Tiệm Rượu Nương Tử Nhát Gan

C5:Tam lang


9 tháng

trướctiếp

Khỉ thật, một trăm lượng cơ đấy, có thể mua được một vạn cái bánh bao ở thế giới này! Tương đương với một tháng tiền lương của nàng đời trước! thế mà cho nàng?

Đỗ Tam Tư kinh ngạc, tình huống này diễn ra không giống thông thường.

Không tìm thấy người chẳng phải nên tìm mình trút giận hay sao? 

Chẳng lẽ đây là thế giới song song thật? Đỗ Tam Tư nghẹn họng, nhìn trân trối hắn, “Cái này…… là ý gì?”

“Là ý ngươi nghe thấy.” 

Thiếu niên đứng nhìn, khoanh tay hừ lạnh, “Nhìn ngươi bị bắt nạt như vậy cũng không làm nổi trò trống gì.

Hôm qua ta không đóng cửa, hôm nay coi như ta bồi thường tổn thất cho ngươi.

”Đỗ Tam Tư: “……” 

Vậy sao, cho nên ta còn phải cảm tạ bản thân quá yếu phải không?

Vẻ mặt Đỗ Tam Tư khó xử, không biết nên phản ứng với việc thiện này như thế nào, may mà Đoạn Tam Lang cũng không chờ nàng phản ứng.

Sau khi hắn buông ngân phiếu ra liền quay trở lại đề tài cũ, “Họ Vương kia tuy đã chạy, nhưng cha ta đã phát lệnh truy nã rồi, bọn họ không chạy xa được.
 Sau khi bắt được người, ngươi có thể tự đi nha môn lãnh tiền bồi thường của họ Vương kia, thuế đầu năm nay cũng miễn cho ngươi.”

Đỗ Tam Tư càng há hốc miệng, người này… tới báo tin vui sao?

Đoạn Tam Lang bị nàng nhìn nên cảm thấy không được tự nhiên, ngữ khí lập tức trở nên bừa bãi khinh miệt, “Hừ, ta khuyên ngươi về sau phải mở mắt sáng ra mà nhìn, đầy tớ ức hiếp chủ nhân, đừng để đến lúc chết như thế nào cũng không biết!”

Nói xong câu này, Đoạn Tam Lang trực tiếp quay đầu đi khỏi……

“Chờ đã, từ từ!” Đỗ Tam Tư đột nhiên phản ứng, đứng lên đuổi theo.

Đoạn Tam Lang quay đầu lại hỏi: “Cái gì?”

Đỗ Tam Tư lấy lại bình tĩnh nói: “À, vừa rồi chuyện của Vương thẩm, cảm ơn ngươi.”

“……” Đoạn Tam Lang nhìn nàng thật lâu, bật cười khó hiểu, “Cảm ơn ta? Hy vọng mấy ngày nữa ngươi vẫn nghĩ như vậy.”

Đỗ Tam Tư bối rối, chẳng lẽ Đoạn Tam Lang còn bí mật chuẩn bị hậu chiêu tính kế nàng? Nhưng nàng còn chưa nghĩ kỹ, Đoạn Tam Lang đã nghênh ngang vẫy tay rời đi, phất ngọc bội trong tay, đúng kiểu công tử ăn chơi trác táng một phương.

Người đi đường thấy vậy liền tránh, thoạt nhìn, Đoạn Tam Lang có vẻ phù hợp với câu hoành hành ngang ngược mà người ta hay dùng để nói về đám ăn chơi trác táng.Thật bá đạo, không hổ là quan nhị đại

.……

Chuyện hạ độc cùng Vương thẩm đã qua, Đỗ Tam Tư cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cốt truyện về nàng hẳn cũng kết thúc, sau này chẳng có liên quan gì đến tiểu phản diện pháo hôi nữa, cứ yên tâm làm người bình thường qua đường thôi.

Ít nhất, nàng không phải chạy trốn, yên tâm thoải mái kinh doanh quán rượu nhỏ này và chăm sóc tiểu sủng vật mà nguyên thân để lại!

Trong một ngày mà Đỗ Tam Tư thu được bất động sản cùng sủng vật, sau khi nhìn thấy khế ước đất đai, nàng tràn đầy hưng phấn.Tuy thời đại này nàng không quen thuộc lắm, nhưng tốt xấu gì nàng cũng có ký ức của nguyên thân, không khó để tiếp tục duy trì.

Lại nói, tuy nàng không tinh thông buôn bán, nhưng việc ủ rượu thì nàng lại có ưu thế bẩm sinh.

Trường đại học nàng từng học vừa hay có học viện Bạch Tửu.Tuy nàng chỉ hiểu khoảng ba, bốn phần. Nhưng với công cụ và kinh nghiệm ủ rượu của nguyên chủ thì không khó để sản xuất ra sản phẩm mới. Đỗ Tam Tư hưng phấn không thôi, cũng không vội mượn người hỗ trợ.

Sau khi thăm dò rõ ràng toàn bộ quán rượu, nàng sắp xếp lại nơi ở của chính mình một lần nữa, sau đó mang phương thuốc ủ rượu mà nguyên thân để lại đi ra ngoài tìm mua nguyên liệu.Quán rượu muốn mở lại, nhưng không cần quá vội vàng.


Phải sửa chữa một chút, còn phải đổi mới vị rượu, đẩy mạnh tuyên truyền… Tuy nàng nhát gan, nhưng vì mưu sinh nên thường xuyên đi làm thêm bên ngoài.

Chẳng sợ không đúng chuyên ngành, doanh thu vẫn khá ổn.Không cầu giàu sang, chỉ cầu nuôi sống chính mình, Đỗ Tam Tư biết cách hài lòng và hạnh phúc, không bao giờ ép mình làm những việc mà bản thân không thể làm.

 

Nàng chỉ muốn sống một cuộc sống tử tế, yên bình mà thôi.

Nhưng mấy ngày sau, Đỗ Tam Tư phát hiện mọi chuyện không đơn giản như nàng tưởng tượng. Không có đồ điện tử giết thời gian, ngày nọ vào nửa đêm, một mình Đỗ Tam Tư bố trí lại đại đường của quán rượu, lúc đang quét tước phòng bếp, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng sột soạt.

Nàng hoảng sợ, hô to một tiếng “Ai”, lập tức âm thanh ngưng bặt.

Nàng không dám mở cửa, đến sáng hôm sau mới phát hiện, trước cửa nhà mình có rất nhiều bình rượu sành.Nhìn kỹ, chẳng phải đều là đồ nhà nàng sao?

“……” Tình huống gì đây? Đồ bị trộm lại chạy trở về?

Đỗ Tam Tư nghĩ không thông, chỗ rượu này nàng không dám dùng lại, đổ hết toàn bộ rượu ra đất, coi như làm chất khử trùng lau nhà.

Một ngày khác, nàng bắt đầu tiếp xúc với người trong sách, mạnh dạn đi đổi ngân phiếu, bởi vì không chịu nổi nhà vệ sinh cổ đại mà tìm cách đào một đường lưu thông không khí trong phòng vệ sinh.

Đúng lúc ấy lại nghe thấy một ít tin đồn nhảm nhí..

Lúc này mọi người đã biết tác dụng của ủ phân, Lâm An lại là cố đô, đường phố sạch sẽ, nước thải của các gia đình đều có người chuyên môn thu mua để bón ruộng.

Đỗ Tam Tư thở phào vì chuyện được giải quyết, trong lúc thương lượng với người đào hố, vô tình nghe được những tin đồn nhảm.

“Kia chính là bé Tiểu Tam nhà họ Đỗ, bình thường cũng chín chắn, nhưng còn nhỏ tuổi quá. Đoạn Nha nội không sợ tổn hại âm đức à!”

“Hà hà, người ta đã mười lăm tuổi, cũng không nhỏ nữa. Ngươi không biết sao? Nghe nói Đoạn Nha nội ra mặt vì con bé đấy, đánh bà thím họ Vương vỡ đầu chảy máu kia kìa. ”

“Trai chưa cưới nữ chưa gả, hơn nữa con bé còn mồ côi bơ vơ không nơi nương tựa, chẳng phải dễ bắt nạt à.May Đoạn Nha nội hành động nhanh, bằng không…… ha ha.”

Đỗ Tam Tư: “……”

Wtf?!

Nàng cuối cùng hiểu rõ câu nói kia của Đoạn Tam Lang! Cũng biết vì sao đồ vật bị trộm được trả lại.

Chung quy là cho rằng mình cùng tiểu phản diện pháo hôi có liên quan.

Oan quá, oan uổng quá.

Sao nàng lại quên chứ, Đoạn Tam Lang chính là nhân vật được xây dựng theo hình tượng “Khinh nam bá nữ”, ăn chơi trác táng! Hắn chủ động hỗ trợ, cho dù không có chuyện gì, người khác cũng sẽ liên tưởng đến một vài thứ khác! Tuy Đỗ Tam Tư không nghĩ tới việc gả cho người trong sách, nhưng…… nhưng nàng càng không muốn có liên quan gì tới tiểu phản diện kia.

Đỗ Tam Tư nhăn mặt lại, trong tay xách gạo nếp cùng các loại hoa đi vào đường tắt, muốn tránh khỏi sự chỉ trỏ của người khác, mau chóng về nhà nghĩ cách đối phó.

Kết quả vừa đi vài bước, lại chạm mặt người mà mình không muốn thấy nhất.

Ban đầu, Đoạn Tam Lang kỳ thật không nhìn thấy nàng.

Hơn nữa, có thấy cũng không kịp chào hỏi.

Bởi vì tiểu phản diện đang bị người vây đánh.

Kẻ không sợ trời không sợ đất, đi đường “Hoành hành ngang ngược”, tiểu bá vương Lâm An nói chuyện kiêu ngạo khinh miệt đang bị người vây đánh, ôm đầu nằm bất tỉnh trên mặt đất! Đầu tiên Đỗ Tam Tư sửng sốt, sau đó nhanh chóng lùi về ngõ nhỏ.

Đừng trách nàng nhát gan, mà vì nàng tiếp thu giáo dục chính là “Lượng sức mà đi”, bây giờ lao ra không phải là tự dâng đầu cho người ta à?

Đỗ Tam Tư buông đồ vật trong tay ra, nghĩ bây giờ có nên chạy đi gọi người hỗ trợ hay không, nhưng ngõ nhỏ này hình như không có ai, kể cả có hô lên, ai sẽ hỗ trợ chứ?Sợ bọn họ còn bổ thêm đao ấy chứ.

Tiếng ẩu đả bên kia ngày càng to, bốn thanh niên vây công vừa đánh vừa chửi tục, Đỗ Tam Tư thấy ngọc bội vỡ vụn trên mặt đất, người bị vây đánh cuộn tròn thân thể lại, không phản kháng chút nào.

“Đánh! Tự cho là con quan thì ghê gớm lắm sao, lão tử nhìn ngươi chỉ thấy ngứa mắt”

“Trông như đàn bà, nếu không phải có cha làm quan lớn, ngươi nghĩ lão tử sợ ngươi? Đồ khốn!”

“Đánh vào đùi hắn, khoan, triệt giống hắn đi.

”Chết tiệt thật!Con mẹ nó muốn giết người rồi!

Làm ơn, chết thì chết đi!

Đỗ Tam Tư không nghĩ nhiều nữa, đứng ở đầu ngõ gào to, “Chính là nơi này! Nha nội ở đây, Tri phủ đại nhân mau tới!!”

Sau khi gào xong, Đỗ Tam Tư cảm thấy đã bỏ ra hết dũng khí của nửa đời mình, đầu óc trống rỗng, ôm đầu ngồi xổm ở góc tường, không dám lên tiếng, bọn côn đồ còn chưa lần theo âm thanh mà tìm tới chỗ nàng, nàng đã sợ tới mức thất sắc.

Nàng sợ đau, sợ bị đánh, lá gan nàng quá nhỏ, từ nhỏ đến lớn thường bị bắt nạt cũng không dám chạy, chỉ dám kêu một tiếng như vậy.

Nhưng cũng may, không ai tìm đến đánh.

Chân Đỗ Tam Tư mềm nhũn, cố gắng đứng lên, cẩn thận ngó đầu ra nhìn, không thấy tên côn đồ nào, chỉ thấy Đoạn Tam Lang chật vật quỳ rạp trên mặt đất.

Đợi lát nữa hắn sẽ tỉnh, tốt nhất nàng không cần lộ diện.

Đỗ Tam Tư thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhấc bao gạo nếp lên, mới khiêng lên lại không nhịn được ngừng lại.

Ngộ nhỡ mấy tên côn đồ kia chạy về thì làm sao bây giờ?

“Thật là…… Ta nợ ngươi.

”Buông bao gạo nếp ra, Đỗ Tam Tư chạy khỏi ngõ nhỏ, dùng hết sức lực toàn thân cõng thiếu niên lên lưng, lại nhìn bao gạo nếp bị ném ở đầu ngõ, chẹp miệng, cõng người tới y quán.

 


“Chết tiệt, nặng tương đương với 80 cân gạo nếp!” Tiểu phản diện rõ ràng mới 17 tuổi, sao lại nặng như vậy.

Đỗ Tam Tư khóc không ra nước mắt, chân xoắn theo hình chữ S lắc lư lê bước, cảm giác xương cốt như bị đè lõm xuống, không hề nghĩ tới nguyên nhân thực sự là chính mình quá yếu.

Đôi tay thiếu niên đặt ở bờ vai hao gầy, chóp mũi quanh quẩn mùi rượu, chậm rãi mở mắt.

Trong cảnh sắc đỏ sậm, thấy đầu Đỗ Tam Tư đổ đầy mồ hôi cùng khóe mắt phiếm hồng.

Haiz, sao lại khóc rồi.

“Ngươi là con thỏ chuyển thế à?”Đỗ Tam Tư sửng sốt quay đầu lại, thấy Đoạn Tam Lang nhắm nghiền mắt, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

“Đoạn Nha nội? Đoạn Tam Lang?” Nàng dừng một chút, “Tam Lang?”

Bốn về vắng lặng, một mực tĩnh mịch.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp