Tiệm Rượu Nương Tử Nhát Gan

C3: Không có tiền đồ, đứng lên


9 tháng

trướctiếp

Đỗ Tam Tư cầm một bộ quần áo còn mặc được, học cách thắt nút chữ thập từ phim truyền hình, sau đó đi tới đại sảnh của tiệm rượu.

 “……”

Chết tiệt!

Không nhìn không biết, vừa thấy đã bị sốc.

Cửa tiệm rượu khép hờ, trên mặt đất còn có cái bàn bị cắt thành hai nửa, hai bên trái phải toàn là ghế dựa bị nát gẫy.Trên quầy chẳng có lấy một cái tủ chứa rượu.

Đừng nói bạc vụn, ngay cả con chó của nàng cũng không thấy bóng dáng. Đỗ Tam Tư tức khắc lo lắng, không cần nghĩ cũng biết là chuyện như thế nào.

Sợ là có người thấy nàng té xỉu liền đưa về phòng, nhưng người này lại bí mật nhặt bạc vụn và ôm rượu đi khiến cả tiệm rượu hiện tại trong trạng thái bị càn quét trống rỗng.

Có phải nàng nên cảm thấy may mắn không bị người cướp sắc hay không đây?

Đỗ Tam Tư mím môi, sắc mặt hơi khó coi.

Tuy mấy thứ này vốn không phải của nàng, nhưng nàng kế thừa ký ức của nguyên thân, tốt xấu gì mấy thứ này đều là tài sản mà cha mẹ ruột để lại cho nàng.

Người đưa nàng về phòng có thể là hàng xóm hai bên, nhưng dù có muốn lấy công, cũng không nên làm vậy chứ?

Nghi thức lễ nghi để đâu chứ?

“Thôi kệ.”

Dù sao ngày hôm qua nguyên chủ vốn bị chọc mù mắt rồi mang đi. Theo cốt truyện thì tiệm rượu này lẽ ra phải đóng cửa từ hôm qua, so với việc cứ bận tâm mãi về chuyện này, không bằng may mắn khi còn sống sót.

Đỗ Tam Tư nhìn mọi thứ thông suốt, chung quy không phải vì lòng dạ nàng hào phóng, trên thực tế nàng rất hẹp hòi. Nàng nhớ rõ hai bên hàng xóm đều là người cao to, còn mình chỉ là một bé gái mồ côi mới mười lăm tuổi, có những lúc tranh chấp với người ta còn bị đánh một trận, mất nhiều hơn được, tóm lại chạy trốn là quan trọng nhất.

Tưởng tượng như vậy, tinh thần tự diễn biến tự chuyển hóa của Đỗ Tam Tư lập tức phát huy mười phần, tâm cảnh đạt tới “Rộng mở thông suốt”, mở cửa liền…… đứng sững lại.

“Ái chà, tiểu Tam nhi à, muốn ra cửa đấy à?”

Ai là kẻ thứ ba*! Ngươi mới là kẻ thứ ba! Cả nhà ngươi đều là kẻ thứ ba!!

*Tiểu tam nhi còn có nghĩa là kẻ thứ ba, ở đây nữ chính tưởng Vương thẩm gọi bả là kẻ thứ ba ấy.

Đỗ Tam Tư thờ ơ nhìn phụ nhân bày hàng trước cửa tiệm, mí mắt giật giật, “Vương thẩm…… đúng không? Sao thẩm lại bày hàng quán ở đây thế?”

Bày ở trước cửa lớn nhà người ta, cảm thấy hay lắm sao?

Vương thẩm hành nghề bán khăn tay, kỹ thuật thêu thùa rất tốt, dáng người không cao, hơi gầy yếu, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, hành vi của người này rất kiêu ngạo.

Bà ta thản nhiên nhướng mày, nói bâng quơ: “Dù sao tiệm rượu này của ngươi cũng không mở nổi nữa, ta thấy trước cửa tiệm có chỗ ngồi, để trống thì lãng phí quá, phải không?”

Đỗ Tam Tư nhíu mày, muốn lớn tiếng quát đuổi bà ta đi, nhưng mở miệng ra tiếng nói lại như muỗi kêu, “Nhưng ta còn chưa đi đâu……”

Vương thẩm không hề để tâm đến chuyện này, bà ta liếc nhìn đồ vật hỗn loạn trong tiệm rượu, ánh mắt chế giễu châm chọc.

“Ai nha con bé này, ngươi xem tiệm rượu của ngươi trống rỗng, cha mẹ ngươi lại chết rồi, một cô nương như ngươi chắc chắn không chèo chống tiếp được, sớm hay muộn đều phải về nhà ngoại tìm người gả chồng. Thẩm chỉ sợ nơi này bị người ngoài chiếm đoạt. Thẩm cùng mẹ ngươi tốt xấu gì cũng là người quen cũ, để lại cho người quen cũng có mất mát gì đâu, phải không?”

Đỗ Tam Tư cười khẩy, vị trí tiệm rượu này khá tốt, trước đây, cha của nguyên chủ vay tiền mua nó, về sau chưa trả hết nợ đã chết. Sau đó mẹ của nguyên thân cố gắng chống đỡ, cuộc sống hàng ngày trôi qua vẫn ổn, nhưng bà Vương thẩm này vài ngày lại tới bắt nạt mẹ con nguyên thân, tìm mọi cách để mua lại tiệm rượu với giá rẻ mạt, không mua được liền bịa đặt tiệm rượu của họ dùng nguyên liệu không sạch sẽ, khiến việc kinh doanh ngày càng sa sút.

Mẫu thân của nguyên chủ bị bệnh, về sau không có tiền chữa bệnh, việc này không thiếu bàn tay của mụ tiểu nhân âm hiểm này.

Kết quả bây giờ nàng vẫn còn ở đây, mà mụ ta đã coi tiệm rượu như nhà mình, bày bán ngay trước cửa tiệm.

Khinh người quá đáng.

Không biết có phải cảm xúc của nguyên thân vẫn còn lưu luyến trên người hay không, Đỗ Tam Tư cảm thấy lồng ngực như bị uất ức thiêu đốt, đôi mắt nhìn thẳng, mang theo căm phẫn nhìn Vương thẩm.

Dù sao cũng phải đi, trước khi đi xả giận cho nguyên chủ, cùng lắm thì đợi lát nữa co chân chạy!.

“Vương thẩm,” Đỗ Tam Tư lấy hết can đảm, “Tiệm rượu này cháu chưa nói sẽ không mở tiếp, trước cửa tiệm vẫn là nhà cháu, mời thím đi chỗ khác.

Trong nháy mắt, sắc mặt Vương thẩm biến đổi, cười mỉa nói: “Tiệm rượu này của ngươi đã bị người ta trộm sạch, còn mở tiếp? Đừng nói giỡn, ta khuyên ngươi chi bằng nhanh lấy khế đất ra mà bán, biết đâu gom được ít của hồi môn!”

Vãi lúa! Đúng là cái loại mặt dày mày dạn!

Đỗ Tam Tư tối sầm mặt lại, “Vương thẩm! Ta kính ngươi là trưởng bối mới ôn tồn nói chuyện, mẹ ta bị bệnh không có tiền chữa trị là vì sao trong lòng ngươi tự biết.Ngươi không sợ nửa đêm mẹ ta tới tìm ngươi sao?!”

Nàng cao giọng quát khiến Vương thẩm đột nhiên hoảng sợ, hai bên hàng xóm đứng hóng chuyện đều ngẩn người.

Người qua lại trên phố thấy chuyện hấp dẫn liền đứng lại hóng hớt, ánh mắt tò mò nhìn Vương thẩm.

Mọi người sống cùng dãy phố, có chuyện gì mà không biết, nhưng hôm qua tiệm rượu gặp chuyện, mọi người cũng nghe thấy đồn đại.



“Sao lại cãi nhau thế?”

“Bà Vương lại bắt nạt người, ngươi nhìn đi, bày hết hàng ra trước cửa nhà người ta, làm như là của nhà mình ấy?”

“Sao vừa rồi nghe như là cái chết của bà nương Đoàn gia có điểm kỳ lạ……”

Vương thẩm sửng sốt một lúc, ngay sau đó liền đứng bật dậy, bà ta cao hơn Đỗ Tam Tư một cái đầu, bộ dáng hung thần ác sát, khắc nghiệt kích động khiến hai chân Đỗ Tam Tư không tự chủ được run như cầy sấy.

“Mày nói láo gì đấy!” Vương thẩm lạnh lùng sắc bén, chỉ vào Đỗ Tam Tư chửi ầm lên, “Thân thể mẹ mày không tốt thì liên quan gì tới tao? Toàn thân bà ta bệnh tật ốm yếu, sớm muộn sẽ chết!”

Ngón tay Đỗ Tam Tư trở nên lạnh lẽo, lửa giận lại điên cuồng bốc lên trong lồng ngực, nhìn chằm chằm Vương thẩm, “Lẽ ra bà ấy có thể sống!”

Đỗ Tam Tư tức giận đến mức hai mắt trợn tròn, theo bản năng vừa nhìn ngó chung quanh xem có binh khí nào vừa tay hay không, vừa hét lớn: “Lẽ ra mẹ ta có thể chữa trị được, đều là ngươi, ngươi bịa đặt sinh sự nói rượu nhà ta không tốt, cho nên nhà ta mới không buôn bán được, không có tiền xem bệnh!”

Đỗ Tam Tư đứng ở giữa mọi người, đột nhiên cúi đầu, trên mặt giấu đi lo lắng, lạnh lùng nhìn chăm chú Vương thẩm, gằn giọng nói: “Buổi tối tốt nhất ngươi đừng ngủ, bà ấy sẽ sớm tìm ngươi.

”Những lời dọa này hiệu quả ra phết.

Ngày thường nàng vốn gầy yếu, nhát gan, trời sinh mang theo vẻ ủ rũ, hôm qua lại bị dọa sợ, trong mắt còn có tơ máu, bộ dáng như vậy thật sự có cảm giác lạnh lẽo như gặp phải quỷ vật.

Người trên đường đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Đỗ Tam Tư mừng thầm trong lòng, thời cổ đại chưa phát triển khoa học kỹ thuật, nhưng kém phát triển cũng có chỗ lợi, mọi người đều thích nói ngoa một chút về quỷ thần.

Nàng nhìn mọi người một lượt, tiếp tục mở miệng, “…Những kẻ từng bắt nạt nhà ta, trộm đồ của nhà ta, cứ chờ đấy, mẹ ta sẽ tìm tới từng người một!”

Vương thẩm chợt sởn tóc gáy, bà ta chột dạ vì làm chuyện xấu, người khác không biết, nhưng bản thân bà ta thừa biết, lập tức bị dọa đến mức muốn lùi lại phía sau.

Nhưng bà quen thói đanh đá, sau khi sợ hãi liền thẹn quá hóa giận, “Đồ con hoang, mày dám nguyền rủa tao! Tao sẽ thay mẹ mày dạy dỗ mày, xé nát cái miệng thối của mày mới được!”

Đầu óc Đỗ Tam Tư  ngưng trệ, nhìn Vương thẩm như con gấu chồm lên, nàng hô một tiếng, theo bản năng cúi đầu, tóm lấy cái ghế bị gãy chân ở dưới đất lên, ném về phía trước.

“Á á…. !!”

Một tiếng hét thảm vang lên, Đỗ Tam Tư chỉ cảm thấy trong tay trống rỗng.

Chân ghế đụng phải thứ gì đó, sau đó không chịu khống chế mà rời khỏi tay, tiếp theo có tiếng rơi vỡ ầm ầm vang lên.

Đỗ Tam Tư không dám nhìn xem mình đập trúng cái gì, nước mắt rào rạt chảy ra, ngã ngồi trên mặt đất, vơ tay bắt được thứ gì đó liền vung vẩy ra xung quanh.

Giống như làm thế là có thể bách độc bất xâm.

Nhưng ngoài cửa lại yên tĩnh như chết.

“Câm miệng.

”Giọng nói bực bội của thiếu niên đột nhiên vang lên, tiếng khóc bỗng im bặt, lập tức đồ vật trong tay Đỗ Tam Tư bị người rút ra, trước mặt nàng chợt bao trùm bóng tối.

Đỗ Tam Tư kinh ngạc, phản xạ có điều kiện mà mở mắt ra, nhìn về phía trước.

Thiếu niên lãnh diễm mỹ lệ đứng trước mặt nàng, môi mỏng sắc bén khẽ nhếch lên nụ cười mỉa mai, tiện tay ném con chó lông trắng vào ngực nàng.

“Vừa mới mồm mép lanh lẹ lắm mà? Trong tay ngươi cầm vũ khí, trốn gì mà trốn?” Hắn nhướng mày, cúi người xách Đỗ Tam Tư lên, “Bà ta đánh ngươi, ngươi không biết đánh lại à?”

“Không có tiền đồ, đứng lên!”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp