“Nói thế nào thì anh cũng giúp em giải quyết một phiền phức lớn, chẳng qua em không biết anh cần gì nên không mua quà cho anh, chỉ mua một món đồ chơi nhỏ cho Tiểu Tinh Tinh, cũng không đắt lắm, coi như chút tâm ý của em.”

Nói xong, cô ta lấy ra một con búp bê bản giới hạn được đóng gói rất tinh xảo từ cái túi trên ghế salon, hiển nhiên là cùng một bộ với những con trong phòng của Tiểu Tinh Tinh.

Lệ Bạc Thâm biết con gái mình thích những thứ đó nên cố ý dừng bước, xem cô bé có muốn nhận lấy hay không.

Không ngờ Tiểu Tinh Tinh lại không thèm nâng mắt lên nhìn một cái, chỉ nắm lấy tay hắn né qua một bên.

Lệ Bạc Thâm hiểu ý nên ngước nhìn từ chối món quà của Phó Vi Trữ: “Có lòng rồi, chẳng qua con bé có cái này rồi, hơn nữa vừa rồi nó còn giận lẫy với tôi nên hiện tại không muốn để ý ai cả.”

Vẻ mặt Phó Vi Trữ cứng lại, cố giữ nụ cười trên mặt mà cất quà đi, sau đó lo lắng liếc nhìn Tiểu Tinh Tinh: “Sao lại giận lẫy vậy?”

Bởi vì đã gặp trắc trở mấy lần từ Tiểu Tinh Tinh nên Phó Vi Trữ không tiếp tục mặt dày tiếp cận nữa, cũng sợ Lệ Bạc Thâm nhìn ra khác thường nên lời này là đang hỏi Lệ Bạc Thâm.

Câu trả lời của Lệ Bạc Thâm lời ít mà ý nhiều: “Một chút chuyện nhỏ thôi.”

Hắn nói xong liền dời mắt đi, hiển nhiên không có ý định nói cụ thể cho cô ta biết, hoặc căn bản không cảm thấy cô ta có tư cách biết.

Phó Vi Trữ siết chặt bàn tay cầm túi quà lại, đầu ngón tay đâm sâu vào da thịt, nhưng trên mặt vẫn cố giữ nụ cười: “Thật sao? Vậy hai người trở về muộn như thế có phải là dẫn con bé đi chơi cho đỡ buồn không?”

Lệ Bạc Thâm lạnh nhạt nhướng mày: “Thời gian không còn sớm, còn có việc gì không? Không có gì thì cô đi về trước đi, Tinh Tinh phải nghỉ ngơi.”

Phó Vi Trữ há to miệng, nhất thời cũng không nghĩ ra lý do gì nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Bạc Thâm dẫn Tiểu Tinh Tinh đi qua bên cạnh mình bước thẳng lên lầu.

Khi đi ra từ biệt thự, vẻ mặt của Phó Vi Trữ trông hơi dữ tợn.

Vệ sĩ lái xe thấy dáng vẻ này của cô ta thì hơi căng thẳng, vội cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, bây giờ đi về nhà đúng không?”

Phó Vi Trữ hung tợn trừng anh ta một cái: “Đi thăm dò buổi tối hôm nay Lệ Bạc Thâm dẫn đứa con hoang kia đi đâu!”

Vệ sĩ run lên rồi vội vàng thưa vâng.

Sáng sớm hôm sau Phó Vi Trữ đang ăn điểm tâm thì nhận được điện thoại của vệ sĩ.

“Tiểu thư, đã tra ra đêm qua Lệ tổng dẫn Tinh Tinh tiểu thư đi tìm một người phụ nữ họ Giang, ở lại chỗ cô ta gần ba tiếng mới trở về…”

Vệ sĩ còn chưa nói hết thì đã nghe thấy tiếng máy bận.

Người phụ nữ họ Giang, Giang Nguyễn Nguyễn!

Sắc mặt Phó Vi Trữ vô cùng khó coi, trong đầu hiện ra đủ loại hình ảnh Lệ Bạc Thâm và Giang Nguyễn Nguyễn chung đụng.

Ở với nhau hơn ba giờ, bọn họ đã làm cái gì? Còn dẫn theo Tiểu Tinh Tinh!

Phó Vi Trữ giận không kềm được mà đứng dậy rồi ném mạnh điện thoại trong tay ra ngoài, trong mắt tràn đầy điên cuồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play