Tiệm Rượu Nương Tử Nhát Gan

C6:Đỗ Tam Tư ngươi giỏi lắm


9 tháng

trướctiếp

Năm Quảng Đức thứ hai mươi bảy, cuối tháng chín của triều đại nhà Thương, ngày 20 trời mưa tầm tã.

Trời chiều chạng vạng, tại hẻm ngõ ở Lâm An, ráng chiều le lói, một đám mây đen cực lớn chậm rãi trôi tới, ngay lập tức tiếng sấm sét rền vang bầu trời, người bán hàng vội vã thu dọn đồ trước mặt cửa quán.

Người đi đường cũng chạy vội tới mái hiên tránh mưa.

Cơn mưa xối xả ập đến, như muốn nhắc nhở con dân Tây Tấn rằng tiết trời đã vào thu, mưa mù rào rào trắng trời đất, trong khoảnh khắc, bầu trời tối mịt.

“Sao mưa nhanh thế nhỉ, liệu có phải ông trời tức giận hay không?”

“Hôm qua ta mới mua y phục mới, xong đời rồi, lát nữa đành phải thuê cỗ kiệu vậy.”

“Nhường một chút, nhường một chút, cho xin một chỗ tránh mưa!”

Dưới mái hiên mọi người chen chúc không còn chỗ đứng, bởi vì hôm nay là ngày phiên chợ, nên các hộ đều mở cửa buôn bán, người đông hơn so với ngày thường.


Ông chủ của tửu lầu cạnh đó rất vui, chú tiểu nhị còn đứng ở cửa kiếm khách, chạy qua chạy lại như bay, mở miệng hô “Đậu cải thảo, Thỏ đế mùa đông đây”, khiến người nghe thấy chỉ muốn ăn ngay.

Đỗ Tam Tư không chỉ đói bụng mà còn thấm mệt.

Mưa nói đến là đến, nàng không hề phòng bị, trên vai cõng Đoạn Tam Lang, nàng muốn tìm chỗ tránh mưa.

Kết quả là chỗ nào cũng có người trú sẵn không nhường, mặc kệ có thấy sau lưng mình đang chật vật cõng người bệnh hay không.

Đỗ Tam Tư mím chặt môi, tiến hai bước về phía trước. Thân thể gầy yếu của nàng hơi lung lay, đi hồi lâu nữa mới thấy biển hiệu “Trịnh thị y quán” ở phía xa.

Nàng sáng mắt lên, trên đầu không biết mồ hôi hay nước mưa chảy vào mắt, khiến khóe mắt đỏ bừng.

“Rốt cuộc tới rồi.” Đỗ Tam Tư quay đầu lại nhìn Đoạn Tam Lang, tiểu phản diện đã ngất từ lâu, lúc này hình như còn sốt cao. Nàng thở sâu, liếc nhìn người qua đường hai bên đang đánh giá mình, ánh mắt kia…… không hẳn là thương hại, ngược lại giống kiểu vui sướng khi người gặp họa, còn theo bản năng mà co cụm lại với nhau, dường như cố tình muốn tránh xa vậy.

Cái quái gì thế.

Đỗ Tam Tư nhíu mày, không giúp thì thôi, còn không chịu nhường cho một chỗ tránh mưa.

Được rồi, Đỗ Tam Tư cũng biết danh tiếng của người sau lưng mình, ở thời cổ đại này, đạo đức gắn liền với sinh mệnh, nàng cũng bất lực thôi.

Cũng may, nàng căn bản không muốn tụ tập với đám người này chút nào.

Thân thể Đoạn Tam Lang rủ xuống, hắn vừa cao vừa nặng, Đỗ Tam Tư chỉ có thể cắn môi, nín một hơi bước về phía y quán.

“Nhường một chút!” Đỗ Tam Tư vùi đầu mà đi, còn chưa tới y quán, nàng lớn tiếng nói: “Đại phu! Đại phu cứu mạng với……”

Không cứu thì ta bị đè chết mất!Ban đầu người ở cửa y quán hơi kinh ngạc, sau đó thấy rõ Đỗ Tam Tư cõng người, lúc này mới theo bản năng tránh ra.

Chỗ khác còn có thể xa lánh một chút, đây chính là cửa y quán, nếu có chuyện xảy ra thì bọn họ nếm đủ cay đắng.

Cậu bé học việc ở y quán nghe tiếng, vội sai hai người ra hỗ trợ, thân thể Đỗ Tam Tư lập tức được thả lỏng, đỡ Đoạn Tam Lang nằm ra đất.

“Ai nha, bắn hết nước lên người ta rồi!” Cô nương đứng bên cạnh trừng mắt lườm Đỗ Tam Tư.

“Đây chẳng phải là Đoạn Nha nội sao? Bị đánh à?” Người nói chuyện còn bồi thêm một câu bỏ đá xuống giếng, “Hà hà, ai có lòng tốt thay trời hành đạo như vậy nhỉ?”

Đỗ Tam Tư cõng người một lúc lâu, lại đi mãi trong mưa mới tới, cảm xúc đã không tốt, nghe thấy vậy nhất thời tối sầm mặt lại, cười lạnh nói: “Lời này rất đúng, ít nữa ta sẽ nói lại cho Tri phủ đại nhân.

Đột nhiên tiếng nghị luận im bặt, mọi người ngượng ngùng nhìn nhau, vội vàng chuyển ánh nhìn đi chỗ khác.

Lúc này đứa nhỏ học việc ở y quán đã nâng Đoạn Tam Lang vào, Đỗ Tam Tư lảo đảo đứng lên, trước mắt tối sầm, nàng lạnh lùng liếc mọi người, hừ một tiếng rồi đi vào.

Nàng vừa cất bước, người mỉa mai vừa nãy liền lạnh lùng nói thầm, “Còn chưa kết thân mà đã bênh vực gian phu rồi……”

Mẹ nó!

Cho rằng nàng không biết giận sao?Đột nhiên Đỗ Tam Tư quay đầu lại, tỉ mỉ nhìn người nọ một cái.

Nam nhân ấy cao lớn, nhưng bộ dáng cay nghiệt, thấy nàng nhìn, nam nhân kia sửng sốt, “Ngươi nhìn cái gì?”

“Nhìn ngươi đó,” Đỗ Tam Tư nói kháy, “Ta phải nhớ kỹ ngươi, bằng không về sau làm sao mang Nha nội tới làm phiền ngươi được?”

Thoáng cái mặt người nọ trắng bệch, lại nghe Đỗ Tam Tư nói tiếp: “Hắn đào mộ tổ tiên ngươi hay cướp đoạt tỷ muội của ngươi à? Chỉ biết khua môi múa mép ở sau lưng như đàn bà lắm lời, vừa thấy gió đã phán mưa*, tích đức cho con cái mình đi!”

(*câu gốc là thính phong tựu thị vũ: nghe gió đã khẳng định mưa, ý nói mới chỉ nghe phong phanh việc gì đó đã phán định thành thật).

Nam nhân nhăn mặt lại, không dám cãi thêm câu nào nữa, đội mưa chạy đi.

Tính tình tiểu phản diện kiêu ngạo, ương ngạnh, nghe nói từng ép nhà người ta tan cửa nát nhà.

Hắn chỉ là một kẻ áo vải bình dân, không dám đối đầu với tên kia.Hắn thực sự sợ bị Đỗ Tam Tư nhớ kỹ.

Nam nhân vừa đi, người bàn tán hai bên cũng sợ mà chuồn hết, cửa y quán thoáng chốc vắng tanh, Đỗ Tam Tư trút được áp lực thở phào.

Làm ta sợ muốn chết, vừa rồi nàng hung tợn uy hiếp, nhưng trong lòng vẫn sợ bị người ta chỉ vào mũi mắng.


Nếu lá gan nam nhân kia lớn một chút, cãi lại một câu, Đỗ Tam Tư có khi sợ tới mức phải chạy trốn cũng nên. Lúc này mọi người đều tản đi hết rồi, nàng mới vỗ ngực đi vào, âm thầm thở phào.

Đại phu đang vây quanh Đoạn Nha nội, thấy toàn thân nàng ướt nhẹp như vừa được vớt ra từ trong nước, gió thu thổi tới, thấy thân thể nàng run rẩy, bèn nói: “Đồ đệ, lấy cái chăn mỏng mang cho cô nương này, pha thêm một chén canh gừng.”

Vào đông trời lạnh, không phải chuyện đùa. Lúc này bị phong hàn thì có thể mất mạng như chơi. Đỗ Tam tư cảm kích, cười với ông ấy, “Đa tạ đại phu, không biết Đoạn Nha nội thế nào? Thương tích trên đầu …… có nguy hiểm tới tính mạng không?”

Đại phu nhìn về phía Đoạn Tam Lang, thờ ơ nói, “Mạch đập của Nha nội nhịp nhàng thông suốt, khí chất vững vàng, sắc mặt hồng nhuận, cũng không lo ngại, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng cẩn thận, tránh nhiễm lạnh……”

Nói tới đây, đại phu hơi hơi nhíu mày, đánh giá khuôn mặt Đoạn Tam Lang. Tuy nhìn Đoạn Tam Lang chật vật nhưng vẫn trầm tĩnh an bình, không toát lên vẻ nóng tính hay bế tắc.

Người như vậy, có vẻ cũng không ương ngạnh bá đạo như lời đồn. 

Người ương ngạnh nhất định khí huyết nóng nảy, khuôn mặt toát lên vẻ âm lệ, cái gọi là tâm sinh tướng, từ xưa đến nay chẳng bao giờ sai.Đỗ Tam Tư không hiểu lắm, nhưng dù sao thấy Đoạn Tam Lang không đáng ngại là được.

Nàng khoác chăn mỏng mà cậu học việc đưa cho, nín thở liếc Đoạn Tam Lang.Thấy hắn ngủ vô cùng yên ổn liền ghen tị.Ngươi ngủ ngon thật đấy, chỉ ta vừa bỏ công sức lại mất tiền, còn mạo hiểm cãi nhau với người ta.

Ít nữa không biết sẽ truyền ra lời đồn như thế nào.Đại phu sai đứa nhỏ học việc nâng Đoạn Tam Lang vào buồng, lau thân thể cho hắn, đổi thuốc, thay quần áo.

Mặt khác viết phương thuốc đưa cho Đỗ Tam Tư.

Đỗ Tam Tư liên tục cự tuyệt, “Đừng đưa cho ta, ta không quen hắn!”

Đại phu nhướng mày, cười nhạt nói: “Không quen?” Đã cõng người tới y quán, còn cãi nhau với người khác, còn nói không quen.

“Thật sự không quen!” Mưa rào đã giảm, Đỗ Tam Tư cũng bị phân tâm, hốt hoảng giải thích: “Nửa đường ta nhặt được hắn, ngài chờ hắn tỉnh, đưa phương thuốc này cho hắn đi.”

Nói xong, Đỗ Tam Tư nắm túi tiền, gương mặt ửng hồng, ngượng ngùng nói: “Nếu hắn không sao, ta đi đây, tiền khám bệnh trả ngươi, tiền thuốc ngài tìm hắn mà đòi, à…… đừng nói là ta đưa tới đây, ta đi nhé!”

Nàng không muốn dây dưa tiếp với tiểu phản diện, phải chuồn nhanh khỏi y quán, tiện thể đi xem bao gạo nếp mà mình đặt ở ngõ nhỏ có còn hay không.

Đại phu giật mình, chưa kịp phản ứng gì, đã thấy Đỗ Tam Tư buông chăn mỏng chạy tới cửa!

“Cô nương chờ đã!”

Tiểu nhị học việc đứng ở cửa tưởng nàng muốn chạy trốn, giơ tay ngăn lại, “Đừng chạy!”

“Không phải, hắn với ta thật sự không có quan hệ gì mà!” Đỗ Tam Tư hoảng hốt, quay đầu lại, bộ dáng đáng thương đưa mắt nhìn đại phu, “Ngài…… Ngài đừng tìm ta, ta không có tiền.”

Đại phu nhẹ nhàng cười, lắc đầu, nhặt bao thuốc và cột giấy dù trên bàn lên, ôn hòa nói: “Cô nương đừng sợ, lão phu không đòi tiền ngươi, nhưng vừa rồi ngươi mắc mưa, cứ rời đi như vậy sợ bị cảm lạnh, hãy mang cái dù này đi.”

Đỗ Tam Tư đỏ mặt, “Kia…… Bao nhiêu tiền vậy?”

“Không cần, mấy cái dù cũ mà thôi,” Đại phu nhìn tiểu cô nương nhu nhược, đưa dù cho nàng, “Ngày khác thời tiết tốt, ngươi mang dù tới đây trả cũng được.”

“Vậy ngại với ngài quá.” 

Tuy nói như vậy, Đỗ Tam Tư vẫn đón lấy dù, do dự một chút, e dè nói: “Nếu không, ít nữa ta đưa một vò Bạch Tửu cho ngài nhé?”

“Gì…… Bạch Tửu là cái gì?” Đại phu nghe qua các loại rượu như Trúc Diệp Thanh, Liễu Hoa Quỳnh, chưa từng nghe thấy tên rượu mộc mạc như… Bạch Tửu.

Thế giới này không có Bạch Tửu.

 Đỗ Tam Tư hồi tưởng lại từ trí nhớ của nguyên chủ, bây giờ độ rượu ở Trung Quốc và thế giới Tây Tấn không cao, đa số lại thiên về vị ngọt, cho nên người bình thường nếu muốn uống không say không về thì nhất định phải uống vài hũ.Nhưng Bạch Tửu trong trí nhớ của Đỗ Tam Tư chính là chỉ cần một bình nhỏ cũng làm người say.


Người uống cảm thấy họng nóng rát, dạ dày như bị đao cứa.Nhưng bây giờ kỹ thuật chưng cất chắc chắn không đạt được trình độ kia, nhưng mặc kệ, chỉ cần nồng độ hơi mạnh cũng tạo ra khác biệt, có thể bán chạy.

Đến lúc đó một nhà độc quyền, chỉ cần có người mua, người nếm, nhất định có người thích, chưa nói đến chuyện giàu lên, ít nhất có thể duy trì sinh hoạt cơ bản ổn định..

Về phần rượu trong đầu nguyên chủ thì……Quả thực không đủ lực cạnh tranh!

Lâm An có rượu, hàng trăm nhà bán.

Trong cuốn sách《 Đông Kinh Mộng Hoa Lục, cuốn hai - tửu lầu 》 có nói: “Hầu hết các tiệm rượu ở chợ luôn mở cửa, quanh năm không quản mưa gió, ngày đêm tụ họp.”

Ý nghĩa của câu nói ám chỉ sự phồn hoa của Lâm An, trong đó tiệm rượu mở cửa hàng năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa, nóng lạnh cũng không ngại, chẳng phân biệt xuân hạ thu đông, ngày cũng như đêm, người tụ tập sôi nổi không đếm được.Thành Lâm An là cố đô, chỉ riêng nghề làm rượu cũng có thể thấy một phần sự phồn hoa của Lâm An.

Trong quyển sách《 phượng hoàng khuynh thành 》có nhắc đến sự phồn hoa của Lâm An dưới thời nhà Tống, tùy ý có thể gặp tiệm rượu ở khắp nơi, ai sẽ để ý đến tiệm rượu nhỏ rách nát của nguyên chủ cơ chứ?

Không phải Đỗ Tam Tư khinh thường nguyên chủ, thật sự theo phương pháp ủ rượu của nguyên chủ, nếu muốn duy trì thì chỉ có thể bán nhà, đời coi như xong.

“Đến lúc đó ngài sẽ biết!”Đỗ Tam Tư mở dù ra, hưng phấn chạy ra ngoài.

Đại phu đứng ở trong phòng cười khẽ, “Tiểu cô nương này…… nhìn gầy gò, nhưng tính cách rất thú vị.”


Nam hài học việc cũng thấy thú vị: “Nàng ấy để Đoạn Nha nội trả tiền, Đoạn Nha nội có chịu không?”Cậu thấy không khả quan lắm.

Đại phu liếc cậu, nhấc chân đá qua, “Ngươi ngốc thế? Đoạn Nha nội không chịu, chẳng lẽ cha hắn không cần mặt mũi sao? Còn không phái người đi nha môn tri phủ gọi Đoạn đại nhân tới trả tiền!”

Đoạn Cửu là Khai Phong phủ doãn, thành Khai Phong là tên của cố đô, quan trên đều chú ý kia kìa. Cậu bé học việc hậm hực, lấy ô che mưa chạy đi. 

Không bao lâu, cậu bé học việc đã trở lại, phía sau dẫn theo một vị trung niên phong thần tuấn lãng, râu đẹp, mắt như chim ưng. Người trung niên vừa định mở miệng, cửa phòng nhỏ đột nhiên từ từ mở ra, thiếu niên lãnh diễm mặc áo trong bằng vải tầm thường, áo choàng ngoài bằng lụa bước ra.

Đoạn Tam Lang che lại băng vải trên đầu, sắc mặt âm trầm quét mọi người một vòng, “Nha đầu kia đâu?”

Đại phu: “Ách, đi rồi.”

“Đi rồi?” Đoạn Tam Lang trừng mắt, vẻ mặt khó tin, “Nàng ta bỏ một mình ta ở đây, sau đó rời đi?!”

Đại phu trầm lặng một lát, nói: “Cô nương kia còn nói, lúc nào ngài tỉnh thì lấy tiền. À đúng rồi, cô nương ấy còn uống một chén canh gừng, để lại một đồng tiền.”

Đoạn Tam Lang nhếch mép cười, thở sâu, “…… Giỏi.”

Đỗ Tam Tư, ngươi giỏi lắm.Trong tiệm rượu, Đỗ Tam Tư đang ôm một bao gạo nếp ướt nhẹp vào phòng ủ rượu, đột nhiên hắt hơi liền dừng lại, lẩm bẩm.“Quái lạ, sao lại lạnh thế này, chẳng lẽ bị nhiễm phong hàn rồi?”

Khi một mùi gay mũi truyền ra từ phòng ủ rượu của tiệm rượu nhỏ là lúc Đỗ Tam Tư biết đã chưng cất thành công Bạch Tửu.Việc này đã mất một tháng công sức của nàng.

Đỗ Tam Tư nghĩ: may mắn cả tháng nay không ai tìm nàng gây chuyện. Nàng vốn cho rằng chỉ một ngày là được, kết quả không ngờ chính mình đánh giá thấp độ khó của việc ủ rượu, trước kia nàng nghe bạn học ở học viện Bạch Tửu nói quá trình ủ rượu, dù sao phải đúng các bước: chưng nấu, phơi nắng, cấy men mà thôi.

Còn những việc trước đó bạn học nói…… Nàng hoàn toàn không nhớ rõ! Tuy nhiên, căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, có rất nhiều loại men rượu.

Dù sao kiếp trước nàng cũng nghe học sinh trong học viện Bạch Tửu nhắc đến.

Nào là thời Bắc Tống có một quyển danh tác về ủ rượu:《 Bắc Sơn Tửu Kinh 》《 Bắc Sơn Tửu Kinh 》có mười ba loại men rượu, lại còn có lời đồn là “Không có thuốc không thành được men”, cho nên khi làm men rượu, nhất định phải cho thêm thảo dược.

Nhưng thời đại này người có tay nghề không được coi trọng, cho nên những công thức lên men rượu dường như bị các nhà che giấu đi, căn bản không có khả năng  lưu thông ở trên thị trường.

Mà mấy phương thuốc trong đầu nguyên chủ kia …… lỗi thời, quá lỗi thời!Nào là các loại cung quế, bạch thuật, hạnh nhân… gọt bỏ vỏ rồi xay mịn, thêm bột trắng, thêm nửa xô nước củ mài, khuấy tan cùng nhau rồi dung hợp lại, rồi cứ thế dùng.

 Lúc Đỗ Tam Tư thấy phương thuốc này liền bật cười.

Mặc dù nàng chưa từng học sản xuất Bạch Tửu, nhưng nghe đám bạn mỗi ngày mân mê ủ rượu, nói qua về phương thuốc làm men rượu cũng mưa dầm thấm đất.

Công thức mà nàng thuộc lòng ít nhất cũng có từ mười tới hai mươi loại thảo dược, trình tự điều chế khá phức tạp.Không giống phương thuốc của nguyên chủ, chỉ mất hơn nửa canh giờ đã hoàn thành, thế thì men rượu có thể ủ ra hương vị mức nào?

Khó trách những người trộm rượu đi còn trả lại, rượu bên trong nghiễm nhiên vẫn đầy. Nàng đổ ra đầy đất cũng chẳng ngửi được vị gì.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nàng cũng có thể hiểu được. 

Bởi vì ở thời đại này, tuy nói “Men là gốc”, nhưng rốt cuộc rất nhiều người vẫn cho rằng “Là thuốc thì có ba phần độc”, phần lớn mọi người không dám dùng quá nhiều thuốc, chỉ ít người giỏi mới ủ ra “Rượu ngon”..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp