Đệ Nhất Thần Toán

Chương 3: Thiên Nhãn


2 tuần


Editor: Snow Panda

_________________________

“Bố mẹ, bà ngoại, ông ngoại~ mọi người trở về rồi?!” Bánh Bao Nhỏ thấy gia đình trở về, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy họ.

“Bàn Nhược, nghe nói có người đến gây rối, em không sao chứ?” Chị gái Vương Minh Hạ lo lắng hỏi.

“Chị, yên tâm đi, mọi chuyện đã được giải quyết rồi!” Bàn Nhược an ủi nói.

Mẹ Vương, Tưởng Ngâm Thu, nhìn bố Vương với vẻ tức giận nói: “Đều tại ông, không có chút tài cán gì mà cứ muốn học người khác bói toán, mấy năm nay nhà mình đã bị người ta châm chọc bao nhiêu rồi. Ông không thể bớt nói những lời vớ vẩn đi, để gia đình chúng ta yên ổn một chút sao?” Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

Vương Trường Sinh bị vợ mắng, rụt đầu nói: “Cái gì gọi là nói vớ vẩn hả? Tôi chỉ dựa vào việc bói toán rồi bói ra thôi, hơn nữa, tôi đi xem bói cũng là vì muốn cho gia đình mình có cuộc sống tốt hơn mà thôi!”

“Cuộc sống tốt hơn? Tôi chỉ hy vọng ông đừng gây rắc rối cho nhà chúng ta là được!” Mẹ Vương nói xong, nhìn về phía Bàn Nhược, mới nhớ ra: “Bàn Nhược, mẹ nghe nói là con đã giải quyết xong chuyện với Trương Đại Sơn rồi? Chuyện xảy ra như thế nào? Con học bói toán từ khi nào vậy?”

Trương Đại Sơn là một thương nhân chỉ quan tâm đến lợi ích, làm sao có thể bị Bàn Nhược đuổi đi chỉ bằng vài câu nói?

“Mẹ ơi, từ nhỏ con đã có hứng thú với bói toán, âm thầm đọc một ít sách, cộng thêm có bố hướng dẫn, nên đương nhiên hiểu biết một chút.” Bàn Nhược giải thích.

“Đều tại ông! Tự mình làm sai mà lại để con cái phải gánh chịu hậu quả!” Mẹ Vương tức giận nói, “Giờ lại dẫn dắt con gái đi lệch đường, sắp đến kỳ thi đại học rồi, nếu ảnh hưởng đến việc thi cử của nó, xem tôi sẽ xử lý ông như thế nào!”

Vương Trường Sinh khẽ hừ một tiếng, cuối cùng không dám phản bác vợ.

Bàn Nhược cười thầm, dù bố Vương Trường Sinh không có năng lực hay tiền bạc gì, nhưng đối với vợ con vẫn rất tốt. Khi thấy những người thân chỉ có trong ảnh ở kiếp trước giờ xuất hiện trước mắt mình, Bàn Nhược cảm thấy vô cùng ấm áp.

Bánh Bao Nhỏ giơ tiền trong tay lên nói: “Bà ngoại, bà đừng trách ông ngoại nữa, bà xem dì Bàn Nhược đã kiếm được rất nhiều tiền, dì nói sẽ mua giày Nike cho con đấy!”

“Được, được! Mua giày mới cho cháu ngoan của bà nhé!” Mẹ Vương không còn trách mắng nữa.

Vương Minh Hạ nhíu mày: “Bánh Bao, con lại quấn lấy dì để nhờ dì mua giày cho con phải không? Mẹ không phải đã bảo con rồi sao, không được…” Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

“Được rồi, chị, Bánh Bao không phải xin em, mà là em tự muốn tặng cho thằng bé một đôi giày, coi như quà chúc mừng lên lớp năm.”

Vương Minh Hạ nghe vậy, sắc mặt có vẻ dễ chịu hơn một chút.

“Em cứ chiều nó như thế, tiếp tục như vậy thì nó sẽ bị hư mất!” Vương Minh Hạ trách móc.

Thấy không khí đã bớt căng thẳng hơn, anh rể Thang Cẩm Xuyên lên tiếng: “Bán Nhược, nghe hàng xóm nói em bói rất chuẩn? Những chuyện bói toán như này, em đừng nên nói một cách chắc chắn quá, như hôm nay em nói rằng cháu của bà Tôn nhất định sẽ đỗ thủ khoa, nếu ngày mai thành tích được công bố…”

Vương Minh Hạ gật đầu nói: “Anh rể em nói đúng, những người bói toán thường sẽ nói một cách mơ hồ, đây là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân. Nếu ngày mai cháu của bà Tôn không đỗ thủ khoa, dù cậu ta có làm bài tốt, nhưng vì em đã nói như vậy nên đã tạo ra hy vọng cho người ta, người ta cuối cùng vẫn sẽ trách em!”

“Chị, anh rể, hai người yên tâm đi! Em đã nắm rõ tình hình rồi.”

Bàn Nhược nói vậy, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề.

Cô không lo lắng về việc mình bói không chính xác, với khả năng của cô ở kiếp trước, việc dự đoán một người có thể đỗ thủ khoa không phải là vấn đề lớn. Hơn nữa, ở kiếp trước, cháu của bà Tôn đã đỗ thủ khoa khối văn và vào Đại học Bắc Kinh.

Điều cô lo lắng là gia đình chị gái mình, cô vừa mới nhìn kỹ một nhà ba người họ, phát hiện ra rằng trên mặt họ đều bao phủ một làn khí đen, và làn khí này ngày càng dày đặc, có dấu hiệu của sự nguy hiểm.

------------------

Mẹ Vương đã chuẩn bị xong bữa ăn và đang bưng thức ăn ra bàn.

“Bánh Bao, rửa tay rồi ăn cơm nào, bà ngoại làm cánh gà mà con thích nhất này.”

“Bà là tốt nhất, Bánh Bao yêu bà nhất!” Bánh Bao Nhỏ cười tươi rửa tay xong, cả gia đình ngồi xuống bàn ăn cơm.

Vì bị các thành viên trong gia đình trách móc một trận, cộng với việc hàng xóm đều nói rằng khả năng bói toán của mình kém hơn con gái, Vương Trường Sinh cảm thấy có chút chán nản.

Bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của ông, không khí bữa cơm trở nên hơi ảm đạm, chỉ còn tiếng thìa và đũa.

Vương Minh Hạ ăn xong, lấy ra hai vé xe từ trong túi, lẩm bẩm: “Thiếu một vé, không biết lát nữa có mua được không.”

“Sao vậy chị? Chị muốn đưa Bánh Bao về sao?” Mẹ Vương nói: “Ở lại đây không tốt sao? Thời tiết nóng như vậy, nếu đưa trẻ con ra ngoài, sẽ bị nắng làm cho đen da, khó mà hồi phục lại được.” Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

“Mẹ ơi, bà nội cũng nhớ cháu rồi, năm này con cũng không về mấy lần rồi, con không thể không đưa cháu về thăm ông bà cụ được.”

Anh rể Thang Cẩm Xuyên là người vùng khác, đang làm việc tại thành phố này. Vì hai vợ chồng chưa mua nhà, nên sau khi kết hôn, họ vẫn sống ở đây.

Khi nghe thấy điều này, Bàn Nhược cảm thấy tim mình thắt lại. Cô mặt không biến sắc lấy vé xe, nhìn vào số chuyến xe được hiện lên trên trên vé, tim cô cảm giác như bị siết chặt.

Không sai, ở kiếp trước, gia đình chị gái đã đi chuyến xe này trên đường về quê và bị thiêu sống.

Khi đang chăm chú nhìn vé, bất ngờ, một cảnh tượng hiện ra trước mắt cô.

Trong cảnh tượng đó, chị gái, anh rể và đứa bé vui vẻ ngồi lên xe khách. Chiếc xe khách dài chở đầy người về quê, khi xe đi đến gần một ngôi làng bên cạnh đường cao tốc, không rõ gặp phải sự cố gì, nhân viên trên xe chuẩn bị xuống kiểm tra. Nhưng chưa kịp mở cửa, xe bỗng nghiêng và lật, ngay sau đó, xe bắt lửa, ngọn lửa dữ dội biến chiếc xe khách chở đầy hành khách thành địa ngục trần gian.

Bàn Nhược cảm thấy chấn động, đây chắc chắn là cảnh tượng gia đình chị gái chết, nhưng vấn đề là làm sao cô có thể thấy những sự việc xảy ra sau đó? Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

Có phải là sau khi được trọng sinh, cô đã mở ra thiên nhãn?

Trong huyền học có nói về việc mở thiên nhãn, truyền thuyết kể rằng có những người sinh ra đã có thiên nhãn, có thể nhìn thấy tương lai, phân biệt ma quỷ, và có những người đạt được điều này qua tu luyện. Tuy nhiên, dù sao đi nữa, đây chỉ là truyền thuyết. Bàn Nhược chưa từng thấy ghi chép nào về việc mở thiên nhãn trong các cổ thư, vậy mà sao chuyện hiếm có ngàn năm như vậy lại xảy ra với mình?

Cô muốn nhìn cho rõ hơn, nhưng dù cô có tập trung như thế nào, thiên nhãn đó dường như lại như đóng lại, không thể nhìn thấy thêm nhiều hình ảnh hơn.

Có lẽ thiên nhãn là ngẫu nhiên xuất hiện và không phải là thứ mình có thể kiểm soát? Nhưng dù thế nào, việc cấp bách hiện tại là phải ngăn chị gái và gia đình không về quê.

Suy nghĩ vậy, Bàn Nhược nói: “Chị, anh rể, có thể tạm thời đừng về quê không?”

“Sao vậy?” Hai vợ chồng nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Bàn Nhược suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Vừa rồi em đã xem cho anh rể một quẻ.”

Thang Cẩm Xuyên nghe vậy, cười nói: “Hở? Bàn Nhược, anh rất muốn nghe xem em bói ra được điều gì?”

Bàn Nhược nhìn anh, nói: “Việc anh rể mong muốn, mười phần thì có đến tám chín phần  chắc chắn sẽ thành công.”

“Hả?” Thang Cẩm Xuyên sáng mắt lên. Anh đã nỗ lực rất lâu để được thăng chức lên trưởng phòng thị trường. Mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ tiếc là việc này bị cấp trên trì hoãn mãi không phê duyệt. “Em thực sự có thể bói ra được sao?”

Cả gia đình đều nhìn Bàn Nhược với vẻ nghi ngờ, rõ ràng là không tin vào khả năng của cô.

“Dĩ nhiên rồi, anh rể, từ vẻ mặt của anh, có thể thấy trong những năm tới, anh sẽ từng bước thăng tiến, đặc biệt là trong sự nghiệp sẽ có những bước tiến lớn hơn. Chắc chắn, chuyện mua nhà sẽ sớm thành hiện thực.” Bàn Nhược nói một cách tự tin.

“Thật sao?” Thang Cẩm Xuyên vui mừng nói, “Bàn Nhược, trộm vía nếu lần này anh thực sự được thăng chức, anh sẽ mời em ăn cơm!”

“Nhưng mà…”   Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

“Có phải có điều gì bất thường không?” Thang Cẩm Xuyên sắc mặt hơi nghiêm lại.

“Dạ.” Bàn Nhược không giấu diếm, “Hơn nữa em đã bói ra, tai nạn lần này sẽ xảy ra trên đường anh chị về quê.”

Nghe vậy, mẹ Vương ngạc nhiên, “Tai nạn trên đường về quê? Có phải là tai nạn xe cộ không?”

Chuyến đi về quê của Thang Cẩm Xuyên kéo dài 6 tiếng, nếu xảy ra tai nạn trên đường, chắc chắn không phải là một sự cố nhỏ.

Nghĩ đến đây, bà cảm thấy lo lắng và lập tức nói: “Minh Hạ, lần này con và Cẩm Xuyên đừng về quê nữa. Có câu nói, thà tin có còn hơn không!”

Sợ Thang Cẩm Xuyên nghĩ rằng gia đình mình đang cùng nhau diễn kịch để ngăn cản anh về quê, mẹ Vương lại nói: “Cẩm Xuyên, em gái của con còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nếu con không tin vào bói toán thì cứ bỏ qua, đừng để tâm quá!”

Thang Cẩm Xuyên nghe vậy, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ nói như vậy, Bàn Nhược là có ý tốt, nếu em ấy đã nói như vậy, thì con chọn tin vào em ấy!”

Nghe đến đây, Bàn Nhược mới hoàn toàn yên tâm.

“Vậy để em đến bến xe giúp anh chị đổi vé sang sáng mai nhé?” Bàn Nhược nói.

“Được, cứ nghe theo em.”

Bên cạnh, Vương Trường Sinh lẩm bẩm một câu: “Không biết thật hay giả, dù sao mình không bói ra được!”

Tuy nhiên, chẳng ai để ý đến ông.

Vì đã quyết định không đi trong hôm nay, vợ chồng Thang Cẩm Xuyên không vội thu dọn, vào buổi chiều, thời tiết nóng bức, tiếng ve kêu râm ran bên ngoài, mẹ Vương lấy từ trong chum nước ra một quả dưa hấu được làm lạnh, cắt ra và đưa một miếng cho Bánh Bao Nhỏ.

Trên tivi đang phát tin tức, đột nhiên, người dẫn chương trình xuất hiện với một bản tin khẩn cấp.

“Đây là một chiếc xe khách lẽ ra phải đi đến thành phố Bình Giang, được một nhóm người nhiệt tình tố cáo, nói rằng chiếc xe khách này có mùi khói dầu sau khi khởi động, nghi ngờ xe đã cũ và có nguy cơ tự bốc cháy, cơ quan giám sát nhận được báo cáo đã tiến hành kiểm tra định kỳ, không ngờ trong quá trình kiểm tra, chiếc xe khách này đã tự bốc cháy, bây giờ xin mời xem tin tức tại hiện trường.”

Trên tivi, một chiếc xe khách bỗng dưng bốc cháy, ngọn lửa dữ dội bao phủ toàn bộ chiếc xe, khói đen mịt mù.

Thang Cẩm Xuyên đột ngột đứng dậy, “Chiếc xe khách đó không phải là chiếc xe khách đi về quê của mình sao?”

“Đúng vậy, mỗi lần về quê chúng ta đều đi chuyến này.” Vợ chồng anh đầy kinh ngạc.

“Tự bốc cháy? Trời ơi! Nếu mấy con ngồi chiếc xe khách này về quê…” Mẹ Vương không dám nghĩ tiếp, nước mắt đã lưng tròng.

Thang Cẩm Xuyên cũng đã nghĩ đến điều này, cảm giác lưng anh lạnh toát, mặc dù là giữa mùa hè nóng bức, nhưng anh lại như đang ở giữa mùa đông giá lạnh.

May quá! May quá! May là không đi chiếc xe buýt đó! Nếu không, cả gia đình ba người họ...

“Cẩm Xuyên, anh có nhớ những gì Bàn Nhược nói hôm nay không?” Vương Minh Hạ ôm Bánh Bao Nhỏ, lo lắng nói: “Lần này phải thật sự cảm ơn Bàn Nhược, nếu không có em ấy ngăn cản, chúng ta e rằng sẽ gặp phải tai họa lớn!”

“Đúng vậy, thật sự phải cảm ơn em ấy!” Vừa nói xong, điện thoại của Thang Cẩm Xuyên reo lên, anh nghe máy: “Tổng giám đốc Trần, cái gì? Thật sao? Công ty có bố trí mới? Vị trí trưởng phòng thị trường của tôi đã được xác định rồi sao?”

Sau khi cúp máy, Thang Cẩm Xuyên cảm thấy tâm trạng của mình khó tả.

Trong một ngày, anh không chỉ tránh được một tai nạn, mà còn đạt được ước mơ trong sự nghiệp và giành được vị trí mong muốn. Tất cả những điều này đều phải cảm ơn Bàn Nhược!

Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play