Triều Triều và Mộ Mộ đứng bên cạnh đã cầm lấy khăn giấy trên tay.

Giang Nguyễn Nguyễn vừa dỗ dành, vừa rút khăn giấy lau nước mắt cho cô bé.

Tiểu Tinh Tinh được cô dỗ dành cũng từ từ ngừng khóc, thút thít chui vào vòng tay cô.

Giang Nguyễn Nguyễn ôm chặt lấy đứa nhỏ gặp nạn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.

Triều Triều và Mộ Mộ thấy em gái nhỏ khóc nức nở như vậy cũng có chút tức giận, hai cặp mắt to tròn nhìn thẳng vào người đàn ông đứng cách đó không xa, ánh mắt vô cùng khó chịu.

“Tại sao chú không cho em ấy làm bạn với bọn con?” Triều Triều không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Bọn con cũng đâu có tỏ thái độ gì với em ấy? Em ấy bỏ nhà đi hai lần đều nhờ mẹ con chăm sóc, con và em trai chơi cùng. Em ấy chơi với bọn con rất vui vẻ, rất thích bám lấy bọn con, hơn nữa bọn con cũng không phải là người xấu, tại sao em ấy không thể làm bạn với bọn con chứ?”

Lệ Bạc Thâm không ngờ nhóc con này lại dám dạy đời hắn như vậy, cho nên hắn chỉ im lặng không biết nên phản ứng thế nào.

Hắn không muốn Tiểu Tinh Tinh làm bạn với hai đứa nhóc này hoàn toàn vì một lý do khác, không ngờ nhóc con này còn có thể nói năng hùng hồn như vậy…

“Vốn dĩ lúc ở trường mẫu giáo, em ấy đã không có bạn bè gì, chỉ có con và anh trai không chê em ấy, cho em ấy chơi chung. Lúc trước em ấy bị mấy bạn học ở trường bắt nạt cũng nhờ có con và anh trai giúp đỡ em ấy. Giờ chú không cho em ấy làm bạn với bon con, không lẽ chú muốn em ấy lại bị cô lập ở trường nữa sao?” Mộ Mộ cũng tức giận hỏi thêm.

Bị hai đứa nhỏ liên tiếp chất vấn.

Trong lòng Lệ Bạc Thâm vô cùng phức tạp.

Thấy hắn vẫn không lên tiếng, hai đứa nhỏ còn tưởng mình đã đoán được suy nghĩ của hắn, tâm trạng lại càng thêm khó chịu.

Triều Triều nhẫn nhịn cả buổi, cuối cùng vẫn nói ra lời trong lòng: “Bọn con bảo vệ em ấy, chơi chung với em ấy như thế nhưng chú vẫn đề phòng bọn con như vậy, rốt cục chú nghĩ bọn con là người như thế nào chứ?”

Nghe anh trai nói như vậy, Mộ Mộ cũng gật đầu thật mạnh, hai đứa nhỏ tức giận đồng loạt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, trong lòng lại vô cùng khổ sở.

Người đàn ông này là cha của họ đấy.

Thế nhưng từ lúc bọn họ chưa ra đời, ông ta đã bỏ rơi mẹ của họ.

Thậm chí là bây giờ ông ta cũng không thích bọn họ, không cho phép con gái mình làm bạn với họ…

Lệ Bạc Thâm giật mình nhìn hai đứa nhóc đang phẫn nộ đứng trước mặt, lông mày hơi nhíu lại.

Rõ ràng hai đứa nhỏ này đang chỉ trích hắn.

Nhưng không biết vì sao nhìn hai đứa nhỏ như vậy, trong lòng hắn có chút khó chịu, thậm chí còn có vài phần chút áy náy khó hiểu.

Giang Nguyễn Nguyễn ôm Tiểu Tinh Tinh trong tay, nghe hai đứa nhỏ nhà mình nói vậy, lúc đầu cô còn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng càng nghe trái tim cô càng không ngừng đau nhói.

May là hai đứa không biết người trước mặt chính là cha ruột của mình.

Nếu để bọn chúng biết, chỉ sợ là chúng sẽ càng khổ sở hơn nữa…

Lệ Bạc Thâm im lặng một lúc lâu, sau đó áy náy mà dời mắt khỏi người hai đứa nhỏ: “Thật xin lỗi, chú không có coi bọn con là người xấu, chẳng qua là chú cảm thấy… dù sao các con cũng đã có cuộc sống của riêng mình, nếu cứ qua lại với chồng cũ như vậy, để cha của các con biết được chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái.”

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn và hai cậu nhóc đều sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play