Đệ Nhất Thần Toán

Chương 1.1 Trọng Sinh


2 tuần


Editor: Snow Panda

_________________________

Cô nhớ rõ đứa nhỏ này đã mất mười mấy năm trước, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô? 

Đây là con của chị cô, nhũ danh là Bánh Bao, là đứa bé mà cô cưng chiều nhất, da trắng, mắt to, mũi cao, cằm nhọn.....nếu như không phải bị tàn tật trong thời gian dài, chờ sau này lớn lên, nhất định cũng sẽ là một anh chàng đẹp trai có một không hai! Chỉ đáng tiếc, vào kỳ nghỉ hè năm lớp năm của cậu bé, trên đường cùng với chị gái và anh rể về quê, thì gặp phải xe khách bị lật, theo sau đó xe khách bốc cháy, bởi vì ở vùng nông thôn hoang vu, nên nhân viên cứu trợ tới không kịp, một nhà ba người cứ như vậy bị thiêu sống. (Snow Panda)

Năm đó chân của bố bị thương, cô theo mẹ tới nhận xác cả nhà chị gái, hiện trường vô cùng thê thảm, tuy nằm ở đó là người thân của mình, cô cũng không có cách nào ngăn cản được sự sợ hãi trong lòng mình, mười mấy năm sau đó, cô thường giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng, không thể kìm nén mà nghẹn ngào khóc lóc.

Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

Mà Bánh Bao Nhỏ, đứa bé dễ thương này, cô cũng chỉ có thể nhớ về cậu thông qua những bức ảnh.

Bàn Nhược vẫn có chút chưa phục hồi lại tinh thần.

Trái lại Bánh Bao Nhỏ bẹp miệng nói: "Dì Nhỏ, cái gì mà chết với không chết? Còn muốn đốt quần áo với đồ chơi cho con, người chết mới cần đốt vàng mã đó! Dì vẫn còn đang nằm mơ à? Con đã kêu dì đừng thức khuya xem phim Hồng ông rồi mà!"

Nói xong, nhìn Bàn Nhược vẫn còn đang ngây người ở đó, cậu hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Được rồi, con đại nhân đại lượng, không so đo với dì, xem như đây là bồi thường, dì xem thử giúp con xem mấy đề này làm như thế nào đi? Mẹ nói dì học toán rất giỏi, kêu con đến hỏi dì!" (Snow Panda)

Nói xong, cậu đem đề olympic toán học nhét vào tay Bàn Nhược.

Bàn Nhược thất thần nhìn quyển sách trong tay mình.

Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

"Có một hồ chứa nước, mỗi phút chảy vào bốn mét khối nước, nếu mở ra năm vòi xả nước, bốn tiếng bể nước sẽ cạn. Nếu mở ra tám vòi xả nước, ba tiếng bể nước sẽ cạn. Bây giờ mở ra mười hai vòi xả nước, hỏi cần bao nhiêu thời gian để hút cạn bể nước?"

"Đường kính của miệng một tuýp kem đánh răng là sáu milimet, mỗi lần Tiểu Hồng đánh răng, cô ấy sẽ bóp ra một đường kem đánh răng dài một centimet. Một tuýp kem đánh răng có thể bóp ra 40 lần. Hiện tại, loại kem đánh răng này đã thay kích thước, thay đổi đường kính miệng tuýp kem đáng răng thành 8 milimet, nhưng Tiểu Hồng vẫn quen bóp ra một đường kem đánh răng dài 1 centimet mỗi lần đánh. Hỏi tuýp kem đánh kích thước mới có thể bóp ra được bao nhiêu lần?"

Đầu óc Bàn Nhược loạn hết cả lên, từng chữ trong sách đang đua nhau ùa vào tâm trí cô.

Ngôi nhà trệt đơn sơ trước mặt, Bánh Bao Nhỏ vẫn còn sống đang đứng đây, còn có bức chân dung của Trương Quốc Vinh treo trên tường, tất cả mọi thứ đều đang nhắc nhở cô một sự thật.

"Bánh Bao, con bao nhiêu tuổi rồi?" Bàn Nhược bình tĩnh hỏi.

"Mười một tuổi! Dì Nhỏ, có phải Dì xem Tđến ngốc rồi không?"

Bàn Nhược trầm ngâm suy nghĩ, cô trọng sinh rồi?

Cô nhớ rõ trước khi trọng sinh, cô đang bày trận pháp phong thủy cho một doanh nhân. Nhờ sự chỉ dẫn của cô, vị doanh nhân này đã thoát khỏi hoàn cảnh nhà tan cửa nát, anh ta đã kiếm được hàng chục triệu nhân dân tệ (hơn 34 tỷ VND) tiền lãi thông qua đầu tư chứng khoán.

Cô nhớ rõ doanh nhân này còn la hét đòi phải tặng cho cô một bức tượng vàng, ngày nào anh ta cũng cúi đầu lạy bức tượng của cô, đã được cô cản lại, sau khi đuổi anh ta ra ngoài, Bàn Nhược đột nhiên cảm thấy đầu óc mê man, tựa vào giường liền ngủ, ai mà biết vừa ngủ một giấc dậy đã trọng sinh luôn rồi.

Nếu Bánh Bao năm nay mười một tuổi, vậy cô năm nay mười bảy tuổi, vừa lên cấp ba. Cũng là năm này, gia đình cô liên tiếp xảy ra biến cố, đầu tiên, bố cô bị gãy chân, sau đó cả gia đình chị gái qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ, rồi mẹ cô không thể chịu đựng được sự ra đi của con gái mình, đột quỵ mà chết, sau đó, khi bố cô đang đi qua đường, đúng lúc đi ngang qua một vụ tai nạn ô tô trên đường, lẽ ra chuyện này không liên quan gì đến ông ấy, nhưng vì bị thương ở chân, nên ông ấy không kịp chạy thoát, bị lửa của xe con trong vụ nổ lao tới, chết ngay tại chỗ.

Một gia đình tốt đẹp, chỉ trong thời gian một kỳ nghỉ hè, nói đi là đi. Khi đó, trùng hợp là cô đang học lớp mười hai, chịu không nổi những đả kích này, cô đã bỏ học đi về phía nam làm việc. Vì còn nhỏ, không có trình độ học vấn, nên chỉ có thể làm những công việc lặt vặt. Trong một lần trực ca đêm, cô suýt bị cưỡng hiếp, nhưng may mắn được sư phụ cứu sống.

Sư phụ cho rằng cô có mệnh cách đặc biệt nên đã nhận cô làm đồ đệ, yêu cầu cô học những kiến thức liên quan đến Dịch Học.

Bói toán, phong thủy, xem tướng, kỳ môn độn giáp(*). Trong 10 năm sau đó, ông đã truyền lại những gì ông đã học được trong suốt cuộc đời mình cho cô.  

Lúc đầu cô chán ghét nghề này, bởi vì bố cô lúc đó xem bói cho người ta mà bị đánh gãy chân, ai mà biết sau này khi cô thực sự hạ quyết tâm học, cô mới biết, hoá ra, trên thế giới này thực sự có đại sư huyền học, chỉ là, những người mua danh chuộc lợi quá nhiều, phá vỡ các quy tắc của ngành này, để lại ấn tượng xấu cho người đời.

Năm cô gần ba mươi tuổi, đã là một nhà thuật sĩ huyền học có chút danh tiếng, cô đã nhìn thấy không ít những hiện tượng siêu nhiên, hiện giờ đối với việc mình đã trọng sinh, cô đã thản nhiên chấp nhận nó.

Bàn Nhược nhận lấy bút mà Bánh Bao đưa tới, nhìn câu hỏi rồi viết đáp án vào sách olympic toán học.

Đột nhiên, dưới lầu truyền đến một tiếng hét lớn: "Tên lừa đảo kia! Mau ra đây cho ông, nếu mày không ra ông đây đập vỡ hết!"

Những lời chửi rủa như vậy đối với Bàn Nhược mà nói không hề xa lạ gì.


 (*) “Kỳ môn độn giáp”là có thể tính toán để biết được cát hung, họa phúc. 

Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

Bố của Bàn Nhược là một thầy bói, thật không may, ông lại còn là kiểu người phổ biến nhất trên thị trường------không có tài cán gì, chỉ dựa vào vài câu thần chú để lừa gạt người khác, xem tướng, bói toán chỉ toàn dựa vào đoán mò!

Cũng chính bởi vì như vậy, bình thường sẽ có người tìm ông ấy tính sổ.

“ Đồ lừa đảo kia! mau ra đây! nếu mày mà không ra là ông đây đập vỡ hết.”

Bàn Nhược sống ở ngoại ô thành phố, gia đình cô có một căn nhà ba tầng, tầng một được bố cô dùng làm cửa hàng bói toán, còn hai tầng trên dùng để sinh sống. Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

Bàn Nhược đi xuống lầu, thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi hoa, đang cầm một cái ghế đẩu đứng ở cửa cầu thang.

Chính là hắn! Bàn Nhược nheo mắt lại, kiếp trước, chính hắn là người đã đánh gãy chân của bố cô.

"Chuyện gì vậy?" Bàn Nhược lạnh lùng hỏi.

Giọng nói lạnh lẽo của cô khiến người kia giật mình, khi thấy trước mặt chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, hắn mới tức giận nói: “Chuyện gì? Tao có gì để nói với đứa nhóc như mày! Mau gọi bố mày ra đây! Nếu không ra, đừng trách tao Trương Đại Sơn này không khách sáo!”

“Trương Đại Sơn?” Bàn Nhược bình thản đáp: “Nếu ông không nói rõ ràng mọi chuyện thì đừng trách tôi đóng cửa và tiễn khách!”

Trương Đại Sơn thấy xung quanh đã có hàng xóm tụ tập, tức giận nói: “Được! Nếu tên lừa đảo kia không dám ra, vậy thì hôm nay tao sẽ nói rõ chuyện mọi chuyện cho mày nghe!”

Hai mắt hắn đỏ ngầu nói: “Mấy ngày trước, tao đến tìm bố mày để xem bói. Ông ta tự tin nói với tao, nói là quẻ này cho thấy lần giao dịch đồ cổ này của tao chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền! Nghe theo lời ông ta, tao đã mua hàng trị giá hơn 50 vạn (1,7tỷ hơn) vận chuyển từ đường thủy, nhưng ai ngờ, hôm qua khi gọi chuyên gia đến xem, toàn bộ đều là hàng giả!”

Hắn tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Nếu không phải bố mày khẳng định chắc nịch rằng mua bao nhiêu tiền cũng có lợi, thì tao có đầu tư nhiều như vậy không? Tao đã đem hết gia sản mình đầu tư vào đó, giờ ngay cả tiền ăn còn không có, mà kết quả thì sao? Những hàng giả này cộng lại cũng không bán được mấy nghìn tệ (mấy triệu), mày nói xem, nếu không phải là lừa đảo thì là gì? Tao giờ sắp nhà tan cửa nát rồi, tao nói cho mày biết, nếu lần này không có kết quả tốt, cả nhà mày đừng mong được sống yên ổn!” Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT

Nghe những lời này, Bàn Nhược không khỏi nhíu mày, kiếp trước, chính bởi vì sự tính toán không chu đáo của bố cô,  mà dẫn đến việc ông bị đánh gãy chân trên đường về nhà, sau đó gia đình liên tục gặp tai họa, lẽ nào việc này có liên quan đến Trương Đại Sơn?

Bàn Nhược liền nhìn kỹ người trước mặt này.

Các thầy tướng số thường dùng Cửu Châu Bát Quái để chỉ các vị trí trên mặt, từ đó dự đoán sự may rủi của một người dựa trên hình dáng và sắc thái của những vị trí đó. Cửu châu là chỉ chín châu Ký, Dự, Ứng, Dương, Duyện, Từ, Lương,Thanh, Kinh. Bát quái là chỉ tám quẻ Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Ly, Khảm,Cấn, Đoài. Tám quẻ gồm: Càn, Chấn, Khảm, Cấn, Khôn, Tốn, Ly, Đoài.

Nhìn vào Trương Đại Sơn trước mặt, với cái đầu to, tai lớn, diện mạo hung dữ, ấn tượng đầu tiên không tốt, nhưng đây không phải là một trong những phán đoán chính để đánh giá vận mệnh của một người, khi nhìn kỹ hơn, sẽ thấy rằng trên mặt hắn vị trí Từ châu ở vị trí Tốn, khí sắc vàng vọt, có dấu hiệu của việc không thuận lợi trong công việc, nhưng Bàn Nhược lại phát hiện rằng sự không thuận lợi đó có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại, vị trí của Lương châu ở vị trí Đoài, khí sắc vàng vọt cho thấy có dấu hiệu phát tài.

Bị cái nhìn dò xét của cô làm cho lo lắng, Trương Đại Sơn nuốt một ngụm nước bọt, “ Nhóc con, nếu mày đã lo liệu không nổi, thì mau gọi bố mày ra đây! Tao nói rõ, nếu hôm nay ông ta không bồi thường tổn thất cho tao, tao không đánh gãy chân ông ta thì tao không mang họ Trương!”

Bàn Nhược lạnh lùng nhìn hắn. “Tôi không quan tâm chú họ gì! Nhưng ông ấy tính quẻ không sai, quẻ tượng liên quan tới vụ làm ăn này của chú là quẻ đại cát (thuận lợi).”

“Đại cát? Mày và tên lừa đảo đó cùng nhau lừa tao hả! Tao nói cho mày biết, tao đã mất hơn 50 vạn (1,7 tỷ), nếu…”

“Tôi cảnh báo chú!” Bàn Nhược sắc mặt nghiêm nghị, “Nếu chú không gọi điện cho thuộc hạ của mình ngay, thì có lẽ món đồ cổ đó thật sự sẽ không còn liên quan gì đến chú nữa!”

Những lời này khiến Trương Đại Sơn cảm thấy lo lắng, vì các chuyên gia đã xác nhận tất cả đồ cổ đều là hàng giả, hắn không thể xoay sở vốn được nữa, nên đã yêu cầu thuộc hạ rao bán đống hàng giả đó.

“Các chuyên gia nói rằng tất cả đều là hàng giả! Không có giá trị!”

“Tin hay không tùy chú! Chỉ cần chú bồi thường tiền rồi đừng đến tìm tôi là được.” Bàn Nhược nói với giọng điềm tĩnh.

Thấy sắc mặt cô kiên định, Trương Đại Sơn cảm thấy lo lắng, không khỏi gọi điện cho thuộc hạ để không bán nữa.

Ai mà biết, hai phút sau, điện thoại của Trương Đại Sơn reo lên. “Có chuyện gì?”

Không biết bên kia nói gì, Trương Đại Sơn trợn mắt kinh ngạc.

“Cậu nói gì? Có một đôi bình hoa bát giác màu xanh trắng họa tiết phượng là đồ thật từ thời Nguyên? Là hàng cổ thật? Trị giá bao nhiêu tiền? Người mua trả 500 vạn (17 tỷ hơn)? Cái gì? Cậu vừa định bán 1000 NDT (3,4 triệu) cho nhà hàng làm trang trí? Đã bán chưa? Chưa bán! Tốt! Chưa bán thì tốt! Chưa bán thì tốt! Cậu giữ cho kỹ đồ cổ, đợi tôi về!” Trương Đại Sơn nói lắp bắp vì quá sốt ruột.

Vậy mà lại được 500 vạn (17 tỷ hơn)! Hắn có nằm mơ thì cũng chưa bao giờ mơ được số tiền nhiều như vậy!

Truyện được đăng duy nhất trên nền tàng TYT


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play