Đệ Nhất Thần Toán

Chương 2: Thần Toán


2 tuần


Editor: Snow Panda

_________________________

Hắn nhìn Bàn Nhược, với thái độ rất khiêm nhường: “Cô bé, thật sự cháu đã đoán đúng rồi, cháu làm thế nào mà biết được chuyện này?”

“Đương nhiên là bói ra rồi!” Bàn Nhược trả lời.

“Đoán mệnh mà cũng bói ra được sao? Cháu thật là thần kỳ! Giỏi hơn cả bố cháu nhiều!” Trương Đại Sơn nói xong, vội vàng từ trong túi lấy ra mấy trăm tệ (mấy triệu) đặt lên bàn, “Cô bé, chú đi trước đây, trên người chú chỉ còn chừng này tiền, chờ chú bán được đồ cổ rồi sẽ quay lại cảm ơn cháu.”

Nói xong, hắn nhanh chóng chạy ra ngoài. Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

Bánh Bao Nhỏ cầm xấp tiền trên bàn lên, ngạc nhiên nói: “ Wow! Bàn Nhược, nhiều tiền quá! Lần này thì dì phát tài rồi!”

Trên bàn có sáu trăm bảy trăm tệ (2,1-2,4 triệu), tiền tiêu vặt của Bàn Nhược khi học lớp 12 chỉ khoảng hai trăm đồng (689k).

Bàn Nhược vuốt tóc của cậu bé, cười nói: “ Chẳng phải con luôn muốn mua một đôi giày Nike sao? Giờ thì có tiền rồi đấy.”

“Thật sao?” Bánh Bao Nhỏ ôm cô nũng nịu: “Dì nhỏ Bàn Nhược, vẫn là dì tốt với con nhất!”

Nhìn vẻ đáng yêu của cậu bé, lại nghĩ đến cảnh cậu chết thảm trong kiếp trước, Bàn Nhược cảm thấy lòng mình đau nhói.

May mà lần này có cơ hội để sửa chữa, cô nhất định phải làm rõ tại sao gia đình mình liên tục gặp chuyện xui xẻo, đừng nói với cô rằng tất cả đều là tình cờ, cô không tin trên đời lại có nhiều trùng hợp như vậy! Kiếp trước, cô cũng từng muốn tìm hiểu sự thật, nhưng không may, khi có khả năng thì đã muộn, chuyện đã xảy ra hơn mười năm, khiến cô cảm thấy bất lực.

“Đúng rồi, Bàn Nhược, dì học xem bói khi nào vậy? Dì nói xem ông chú vừa rồi cũng may mắn quá đi! Tận năm trăm vạn (17 tỷ hơn) luôn, nhiều tiền quá!” Bánh Bao Nhỏ thán phục nói. 

Cậu bé mười tuổi chưa có khái niệm rõ ràng về tiền, chỉ biết năm trăm vạn (17 tỷ hơn) là rất nhiều tiền.

Thấy Bàn Nhược không trả lời, Bánh Bao lại hỏi: “Bàn Nhược, ông chú đó sau này sẽ trở thành người giàu có phải không?”

Bàn Nhược lắc đầu, nở nụ cười nói: “Chỉ tiếc rằng nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.”

Theo lý thuyết tướng số, các bộ phận trên mặt của con người và các yếu tố ngũ hành tương hợp, từ đó có thể hiện rõ khí chất và dự đoán sự nghèo hèn, kết hợp với bộ mặt mười hai cung, có thể phán đoán vận mệnh của một người.

Vừa rồi cô quan sát Trương Đại Sơn, thấy cung huynh đệ nằm ở hai lông mày, lông mày ngắn, thô, hướng ngược và rải rác, cho thấy ông ta có mâu thuẫn với anh em, thường xuyên tranh chấp và ghen ghét lẫn nhau, cung bệnh tật nằm dưới ấn đường, bị lõm và nghiêng, biểu hiện bệnh tật kéo dài.

Hơn nữa, ấn đường của ông ta có dấu hiệu hơi đen, cho thấy phúc thọ không thể toàn vẹn, dù vận tài có, nhưng vì mối quan hệ anh em không hòa thuận, vận tài không lâu bền, tiền bạc khó giữ, thêm vào đó là bệnh tật, hắn sẽ không tránh khỏi vận mệnh khó khăn. Chỉ sợ Trương Đại Sơn này sau khi kiếm được tiền, hắn sẽ bắt đầu xuống dốc, về già sẽ mắc bệnh lâu dài, không ai chăm sóc, kết thúc số mệnh cô đơn và nghèo khổ.

Tuy nhiên, tất cả những điều này có liên quan gì đến cô? Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

-----------------

Khi Trương Đại Sơn rời đi, những hàng xóm tụ tập xem náo nhiệt bắt đầu chỉ trỏ Bàn Nhược.

 “Bàn Nhược học xem bói hồi nào vậy? Lẽ nào là do bố cô bé dạy không?”

“Đúng vậy, một cô bé học hành chăm chỉ không phải tốt hơn sao? Cứ phải đi làm thần côn? Lừa đảo!”

“Đúng đấy, năm nay con bé mới học lớp 12, việc chính là thi đại học, sao lại đi theo con đường lừa đảo giống như bố mình chứ?”

Bàn Nhược nghe vậy chỉ cười lạnh, đáp lại hai bà dì vừa nói xấu cô: “Mấy thím à, tôi không ăn cơm nhà các thím, không uống nước nhà các thím, nên không cần các thím phải lo lắng cho tôi!”

“Con bé này, sao lại ăn nói như vậy? Mấy thím cũng là vì tốt cho con!” Bà thím Trương nói.

“Đúng vậy, đừng tưởng rằng con có thể lừa được một chút tiền là thái độ như vậy, sau này sẽ hối hận đấy!” Bà thím Lý hùa theo.

“Mấy thím không cần lo lắng cho tôi, tốt nhất là tự lo chuyện của nhà mình trước đi!” Bàn Nhược không hề cảm kích nói.

“Hai thím làm sao? Con bé này đừng nói linh tinh!”

Bàn Nhược nhìn thím Trương đang nói, thím Trương này tuổi tác cũng chưa lớn lắm, chỉ hơn ba mươi tuổi, mắt dài, đuôi mắt hơi cong, ánh mắt có vẻ lờ đờ, không rõ ràng, là kiểu mắt đào hoa điển hình. Điều này cho thấy bà có quan hệ xã hội khá tốt nhưng lại có quan điểm đạo đức kém, thêm nữa, bà có gò má cao và lớn, gần khu vực tuyến lệ, biểu hiện tính cách vô lý, tùy tiện, khắc chồng, cộng thêm sắc thái đỏ trên trán, cho thấy việc sinh con cái của bà không tốt.

Bàn Nhược trong lòng đã rõ, hừ nói: “Tôi nói bừa sao? Thím à, nếu muốn người khác không biết thì chính bản thân mình đừng làm, đứa con nối dõi này dù là của ai, nhưng nếu tự mình làm chủ không theo lẽ phải, thì sẽ làm tổn hại đến đạo đức!”

Thím Trương nghe vậy, sững người, sau lưng cảm thấy lạnh toát.

Chồng bà là tài xế xe khách, thường xuyên không ở nhà, bà không muốn đơn độc, đã lén lút có quan hệ với bạn học tiểu học, rồi không để ý dẫn đến có thai, bà không nghĩ đến việc ly hôn, đứa trẻ thì không thể giữ, bà đã bí mật đi phá thai ở nơi khác.

Nhưng bà làm việc này rất kín đáo, không thể nào có người khác biết được! Lẽ nào Bàn Nhược thật sự có khả năng bói toán?

Thím Trương nhìn quanh, ánh mắt lẩn tránh, môi run rẩy: “Con đừng có nói bậy, thím không hiểu con đang nói gì!” Nói xong, bà ta quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.

Khi thấy thím Trương bỏ đi, thím Lý cảm thấy lạc lõng và lúng túng vì không còn bạn đồng hành.

“Bàn Nhược, đừng tưởng rằng mình xinh đẹp thì có thể lừa gạt người khác, nếu con còn tiếp tục như vậy, thì sẽ không tìm được chồng đâu!” Thím Lý tỏ vẻ lo lắng cho Bàn Nhược.

Con người là thế, thường tìm lý do chính đáng cho những suy nghĩ ích kỷ thấp hèn của mình.

Bàn Nhược không đáp lại bà ta, chỉ hừ một tiếng: “Thím Lý, thay vì lo lắng cho tôi, chi bằng hãy chăm sóc bản thân mình, cha mẹ có tâm địa xấu, sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến con cái!”

“Mày nói cái gì?” Thím Lý vốn rất bảo vệ con cái, không thể chịu nổi khi có người chỉ trích con mình, bà ta tức giận: “Bàn Nhược, tao chỉ khuyên mày vài câu thôi, không ngờ mày lại đi rủa tao! Xem tao có xé nát miệng mày ra không!”

Chưa kịp dứt lời, một người đàn ông trung niên thở hồng hộc chạy đến: “Thím Lý, bà nhanh đi xem, Kiến Quốc nhà bà gặp chuyện không hay rồi!”

“Gì cơ? Xảy ra chuyện gì?” Thím Lý hoảng hốt. Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

“Hôm nay trời mưa ở chỗ công trường đang thi công, cậu ta bị trượt chân ngã từ tầng ba xuống, bị cây thép xuyên qua ngực, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện! Tôi gọi điện cho bà không được, nên chỉ đành quay về đây báo tin.”

Nghe xong, thím Lý ngất xỉu ngay lập tức.

Các hàng xóm phải đỡ bà dậy từ mặt đất.

Mặc dù thím Lý có miệng lưỡi sắc sảo, chua ngoa hay châm chọc người khác, nhưng cũng chưa từng làm điều ác gì, nên theo lý thì không nên gặp phải vận xui như vậy, Bàn Nhược nghĩ vậy, không khỏi quan sát bà ta.

Thím Lý khác với bà thím Trương. Bà khuôn mặt nhẹ nhợt nhạt, mắt tròn, nhìn chung là diện mạo bình thường, tuy nhiên, mũi của bà lại thon gọn như dao, rõ ràng lộ xương ra ngoài, da mũi căng, không có chút thịt nào, tạo thành mũi như lưỡi dao. Phụ nữ có mũi như vậy thường là những người keo kiệt và sắc sảo. Thím Lý có mặt lớn và mũi nhỏ, là kiểu mũi khắc chồng, mũi nhỏ thấp biểu thị vận mệnh chồng yếu, khó thành công trong sự nghiệp. Tuy nhiên, phụ nữ có kiểu mặt này thường rất chăm sóc gia đình, yêu thương con cái, và vâng lời chồng, nên gia đình vẫn khá hòa thuận.

Và phần dưới mắt, gọi là đường lệ, chính là vị trí của cung con cái, còn gọi là cung đức hạnh, nhìn từ xa giống như một túi nước hình bán nguyệt, ẩn hiện có nếp gấp, tam dương đầy đặn, nhân trung sâu, biểu thị số phận có con cháu quây quần. Mặc dù bà có diện mạo che phủ bởi khí đen, có dấu hiệu không thuận lợi, nhưng nhìn tổng thể, là số phận có con cái đầy đủ. Vì vậy, dù con trai bà gặp tai nạn, nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.

“Bàn Nhược, thím Lý của con đã như như vậy rồi, con hãy nói vài lời an ủi bà ấy đi!” Bà Tôn hàng xóm nói nhỏ: “Bà ấy chỉ là miệng lưỡi không tốt, con đừng để tâm.” Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

Kiếp trước, sau khi người nhà mất, bà Tôn thường gửi đồ ăn cho Bàn Nhược, nên cô luôn cảm thấy biết ơn bà.

cô gật đầu nói: “Bà Tôn yên tâm, con trai thím Lý lần này tuy gặp phải chút kiếp nạn, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”

Nghe vậy, thím Lý lập tức tỉnh lại.

Ngay lúc đó, người đàn ông trung niên báo tin nhận được một cuộc gọi.

“Vâng, tôi là bạn của Kiến Quốc, ông nói cái... gì? Đã tỉnh lại rồi? Không nguy hiểm đến tính mạng? Tốt quá! Tôi lập tức đến ngay!” Nói xong, anh ta thông báo cho thím Lý: “Thím Lý, con trai thím đã không sao rồi! Chúng ta hãy nhanh chóng đến bệnh viện xem thử!”

“Được rồi! Không sao là tốt rồi!” Thím Lý nhìn Bàn Nhược với ánh mắt phức tạp, ánh mắt chứa đựng nước mắt nhưng cũng đầy hy vọng, rồi vội vã chạy đến bệnh viện.

Sự việc này đã khiến Bàn Nhược nổi tiếng hoàn toàn. Mọi người nhìn cô với ánh mắt đầy tôn trọng hơn.

“Bàn Nhược, con học bói toán từ ai vậy? Con còn giỏi hơn bố con nhiều!” Bà Tôn nói.

Mọi người trong vùng đều biết rằng ông Vương, bố của Bàn Nhược chỉ dựa vào may rủi để bói toán, không có tài cán gì đặc biệt, thường bị gọi là kẻ lừa đảo.

Thực ra, dân làng cũng không có việc gì quan trọng để nhờ ông bói, thường là hỏi về giới tính của con cái khi vợ đang mang thai, nếu ông ấy nói là sẽ có con trai, thì chắc chắn họ sẽ sinh con gái! Không có ngoại lệ.

“Con chỉ thỉnh thoảng đọc sách, với tự nghiên cứu thôi ạ!” Bàn Nhược trả lời.

Bà Tôn nghe vậy, do dự một lúc rồi lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo.

“Bàn Nhược, không sợ con đừng cười bà, bà định đến thành phố bên cạnh để tìm một vị thần tiên sống đoán mệnh, bà muốn biết kết quả thi của cháu bà như thế nào, nhưng thấy con biết bói toán nên thôi, hay là, con giúp bà xem thử nhé.”

Bà Tôn nói với vẻ ngượng ngùng, vì cửa hàng bói toán của ông Vương ngay đối diện nhà bà, nhưng bà lại muốn tìm người khác, điều này rõ ràng cho thấy bà không tin tưởng ông Vương.

Bàn Nhược hiểu tâm tư của bà, cảm thấy điều đó có thể thông cảm được.

Kết quả thi vẫn chưa có, cháu của bà Tôn lại có thành tích tốt, cả gia đình đều mong đợi anh ấy đậu vào một trường đại học tốt. Vì vậy, bà Tôn muốn tìm người xem thử trước cho đỡ sốt ruột.

Trên tờ giấy là ngày giờ sinh của cháu bà Tôn.

Bàn Nhược chỉ liếc qua tờ giấy một lần, rồi cười nói: “Bà Tôn, không cần bói nữa, cháu bà có số mệnh của một thủ khoa, con nói thật, ngày mai khi kết quả thi được công bố, cháu bà nhất định sẽ là thủ khoa khối văn!”

Lời nói của Bàn Nhược khiến bà Tôn giật mình. Thông thường, khi bói toán, người ta thường nói những câu mơ hồ và không rõ ràng, rất ít người dám khẳng định chắc chắn như vậy.

Số mệnh của thủ khoa? Bà Tôn thực ra không kỳ vọng quá cao. Cháu bà chỉ đứng trong top ba của lớp tại một trường cấp ba nổi tiếng, và cũng chỉ nằm ngoài top một trăm toàn thành phố, việc đạt được thủ khoa là vô cùng khó khăn! Tuy nhiên, dù sao thì bà Tôn cũng cảm thấy rất vui khi nghe điều này.

“Bàn Nhược, nếu như cháu bà thực sự đạt được thủ khoa, bà nhất định sẽ quảng bá cho con thật tốt!” Bà Tôn nói.

Bàn Nhược mỉm cười, không để ý đến việc quảng bá. Cô biết việc xem bói không phải là một kế hoạch lâu dài.

“À, Bàn Nhược, bà không biết con tính phí bao nhiêu.” Bà Tôn hỏi.

“Thế này đi, bà Tôn, đợi ngày mai khi cháu bà đạt được thủ khoa, bà có thể đưa tiền cho con sau cũng được. Còn hiện tại, tiền phí con thu là năm trăm một lần,” Bàn Nhược trả lời.

Bà Tôn thấy Bàn Nhược tự tin như vậy, vui vẻ ra về. Còn những hàng xóm xung quanh, có người tốt bụng nhắc nhở: “Bàn Nhược, sau này con nên suy nghĩ cẩn thận trước khi nói, nếu như không đạt được thủ khoa thì sao?”

Bàn Nhược cười đáp: “Yên tâm đi! Ngày mai, bà Tôn sẽ đãi mọi người một bữa kẹo mừng!”

Nói xong, không quan tâm đến phản ứng của những người xung quanh, cô vui vẻ đi lên lầu.

Khi đó, chị gái, anh rể và bố mẹ của Bàn Nhược đều đã trở về.

Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play