Tiệm Rượu Nương Tử Nhát Gan

C2:Ngươi Là Nam Nhân Đẹp Mắt Nhất Mà Ta Từng Gặp


9 tháng

trướctiếp

Đoạn Tam Lang ung dung giơ bình, hơi cụp mắt xuống, nhìn nữ hài đang đỏ mặt lay lay tay áo mình để chộp lấy cái bình.

Qúa gần, mùi rượu tự nhiên trên người nữ hài nhẹ nhàng bay tới.

Chiếc đũa trong tay Đoạn Tam Lang chẳng biết rớt xuống tự lúc nào, nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của nàng vì sốt sắng, cả người đập mạnh vào người hắn, tự nhiên duỗi một tay ra đỡ lấy eo nàng.

Vòng eo rất nhỏ, còn mảnh mai hơn cả những người hầu trong nhà, vừa chạm vào đã biết rõ nha đầu này bình thường ăn không đủ no.

Một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi đến chủ trì gia nghiệp ... 

"Trong rượu có độc gì?"

Đỗ Tam Tư lập tức sững sờ, dưới chân liền mềm nhũn, không tự chủ được mà run rẩy ngã xuống đất, nhìn Đoạn Tam Lang "Cái, cái gì?"

Trong tay trống rỗng, Đoạn Tam Lang "sách" một tiếng, đập cái bình xuống đất ngay trước mặt nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng mang vẻ tức giận nửa thật nửa giả, chế nhạo: "Sao, dám hạ độc nhưng lại không dám nhận? "

Thấy hắn như thế, Đỗ Tam Tư ngược lại nhẹ nhàng thở ra.

So với nguyên tác thì đã khác rồi, tiểu nhân vật phản diện trong nguyên tác cũng không hỏi những câu hỏi này mà chỉ dùng đũa chọc vào mắt nàng.

Nhưng bây giờ không phải là lúc buông lỏng cảnh giác, Đỗ Tam Tư nghiêm mặt túm lấy quần áo trắng của hắn rồi bật khóc, "Ta ...!không phải ta ...!hu hu hu, ta không cố ý."

“Ta biết không phải ngươi.” Kinh sợ thành như vậy thì lấy gan nào mà dám đi hạ độc người khác như thế này, xem đoạn nha nội (con cháu quan lại) hắn không có mắt? Đoạn Tam Lang thản nhiên chống cằm, giọng điệu lãnh đạm, "Bảo đại nhân nhà ngươi ra nói chuyện.

Đại nhân nhà ta?

Đỗ Tam Tư sững sờ một lúc, dùng sức nhéo mạnh vào đùi, nước mắt càng chảy ra dữ dội hơn, "Ta ...!nương ta tháng trước bị bệnh mà mất, ta...!Ta thật sự xin lỗi."

Bất đắc dĩ nhắc đến "chuyện thương tâm", Đỗ Tam Tư dứt khoát bật khóc thật lớn, đem hết ủy khuất của mình mà khóc rất thảm thiết, Đỗ Tam Tư cũng không nhịn được tự thầm khen mình.

Đừng nói đây còn là lần đầu tiên nàng khóc một cách thảm thiết như vậy.

Trước kia cho dù bị người ăn hiếp, nàng cũng hiếm khi khóc.
Nàng tuy rằng rụt rè nhát gan nhưng cũng không ngốc, chỉ biết khóc thì có ích lợi gì? Càng khóc nhiều thì càng bị người khác ức hiếp dữ dội hơn thôi.

Đỗ Tam Tư cảm thấy chính mình nhất định đã khống chế được Đoạn Tam Lang, bởi vì hắn nửa ngày chưa lên tiếng!

Nhưng……

Thật lâu sau, Đỗ Tam Tư đột nhiên cảm thấy kỳ quái, nàng chớp chớp một đôi mắt ngấn nước nhìn Đoạn Tam Lang, chỉ thấy tên tiểu tử kia không biết từ lúc nào đã chuyển một cái ghế đẩu mà đang uống rượu!

Đỗ Tam Tư bị tiếng khóc của mình làm cho nghẹn họng.

Tiếng khóc vừa dứt, Đoạn Tam Lang lập tức khoanh chân nhìn qua, nhẹ giọng hỏi: "Không sao, tiếp tục khóc đi, bổn thiếu gia đây có rất nhiều thời gian, ngươi khóc thật thú vị, âm thanh ngươi khóc giống như một con vịt chờ bị giết thịt.


" "..." Đây là, đây còn là người sao? Không hổ danh là nhân vật phản diện!

Đỗ Tam Tư nấc lên vì tức giận, nhìn hắn với vẻ khó tin.

Ánh sáng trong mắt thay đổi, nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Đoạn Tam Lang, hắn nhẹ giọng nói: “Khóc đủ rồi?"

Ngực Đỗ Tam Tư phập phồng dữ dội, răng hàm hung hăng cắn lại, nhưng nói chuyện vẫn rất rụt rè, "Đủ rồi, đủ rồi."

"Đã đủ rồi thì là tốt."  Đoạn Tam Lang kéo cái ghế đến trước mặt nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực của Đỗ Tam Tư: "Khóc đủ rồi, sau đó nói cho bổn thiếu gia biết ai là người kêu ngươi hạ độc ta, là ai dám bắt nạt ngươi?"

Mũi Đỗ Tam Tư chua xót. Xong rồi, trong truyện không nói đến điều đó! Phú thương kia quả thực còn nhỏ hơn nhân vật phản diện làm sao bây giờ? ! 

Nhìn thấy nàng sững sờ, Đoạn Tam Lang cười nhẹ, nhan sắc vô song, gần như có thể làm mờ đi giới tính của hắn, nhưng sự lạnh lùng trong mắt lại có chút đáng sợ. 

"Yên tâm đi bổn thiếu gia đây không có hứng thú bắt nạt cô nhi, nhưng ...!nếu ngươi dám nói dối lừa gạt, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi, hiểu chưa?"

Nếu không chọc vào mắt thì sẽ là cắt lưỡi, nhân vật phản diện này quá độc ác mà! Khó trách cuối cùng bị trở thành bia đỡ đạn!

Đỗ Tam Tư sắc mặt tái xanh, một lúc lâu sau mới lúng ta lúng túng nói: "Thực thực xin lỗi, ta không biết." Đỗ Tam Tư bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào mình thì tim run rẩy dữ dội, "Thật sự! Hắn vừa mới phái một hạ nhân đi buộc ta phải đi làm việc, ta ...!"

Nếu ta biết, ta đã báo quan từ lâu!

Đoạn Tam Lang nhìn thấy nàng run rẩy kịch liệt, không khỏi sinh ra mấy phần phiền muộn, “Sao ngươi lại run?” Từ lúc nàng run rẩy đến giờ, giọng nói của Đoạn Tam Lang đột nhiên lớn hơn, “Bổn thiếu gia lớn lên này trông rất đáng sợ, dễ doạ người sao? " 

“Không có không không có!” Đỗ Tam Tư kích động nói, “Thiếu gia là nam tử đẹp nhất mà ta từng nhìn thấy!”

Đoạn Tam Lang: "..."

Đỗ Tam Tư: "...".

 

Má ơi, nàng đang nói cái gì vậy?

Đỗ Tam Tư đỏ mặt, đột nhiên muốn cho mình mấy cái tát.

Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi lại còn nói nam nhân suýt chút nữa lấy mạng mình là đẹp mắt nhất ư? CMN, không ngờ một người hèn nhát như ngươi thế mà cũng có một ngày bị sắc đẹp mê hoặc!

Đoạn Tam Lang kinh ngạc nhìn nàng vài lần, bật cười, “Tiểu nha đầu ngươi đã gặp bao nhiêu nam nhân rồi?” Đoạn Tam Lang rất khinh thường đứng lên, ném cho nàng một thỏi bạc  “Được rồi, chờ đó đi!”

Chờ … chờ cái gì? Đừng nói là chờ nha môn đến bắt nàng nha? !

Da đầu tê dại, Đỗ Tam Tư cứng đờ ngồi trên mặt đất, nhìn Đoạn Tam Lang vênh váo đi ra khỏi gian phòng nhỏ của tiệm rượu này, ánh mắt tối sầm lại.Lần này, nàng thực sự choáng luôn.

Nhưng trước khi ngất đi, nàng lại nghe thấy tiếng thút thít của con chó con, còn có một giọng nói trầm thấp hoảng hốt  tiến lại gần mình như thể đang kinh ngạc hô lên …

Đỗ Tam Tư đột ngột ngất đi, nhưng tự nhiên tỉnh lại.Mí mắt nặng nề đóng lại, một đoạn ký ức nhỏ hiện lên trong đầu, buộc nàng không thể không chấp nhận hiện thực.

Bây giờ là năm thứ mười của triều đại Tây Tấn.

Đương nhiên triều Tây Tấn này cũng không phải là triều Tây Tấn trong lịch sử, là tác giả sáng tác ra một thế giới giả tưởng, một vương triều Tây Tấn có đầy đủ lễ nghi của một nước.

Thế giới giả tưởng này rất nghiêm ngặt, vốn dĩ ban đầu cũng không khắt khe, nhưng từ lúc Đỗ Tam Tư xuyên vào sách, thần giới cũng tự động bổ sung các chi tiết, tình huống vào.

Chi tiết này bao gồm hiện tại nàng đắc tội với nhân vật phản diện Đoạn Nha Nội(con ông cháu cha), tiệm rượu nhỏ bên bờ phá sản, tiểu nhị không rõ sống chết, từ ba đến năm ngày sau triều sẽ tới thu thuế, mặc dù có công thức ủ rượu nhưng không có tiền mua nguyên liệu, hơn nữa nàng mới mười lăm tuổi…

Mười lăm tuổi?!

Giả thiết về bé gái mồ côi pháo hôi này cũng cẩn thận ghê!

Bây giờ nàng chính là kẻ nghèo hèn nợ nần chồng chất ở cái quốc gia này rồi.

Đỗ Tam Tư đau đớn muốn chết, nằm suốt hai giờ trên giường, sau đó chạy đến phòng bếp còn chẳng có nổi ngọn nến chiếu sáng.

Nàng cầm lấy con dao, đặt trên cổ tay mình, nóng lòng muốn thử hai lần, cuối cùng không có lá gan… tự sát.

Đây không phải nằm mơ, cũng không phải ảo giác tâm lý, mà nàng đã xuyên vào sách, còn xuyên vào thân thể bé gái mồ côi nghèo khó tội nghiệp.

Còn nguyên thân của nàng ư? Có lẽ vì dẫm phải vỏ chuối mà bị ngã chết cũng nên?

Còn cả số tiền trong thẻ ngân hàng đủ để nàng mua một căn phòng có một phòng ngủ nữa, thật hời cho ngân hàng quá.

Mà hiện tại, không biết khi nào nhân vật tiểu phản diện kia sẽ dẫn người tới đột kích nhà mình, ngay cả tính mạng nàng cũng khó mà giữ được!

Cuộc sống sau khi dẫm phải vỏ chuối sao mà giống như đúc cuộc sống trước đây của nàng thế không biết, thậm chí còn chẳng bằng, nghĩ đến đây, Đỗ Tam Tư liền tuyệt vọng.

Chẳng lẽ đời trước nàng làm chuyện gì khiến thiên nộ nhân oán mà suốt hai kiếp này đều bơ vơ không nơi nương tựa, nhận hết tủi nhục?

Vấn đề này không thể suy nghĩ sâu xa, một khi cứ suy diễn thì Đỗ Tam Tư càng chán nản đến mức muốn đụng đầu vào tường.

Trở về ư? Bây giờ nàng hẳn phải nghĩ cách làm sao để có thể bình an mà sống sót.Không thể giảng đạo lý cho tiểu phản diện pháo hôi được.

Nàng sợ chính mình lo lắng, vừa mở miệng ra là sẽ oán trách người khác. Chuyện này không thể trách nàng, ai bảo khi còn nhỏ bị bắt nạt tàn nhẫn, cũng một hai lần nàng vùng lên phản kháng.Nào biết đâu lại biến thành di chứng của nàng hiện giờ chứ?

Cho nên ngoài chạy trốn ra thì nàng có thể làm gì được nữa?

Không phải nàng không nghĩ tới tình huống tiểu phản diện pháo hôi sẽ thả một con đường sống cho mình. Nhưng nàng nhát gan, không dám đánh cuộc.

Mạng sống của nàng bây giờ vẫn là nhặt được kìa, cũng không thể cứ thế đánh mất.

Kết cục hồn phi phách tán khiến nàng cảm thấy thật xót xa. Đỗ Tam Tư hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn phòng bếp, cầm một con dao phay lên.


Nàng đi lên lầu hai của tiệm rượu tồi tàn, vơ vét khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được mấy đồng bạc vụn, chỉ đủ mua hai cái bánh bao. Đúng rồi, ngày hôm qua hình như tiểu phản diện ném cho nàng một mảnh bạc vụn?

Uhm, chẳng qua sau khi nàng bị dọa ngất không biết được ai đưa về phòng, liệu có còn bạc ở đây hay không?.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp