Hai đứa nhỏ có vẻ khá lưu luyến, cứ nhìn chằm chằm nơi xa không dời mắt đi.
Giang Nguyễn Nguyễn chỉ cho là tụi nhỏ không nỡ xa rời Tiểu Tinh Tinh nên dịu dàng nói: “Trở về đi, ngày mai là được gặp em gái ở nhà trẻ rồi.”
Lúc này hai đứa nhỏ mới từ từ dời mắt đi rồi đi theo cô trở vào biệt thự.
Giang Nguyễn Nguyễn đóng cửa lại rồi nghiêm trang ngồi xổm xuống, chân thành nhìn vào mắt hai đứa nhỏ: “Mẹ thương lượng một chuyện với hai con.”
Thấy được cô nghiêm túc như vậy thì trên mặt hai đứa nhỏ tràn đầy khó hiểu.
“Về sau nếu cha của Tiểu Tinh Tinh hỏi các con bao lớn thì hai con phải nói là mình nhỏ hơn Tiểu Tinh Tinh một tuổi, có được không?” Giang Nguyễn Nguyễn dịu dàng thương lượng với hai đứa nhỏ.
Triều Triều và Mộ Mộ nghe thế thì lập tức hiểu ra, nhưng vẫn làm ra vẻ khờ dại mà hỏi ngược lại một câu: “Tại sao ạ?”
Giang Nguyễn Nguyễn chần chờ một lát, nhất thời cũng không nghĩ ra phải viện lí do gì nên bất đắc dĩ thở dài: “Không tại sao cả, các con làm theo lời mẹ nói đi, có được không?”
Hai đứa nhỏ liếc nhau rồi chậm rãi khẽ gật đầu.
Trên mặt Triều Triều không lộ ra khác thường gì.
Mộ Mộ lại hơi nghi hoặc.
Bảo bọn họ nói với cha là mình nhỏ hơn em gái một tuổi, rõ ràng là để làm giả tuổi tác của họ, như vậy cha không có khả năng đoán ra thân thế thật sự của họ.
Rốt cuộc giữa mẹ và cha đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng họ thấy cha có vẻ rất tốt với mẹ, nhưng mẹ lại quyết tâm không muốn để họ và cha nhận nhau…
Khi Lệ Bạc Thâm dẫn Tiểu Tinh Tinh trở về thì đã gần mười giờ.
Vừa xuống xe họ liền nhìn thấy quản gia đang chờ ở cổng.
“Thiếu gia, Phó tiểu thư đã đến và đang chờ trong phòng.”
Lệ Bạc Thâm cau mày lại, khẽ gật đầu rồi dẫn Tiểu Tinh Tinh đi vào.
“Mọi người trở về rồi!”
Phó Vi Trữ đang ngồi trên ghế sa lon, thấy bọn họ vào cửa thì lập tức đứng dậy nghênh đón, sau đó ngồi xổm xuống muốn sờ đầu Tiểu Tinh Tinh, nhưng lại bị cô bé né tránh.
Phó Vi Trữ thấy thế thì đáy mắt xẹt qua một tia không vui, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che giấu, sau đó cười đứng lên.
“Có chuyện gì?” Lệ Bạc Thâm nhìn lướt qua cô ta rồi lạnh nhạt hỏi.
Phó Vi Trữ vờ vịt mà cười: “Hôm nay cũng nhờ anh cho tụi em mượn người, giúp đỡ tụi em một việc lớn, cha em bảo nhất định phải tới cám ơn anh.”
Nói xong, cô ta lại muốn nói cái gì thì bị Lệ Bạc Thâm cắt ngang: “Chuyện đó giải quyết rồi?”
Phó Vi Trữ yên lặng mấy giây mới miễn cưỡng gật đầu cười: “Vâng, bởi vì hơi phiền phức nên bận đến xế chiều, cũng không biết có làm trễ nải chuyện trong công ty anh không.”
Lệ Bạc Thâm gật đầu: “Ở Lệ Thị có rất nhiều Người cỡ đó, sẽ không ảnh hưởng công việc vì một người, không cần cảm ơn.”
Vừa dứt lời thì hắn đã nắm tay Tiểu Tinh Tinh đi ngang qua bên cạnh Phó Vi Trữ.
Nhìn thấy hai người đi lướt qua mình, gương mặt Phó Vi Trữ hơi vặn vẹo, nhưng chỉ lướt qua rồi lập tức khôi phục vẻ thân thiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT