Tiệm Rượu Nương Tử Nhát Gan

C4:Không phải đói bụng sao


9 tháng

trướctiếp

Trước cửa tiệm rượu, mọi người lần lượt tản đi.

Nhưng không phải tất cả đều rời đi, vẫn có người mang theo sợ sệt nhìn về phía cửa lớn của tiệm rượu.

Trước cửa tiệm đã dọn hết hàng, kể cả bàn ghế đều bị Đoạn Tam Lang thô bạo đá bay, Vương thẩm ôm đầu chảy đầy máu trực tiếp bị người đẩy ra khỏi cửa.

Người đẩy bà ta còn nhếch miệng cười lạnh, thờ ơ khoanh tay dựa vào cửa nói: “Luật pháp Tây Tấn [Địa Pháp Thiên], điều thứ mười chín, vô cớ xâm chiếm nhà cửa, đất đai của người khác, phạt ba trăm lượng bạc, đánh 40 trượng, giáng xuống làm dân phu, đi xây công sự trong ba năm.

”Lời vừa dứt, Vương thẩm đang đau đớn đến mức hô trời kêu đất tức khắc nín bặt, mở mắt nhìn trân trân.

Đoạn Tam Lang âm hiểm mà nhếch khóe miệng, “Đúng rồi, còn có ăn cắp, ăn trộm tài vật nhà người khác, đánh hai mươi trượng, giáng làm dân phu trong ba năm.

Về phần bức sát người vô tội… đáng chém.

 


”Hai chữ “đáng chém” nhẹ nhàng bay bổng, nhưng từ trong miệng Đoạn Tam Lang xổ ra, lại giống một cái lưỡi hái, kiên quyết cắt ở trên cổ Vương thẩm, Vương thẩm sợ tới mức tái mét mặt.

Nói thực ra, bày hàng quán ở trước cửa nhà người khác kỳ thực cũng không có vấn đề gì.

Nhưng người nói ra lời này không ai khác lại là con trai của phủ doãn phủ Lâm An, tại Lâm An, kiêu ngạo hung ác nhất là nha nội! Lời này quả thực không khác gì phán định tử hình!Mà đáng giận nhất là…… Điều hắn nói là sự thật không thể chối cãi! Môi của Vương thẩm run rẩy, theo bản năng nhìn về bốn phía xem có ai hỗ trợ hay không, ít nhất nói đỡ một lời cũng tốt.

Nhưng tầm mắt của bà đảo tới ai, người đó đều ăn ý mà tránh mắt đi, ngay cả người qua đường cũng không dám ở lại lâu.

Vương thẩm sợ hãi cực điểm, hôm qua rõ ràng bà nghe nói Đoạn Nha Nội tìm Đỗ Tam Tư gây sự, làm náo loạn cả tiệm rượu nhỏ, còn đánh người đến mức hôn mê, sao hôm nay Đoạn Nha Nội lại đột nhiên xuất hiện đỡ lời cho Đỗ Tam Tư chứ? Bà không hiểu chút nào, cũng hoảng sợ tột độ.

Sau đó, bà ta bất chấp bỏ lại hàng hóa của mình, che lại cái trán bị chảy máu, hốt hoảng chạy trốn, không dám quay đầu lại.

Đoạn Tam Lang đứng ở trước cửa cười lạnh, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau nói: “Nhìn cái rắm, còn đứng nhìn nữa bổn thiếu gia tố hết thủ đoạn của các ngươi ra!” Hàng xóm rình coi đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ cảm thấy nước miếng đập vào mặt, sau đó đặt mông ngồi phịch xuống đám bánh của mình.

Thuận tiện thả ra một tiếng “Phốc” rắm thối.

Chao ôi.

Những người định mua bánh ở đây nhất thời tản ra, không chỉ né xa ba thước, mà vẻ mặt còn không thiết ăn nữa.

Hàng xóm: “???” con mẹ nó ta có trêu ai đâu?!Đoạn Tam Lang cười ha ha, quét mắt khinh thường tên hàng xóm không dám lên tiếng, sau đó xoay người đi vào tiệm rượu.

Đầu tiên hắn quét mắt nhìn đại đường như vừa bị châu chấu quá cảnh, lặng lẽ nhướng mày, sau đó tiện chân câu cái ghế nhỏ tới ngồi, nhìn chằm chằm Đỗ Tam Tư đang vừa ôm chó con, vừa khoác tay nải với vẻ mặt cảnh giác.

“Đứng xa như thế làm gì? Lại gần đây!”“Không!” Đỗ Tam Tư như bị dẫm phải cái đuôi, mở miệng lại nói hớ.


“Hử?” Đoạn Tam Lang nheo mắt nguy hiểm.

Mắt đẹp hẹp dài, lại chứa đầy tia bén nhọn lạnh lùng, trong nháy mắt Đỗ Tam Tư sực tỉnh, sợ hãi cười nói: “Ha ha…… ý ta là, không vội, ta dịch chuyển cái ghế trước.

”Đoạn Tam Lang cười nhạt, nhìn nàng đi qua đi lại tìm ghế hồi lâu, ung dung vuốt mảnh ngọc bội bên hông không nói lời nào.

Song phòng lớn như vậy, đồ vật có nhiều đến mấy, đi qua đi lại cũng không trì hoãn được lâu.

Con chó khó hiểu ngẩng đầu lên, vươn cái lưỡi màu hồng phấn chạm vào vạt áo Đỗ Tam Tư.

Đỗ Tam Tư vô thức tránh đi.

Chó con liền tủi thân níu lấy, đáng thương mà vươn móng vuốt nhỏ muốn bò lên vai nàng, Đỗ Tam Tư kinh ngạc một chút, vội đè chó con lại.

Chớ trách nàng phản ứng mạnh, lúc còn nhỏ nàng từng bị chó cắn nên vẫn còn sợ.

 


Huống chi, nàng thuộc nhóm người cầm tin con mèo.

Chuyện này thực khó xử, Đỗ Tam Tư ngượng ngùng chọn vị trí không xa không gần mà ngồi xuống, sau đó đặt chó con xuống đất.

Chó con muốn trèo lên chân trái, Đỗ Tam Tư dịch chân trái.

Chó con muốn trèo lên đùi phải, Đỗ Tam Tư dịch đùi phải……Nhiều lần không đạt ý nguyện, chó con buồn bực, kêu một tiếng “ngao ô”, cúi đầu chui vào dưới ghế của Đoạn Tam Lang, ngước mắt trông mong nhìn chằm chằm Đỗ Tam Tư.

Đỗ Tam Tư: “……” Sao nàng lại có cảm giác bản thân giống tra nữ?Không đúng, trước mắt chuyện quan trọng nhất không phải cái này.

Đỗ Tam Tư hậm hực mà ngẩng đầu, hai tay còn nắm chặt tay nải của mình, lo lắng nhìn tiểu phản diện, vẻ mặt tùy thời đều có thể nhảy lên, chạy ra bên ngoài.

Ánh mắt Đoạn Tam Lang vô thức bị nàng thu hút, nhìn thấy thế liền có phần buồn cười.

Đến mức này sao?

Nàng hạ độc hắn, hắn cũng chưa làm gì nàng, vừa rồi còn giải vây cho nàng, hiện tại lại vội vã muốn trốn?

“Ngồi xa thế ngươi nghe thấy ta nói sao?” Đoạn Tam Lang lấy mũi chân chỉ vào một chỗ trên mặt đất, “Tới đây ngồi!”

Trời ạ, đây là ý gì? Chẳng lẽ muốn ta ngồi lên đùi hắn!? Chẳng lẽ hắn muốn đổi cách thức sỉ nhục ta?

Đỗ Tam Tư hít một hơi thật sâu, sau đó cất bước chạy!

Đoạn Tam Lang: “???”

Chuyện quỷ quái gì đây?Nàng chạy làm Đoạn Tam Lang ngây ra, nhưng phản ứng thân thể vẫn rất nhanh.

Đỗ Tam Tư còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Đoạn Tam Lang vốn đang ở phía sau nàng, nhưng vừa lắc mình một cái đã đứng ở trước mặt, hơn nữa dứt khoát lưu loát mà đóng cửa lại!

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?!” Đỗ Tam Tư kinh hoảng sợ hãi, nhặt ghế lên phòng bị.

“Ta mới muốn biết, ngươi muốn làm gì?” Đoạn Tam Lang thấy nàng vừa sợ vừa gào lên mà bật cười  “Ta bảo ngươi ngồi gần chút, ngươi chạy cái gì? Bổn thiếu gia ăn thịt ngươi chắc?”

Đúng là không phân biệt tốt xấu, không biết người có lòng tốt, Đoạn Nha Nội hắn thật vất vả quang minh chính đại làm chuyện tốt, còn bị người ghét bỏ thành như vậy?!

A? Ngồi gần chút sao?Đỗ Tam Tư ngẩn ngơ, chưa hết ngạc nhiên nhìn chỗ ngồi ban đầu của hắn, chó con đang nghiêng đầu ngồi xổm dưới ghế, ra vẻ dễ thương, Đỗ Tam Tư chớp chớp mắt, bất chợt sắc mặt ửng hồng.

“A, ta, ta hiểu lầm rồi!” Đỗ Tam Tư chột dạ buông ghế, giống tiểu học sinh ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, ngượng ngùng cười nói: “Cái này, ta thấy cửa mở khó mà nói chuyện, nên định đi ra đóng cửa lại.

“A. Ngươi đoán ta có tin không?” Đoạn Tam Lang nhìn thấu chuyện, lá gan của nha đầu chết tiệt này phỏng chừng chỉ bằng móng tay cái, nhưng phương diện cảnh giác đề phòng quả thực có chút thái quá.

Hơn nữa……Đoạn Tam Lang híp mắt, ánh mắt đảo qua tay nải nàng đang nắm chặt không rời, hơi hơi cười lạnh, “Muốn chạy? Sợ ta hại ngươi?”

“Không phải, ta không có!” 

Đỗ Tam Tư vội vàng phủ nhận, hai tay liền đặt ở đầu gối, bộ não xoay chuyển cực nhanh, “Ta chính là…… không có tiền, lấy quần áo đi đổi ít bạc, thật sự. Đoạn Tam Lang thờ ơ, “Thế à?” 

Đỗ Tam Tư điên cuồng gật đầu, “Đương nhiên,” nàng nuốt nước miếng, ngón tay chỉ xung quanh, “Mời nha nội xem, đêm qua nhà ta bị trộm, trong nhà đều bị cướp sạch, ta…… Ta còn chưa có gì lót dạ.

Nàng nói thật, bụng đã đói lắm rồi, bằng không trước đó cũng không đến mức trực tiếp ngã sụp xuống.

Đoạn Tam Lang bình tĩnh, ánh mắt sắc bén dịu đi vài phần, nhìn một lượt vóc dáng gầy gò của nàng, đặc biệt dừng ở khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay chỉ có mấy lượng thịt kia rồi bĩu môi.

“Chờ đấy!”

A? Lại chờ?

Đỗ Tam Tư chớp chớp mắt, thấy Đoạn Tam Lang xoay người mở cửa, vừa bước được nửa bước liền quay đầu nhìn chằm chằm nàng, cười đến đặc biệt ôn hòa, “Sau khi ta đi khỏi, ngươi có thể đi.

Trong lòng Đỗ Tam Tư vui vẻ, “Thật vậy chăng?”

“Chỉ cần ngươi đi khỏi Lâm An! ” Đoạn Tam Lang chậm rãi nói.


“……” Uy hiếp! Đây là uy hiếp!!

Đỗ Tam Tư khóc không ra nước mắt, vừa vui sướng một cái đã bị đánh trở về nguyên hình, ngơ ngác mà nhìn Đoạn Tam Lang một đi không ngoảnh lại, ngồi yên ở trên ghế, nhìn đại môn rộng mở mà do dự.

Bây giờ đi thôi, dù sao tiểu phản diện cũng không nhất định bắt mình lại được.

Nhưng…… Nếu bị bắt thì hậu quả chẳng phải rất nghiêm trọng?

Hơn nữa tiểu phản diện đi một mình, không mang theo nha dịch, vừa rồi còn giúp nàng cưỡng chế di dời người đàn bà đanh đá kia đi, cứ thế chạy hình như có hơi bất nhân nghĩa?

Không, không, không, tiểu phản diện giết người không chớp mắt, ăn chơi trác táng, nếu hắn hiểu nhân nghĩa thì những người trong phủ Lâm An bị hắn chà đạp sợ là muốn nhảy khỏi âm phủ mà mắng nàng không có mắt.

“Ẳng!”Đúng lúc này, chó con co giò ngắn ngủn chạy tới bên chân nàng.

Lần này nó không trèo lung tung mà ngoan ngoãn ngồi ở trên giày nàng.

“……” Đỗ Tam Tư im lặng, mắt đối mắt nhìn chó con một lát, vô thức duỗi tay sờ cái đầu nhỏ của nó.

Nói thực ra, từ nhỏ đến lớn, nguyện vọng của nàng ngoài kiếm tiền mua nhà ra thì còn muốn mua một con sủng vật nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, nghe lời hiểu chuyện.



Tuy hiện tại tình huống hơi phức tạp, nhưng dường như đột nhiên đã thực hiện được hai nguyện vọng?

“Tuy mi là một con chó nhỏ, nhưng cũng rất sạch sẽ,” Đỗ Tam Tư ngứa tay ôm chó con lên đầu gối, chó con tức khắc cao hứng mà lăn lộn, tiếng sủa ẳng ẳng, gâu gâu vừa nhỏ vừa yếu, nghe thật đáng thương, “……Kể ra cũng giống ta.”

Cũng yếu như nhau, ai cũng có thể bắt nạt.

Nàng chớp mắt, vô thức chuyển tầm mắt nhìn cái chân ghế cạnh cửa.

Trên chân ghế có vết máu lưu lại, là của Vương thẩm lúc bị nàng đánh trúng vào trán.Ngón tay của Đỗ Tam Tư đặt ở trên người chó con khẽ run, đột nhiên phản ứng lại, nàng vừa…… suýt giết người có phải không?

Đỗ Tam Tư ngạc nhiên, khuôn mặt biến sắc, theo bản năng che lại miệng mình, mí mắt kinh hoàng.

Xong rồi, càng muốn chạy. Nhưng ông trời cố tình đối nghịch với nàng, Đoạn Tam Lang đột nhiên mang theo túi giấy trở về.Hắn thấy sắc mặt Đỗ Tam Tư trắng bệch, hốc mắt hình như ửng đỏ.

Hắn nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của nàng.“Đánh thì đánh, sợ cái gì?” 

Đoạn Tam Lang đá ghế ra xa, đưa túi giấy cho nàng, “Dù sao bổn nha nội cũng ra tay, bà ta có bản lĩnh cứ đi báo quan!”

Đi gặp Tri phủ đại nhân để tố cáo con của hắn? Muốn gây sự sao? Trừ phi Vương thẩm muốn nằm liệt giữa đường. Đỗ Tam Tư ngẩng đầu, Đoạn Tam Lang quơ quơ túi giấy trong tay, một mùi thơm thanh ngọt bay vào chóp mũi nàng.Chó con cũng ngửi được, vội vàng vươn móng vuốt, trực tiếp đứng lên nhào tới túi giấy.

“Cầm,” Đoạn Tam Lang thô lỗ ném túi giấy qua, ném trúng bụng chó con, “Không phải đói bụng sao?”

Đỗ Tam Tư luống cuống tay chân, tiếp nhận túi giấy, cảm thấy khó tin. Mở ra nhìn bên trong, đúng là có mấy cái bánh mềm trắng nõn thơm phức, hơi nóng bốc lên, bên cạnh còn có hai cái đùi gà khá lớn.

Là đồ ăn.

Vừa đúng lúc bụng Đỗ Tam Tư réo lên

 “Này, cái này……” Cơm chặt đầu hả?

“Ăn nhanh đi, ăn xong ta có việc muốn hỏi ngươi.” Đoạn Tam Lang có phần mất kiên nhẫn, quét mắt nhìn tiệm rượu trống rỗng, mi mắt ánh lên vẻ hung ác nham hiểm, “Hừ, một đám chỉ dám bắt nạt kẻ yếu.”

Đỗ Tam Tư cứng họng, muốn nói lại thôi, hồi lâu sau, vẫn ngoan ngoãn lấy điểm tâm ra, thuận tiện chia cho chó con một phần. Đoạn Tam Lang hơi nhíu mày, đột nhiên nói: “Họ Vương kia đã chuyển nhà rồi.”

“A?” Họ Vương là ai?

“Kẻ bức ngươi hạ độc ấy.” Đoạn Tam Lang sầm mặt lại, “Tiểu nhị nhà ngươi chỉ sợ không phải bị bắt cóc, mà là cùng hắn chạy.”

Đỗ Tam Tư: “……”

Gì thế? Chuyện này không giống trong sách viết.

Trong sách rõ ràng viết tiểu nhị đã chết, sao lại cùng chạy chứ?

Chẳng lẽ tiểu nhị bị họ Vương kia thu mua để phối hợp diễn trò sao? Nhưng nàng không quen biết tên họ Vương kia, trong trí nhớ cũng không có người này.

Đỗ Tam Tư có cảm giác mơ hồ, rõ ràng một tác phẩm sảng văn về nữ chủ trọng sinh phát triển sự nghiệp, tới phiên nàng sao lại thành tác phẩm về âm mưu tra án chứ?

Kể cả là hiệu ứng cánh bướm* …… Nàng chỉ là một nhân vật pháo hôi xuất hiện ở hồi ức, nào có giá trị gì mà bị tính kế.

(* nghĩa là một hành động nhỏ cũng làm biến đổi vật chất, hiện tượng, ý của Đỗ Tam Tư chỗ này là nàng chỉ là nhân vật phụ, làm thay đổi kết cục không bị chết như sách đã viết cũng chẳng ảnh hưởng đến các nhân vật khác trong sách).

Không đúng, không đúng, Đỗ Tam Tư phát hiện bản thân nghĩ sai rồi.

Nàng không có giá trị gì để bị tính kế, mà là tiểu phản diện pháo hôi trước mặt mình quá nhiều kẻ thù, khiến nàng bị liên lụy mà thôi.

Hay đây không phải là thế giới trong sách, mà là thế giới song song cùng tồn tại?

Đỗ Tam Tư chớp chớp mắt, bộ dáng mất hồn bạt vía, không thể tin được chuyện trước mắt.

Đoạn Tam Lang nhìn chằm chằm tiểu cô nương chỉ cao đến bả vai mình, trầm mặc không nói.Hôm qua hắn điều tra bối cảnh của Đỗ Tam Tư, một nha đầu lẻ loi hiu quạnh, mất cha mẹ, còn quá nghèo túng.

Mà người duy nhất có thể tín nhiệm đột nhiên bị bắt, nàng mạo hiểm hạ độc cứu người, chuyện sắp thành lại thiện tâm quá độ mà đổi ý.
Nha đầu này rõ ràng nhát gan sợ phiền phức, thế mà dám đối đáp cùng kẻ ăn chơi trác táng số một thành Lâm An. Hôm qua còn sợ đến mức ngất đi, nếu không phải hắn quay lại nhìn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Bây giờ cũng thế, ngủ một giấc đã bị trộm lẻn vào nhà, bản thân đã không một xu dính túi, thế mà còn phát hiện người duy nhất có thể tín nhiệm là phản đồ……

Hoàn cảnh này cũng khiến một người trưởng thành tuyệt vọng chứ đừng nói đến một tiểu cô nương mười lăm tuổi.

Lại nói tiếp, nhà nàng bị trộm cũng một phần là do chính mình hôm qua sau khi đưa nàng về phòng đã không đóng cửa lại.

Đoạn Tam Lang cau có, nói chung chuyện này nguyên nhân ban đầu vẫn là có người muốn đối phó hắn.

“Nếu việc này không liên quan đến ngươi, bổn nha nội cũng không phải là không phân biệt được thị phi mà tìm ngươi gây sự.” Hiếm khi vẻ mặt Đoạn Tam Lang ôn hòa như thế, “Cho ngươi chỗ bạc này, cố gắng kinh doanh quán rượu cho tốt, sau này sẽ không ai tìm ngươi gây sự nữa.”

Đỗ Tam Tư còn đang bận tâm giữa việc xuyên vào sách với thế giới song song trong sách.


Đoạn Tam Lang đột nhiên phun ra một đống thần ngữ, nhân tiện còn đặt một tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng xuống..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp