giang Nguyễn Nguyễn và hai cậu nhóc.

Ba người họ cũng vẫy tay đáp lại.

Cuối cùng, Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu với Giang Nguyễn Nguyễn: “Tôi mang con bé về trước. ”

Không đợi Giang Nguyễn Nguyễn kịp phản ứng, hắn đã xoay người rời đi với Tiểu Tinh Tinh.

Mãi đến khi nhìn thấy xe của Lệ Bạc Thâm biến mất khỏi tầm mắt, Giang Nguyễn Nguyễn mới kéo hai đứa nhóc đi vào biệt thự, thành thật ngồi xổm xuống trước mặt tụi nhỏ.

Hai đứa nhóc biết mẹ có lời muốn nói với mình nên ngoan ngoãn nhìn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play