“Lệ Bạc Thâm, tôi đã gả cho anh được ba năm nhưng anh vẫn chưa từng chạm vào tôi một lần… giờ tôi sẽ tác thành cho anh và Bạch Nguyệt Quang* của anh, tôi từ bỏ cuộc hôn nhân này rồi… Sau đêm nay, anh có thể đi tìm cô ta! Còn hiện tại coi như là bồi thường cho số tình cảm tôi dành cho anh bao nhiêu năm qua đi được không…”
(*Ánh trăng (bạch nguyệt quang) rất đẹp, rất sáng nhưng chúng ta không chạm đến được, không biến thành của riêng mình được và chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Đây là từ dùng để chỉ những người mà chúng ta đã từng thích, nhưng lại không có được họ.)
Sau khi Giang Nguyễn Nguyễn nói xong lời này cô liền lao tới hôn người đàn ông trước mặt, giờ đây cô như con thiêu thân lao vào lửa, vừa điên cuồng lại có chút tuyệt vọng…
Cô biết thủ đoạn của mình thật sự quá ti tiện.
Nhưng mà tình cảm của cô đã ấp ủ từ rất lâu rồi, thật sự rất khó mà buông bỏ được!
Hiện tại, cô chỉ cầu xin chút ít an ủi cuối cùng này mà thôi.
“Giang Nguyễn Nguyễn, cô dám!”
Lệ Bạc Thâm nghiến răng, khuôn mặt vừa tuấn tú lại quyến rũ hiện rõ nét tức giận.
Hắn muốn đẩy người phụ nữ trên người mình ra, nhưng cơn bứt rứt trong cơ thể cứ quấy phá lung tung, gần như nghiền nát hết sự tỉnh táo của hắn.
Người phụ nữ này thật to gan, dám bỏ thuốc hắn!
“Tôi không có lý do gì không dám…”
Khóe mắt Giang Nguyễn Nguyễn chảy ra một giọt lệ, nụ hôn càng lúc càng dồn dập, bàn tay nhỏ bé không có kinh nghiệm sờ soạng bừa bãi trên người đàn ông.
Cô chỉ muốn có được hắn một lần này thôi!
Lệ Bạc Thâm vô cùng tức giận.
Nhưng mà tình hình hiện tại không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Chỉ chốc lát sau, phản ứng bản năng của cơ thể hắn đã bị gọi dậy, cùng với nhiệt độ cơ thể càng tăng lên, sợi dây lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu hắn cuối cùng cũng bị đứt rời.
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Giang Nguyễn Nguyễn đã tỉnh dậy.
Cô chịu đựng sự khó chịu trong người, gắng gượng đứng dậy khỏi giường để mặc quần áo, sau đó lại lấy bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị từ lâu bên trong ngăn kéo ra, đặt nó lên bàn cạnh giường xong cô lại nhìn thật sâu vào người đàn ông trên giường lần cuối…
“Lệ Bạc Thâm, tôi sẽ giải thoát cho anh. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau!”
Giang Nguyễn Nguyễn thì thào nói ra những lời này, sau đó thu hồi ánh mắt xoay người rời đi.
Khi cô bước ra khỏi nhà họ Lệ, lòng cô chỉ tràn đầy chua xót và khổ sở
Cô đã yêu Lệ Bạc Thâm được bảy năm!
Từ lúc còn đi học cho đến lúc ra trường cô vẫn nhớ mãi không quên hắn.
Mong muốn lớn nhất của cô chính là có thể gả cho hắn!
Ấy thế mà, Lệ Bạc Thâm lại ghét cô…
Thời gian cụ thể lại là ngày cô gả vào cửa nhà hắn!
Khi đó, ông cụ nhà họ Lệ bị bệnh nặng cần phải xung hỉ, may là bát tự của cô phù hợp thế là họ đã chọn trúng cô.
Ba cô và mẹ kế tham tiền nghe tin, không nói một lời đã trực tiếp đóng gói đưa cô tới cửa nhà họ Lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT