Tiệm Rượu Nương Tử Nhát Gan

C1:Nhân vật phản diện pháo hôi


9 tháng

trướctiếp

“Thời nay, mấy cô gái trẻ khi đi trên đường đều nhìn chằm chằm vào điện thoại, coi chừng giẫm phải vỏ chuối!”

Đây là câu nói cuối cùng mà Đỗ Tam Tư nghe được trước khi bị trượt chân.Bây giờ nàng hối hận rồi, vô cùng hối hận.Nàng hối hận tại sao bản thân không nghe thấy câu nói này sớm hơn.

Khi nhìn thấy chiếc điện thoại di động bay qua trước mắt và bầu trời được phóng đại trong tầm nhìn của chính mình, Đỗ Tam Tư đã không kịp nghĩ nhiều như vậy nữa.

Nàng chỉ cảm thấy rất đau, giống như có ai đó bổ đầu nàng ra, đau đến cả người run rẩy.

Không phải chỉ té một cái thôi sao? Sao lại giống như toàn bộ linh hồn nàng  đều bị rút ra vậy, Đỗ Tam Tư khóc không ra nước mắt.

Dường như nàng nhìn thấy rất nhiều người vây quanh mình, nhưng khuôn mặt nào cũng mơ hồ, chỉ thấy rõ một khuôn mặt vô cùng diễm lệ và đầy tính công kích của một thiếu niên.

Mà một giây sau, tất cả đau đớn đều tan biến, khuôn mặt phóng đại của thiếu niên gần ngay trước mắt: “Bản thiếu gia đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe thấy không?”

Lông mày của thiếu niên rũ xuống, khóe mắt có một nốt ruồi son vẽ ra vô hạn phong tình, khiến người ta tim đập thình thịch, ngay cả nụ cười châm chọc bên khóe miệng hắn cũng không còn chói mắt như vậy.

Đỗ Tam Tư còn chưa phản ứng lại, chỉ cảm thấy lồng ngực như được lấp đầy bởi khí nóng, trái tim nàng đập thình thịch, như thể là… đang yêu.

Nhưng giây tiếp theo, Đỗ Tam Tư liền biết mình nghĩ sai rồi.

“Này!” Thiếu niên dựng đứng mày kiếm, đôi mắt nâu nhuộm đầy tức giận, lạnh lùng nhìn vào ánh mắt đăm đăm của Đỗ Tam Tư, giọng nói âm u của hắn vang lên bên tai nàng như sấm rền, trực tiếp dội xuống một chậu nước lạnh thấu tim: “Bản thiếu gia nói chuyện với ngươi, ngươi dám vờ như không nghe thấy hả?”

Động tĩnh này của hắn thật sự quá lớn, dù thần kinh của Đỗ Tam Tư có thô hơn nữa cũng kịp phản ứng lại rồi. Bởi vì cái bàn trước mặt bị thiếu niên dễ như bỡn mà đập thành hai nửa. 

Hai nửa...

Đây là cái bàn nhỉ? Không phải là bong bóng chứ? Trong mắt Đỗ Tam Tư lộ ra vẻ kinh hoàng.

Chiếc bàn vỡ vụn mang theo hơi thở chết chóc nằm trên mặt đất, giống như đang chê cười khoảnh khắc “tim đập thình thịch” của Đỗ Tam Tư.

Đây… đây nào phải là tim đập thình thịch, đây là muốn mạng mà!Đỗ Tam Tư lùi lại một bước, sau đó liền bị đồ vật trong tay mình thu hút.

Đó là một chiếc bình gốm đen nhánh hình nón ngược, hoa văn bên ngoài là hình song ngư đoạt châu, chế tác không hề tinh xảo, trên thân bình còn có vết rạn. Còn có y phục trên người nàng, chiếc váy dài màu xanh nhạt bị giặt đến trắng bệch, áo khoác ngoài sao lại giống như đồ cổ trang trong ti vi thế này, còn cả… tóc dài chấm vai này là sao?  Không phải vì để tiện cho công việc làm thêm nên nàng đã cắt tóc ngắn rồi sao?

Đỗ Tam Tư sững sờ trong chốc lát, trong đầu nàng hiện lên vô số câu hỏi. Và sau đó, một đoạn ký ức như chọc thủng màn sương mù dày đặc chiếm cứ đầu óc nàng! 

“Tam Tư a...A nương liên lụy con rồi. Sau khi nương đi, nếu quán rượu này không giữ được thì con hãy bán nó đi để kiếm kế sinh nhai...”

“Cửu cửu của con không phải là người tốt, con… khụ khụ, nương đi rồi, một mình con phải cẩn thận...”

“Tam Tư, nương xin lỗi con, không thể nhìn con gả đi...” 

Cái, cái quỷ gì vậy?!

Đỗ Tam Tư trợn tròn mắt, chừng như không dám tin vào ký ức của chính mình.
Không đúng, đây căn bản không phải là ký ức của nàng! Đây là lời thoại của nhân vật trong quyển sách mà nàng đã đọc!   Nàng lại có thể xuyên sách?

!Xuyên vào tiểu thuyết trọng sinh ngược tra [Phượng hoàng khuynh thành] mà bản thân chỉ mới đọc mấy chương đầu.

Đây, đây không phải là nằm mơ chứ? Đỗ Tam Tư khó mà tin được, bỗng nhiên có gì đó cắn vào chân sau của nàng.

Nàng cúi đầu nhìn xuống và thấy một con chó nhỏ lông xù màu trắng đang giẫm lên chân mình làm nũng.  Sắc mặt Đỗ Tam Tư thay đổi, tình cảnh này...

Đỗ Tam Tư nhớ rõ bản thân đang phát tờ rơi ở trung tâm thương mại của thành phố A, giữa chừng đã nghỉ ngơi một lát xem tiểu thuyết, còn bởi vì nhân vật phụ phản diện pháo hôi cùng tên cùng họ với mình mà đau buồn một phen.

 Bởi vì lần lên sân khấu duy nhất của nhân vật pháo hôi cùng tên cùng họ với nàng trong tiểu thuyết là bị người lợi dụng để đối phó nhân vật phản diện Đoạn Tam Lang ở đầu truyện.

Không phải nói chứ, lúc mới xem quyển sách này nàng còn tưởng rằng hai người “tiểu Tam nhi” này là một cặp đấy, ở trong tên đều có chữ Tam ở giữa.

Kết quả hai người này… lại là kẻ thù một mất một còn!Mặc dù nàng chỉ đọc mấy chương đầu của quyển sách nhưng cốt truyện sau đó về cơ bản là có thể tưởng tượng được. Sự tồn tại của nhân vật phản diện pháo hôi Đoạn Tam Lang là để nữ chủ trùng sinh trở về từ hôn và vả mặt.

Thế này còn chưa đủ, để mọi người hiểu rằng nhân vật phản diện trong giai đoạn đầu này không xứng đáng với cuộc hôn nhân của nữ chủ, tác giả còn bố trí thêm một vụ án.

Vụ án đó là sau khi Đoạn Tam Lang khinh nam bá nữ xong đã đến một quán rượu nhỏ uống rượu.

Kết quả, chủ quán là thiếu nữ mồ côi pháo hôi Đỗ Tam Tư bị phú thương trong thành uy hiếp và ép buộc nàng hạ độc Đoạn Tam Lang vì gã không đối phó được với lão cha của hắn là tri phủ Đoạn Cửu của phủ Lâm An!

Kết quả bởi vì ánh mắt của thiếu nữ mồ côi bia đỡ đạn luôn tỏ ra né tránh nên bị Đoạn Tam Lang phát hiện.

Sau đó chính là bi kịch của Đỗ Tam Tư, nàng bị nhân vật phản diện pháo hôi dùng đũa trên bàn ăn chọc mù mắt! Như thế còn chưa đủ, sau đó nàng còn bị bắt vào nha môn tri phủ chịu đựng cực hình.

Mà gã phú thương đó đã sớm đưa cả nhà bỏ trốn, nhân vật phản diện bia đỡ đạn không có nơi phát tiết nên chỉ có thể tống nàng vào thanh lâu. Kết cục của thiếu nữ mồ côi bia đỡ đạn chính là một câu, đến cả thi thể đều bị chú chó nhỏ mà nàng nuôi kéo đến bãi tha ma, không ai dám chôn cất!

Chuyện này trở thành cái cớ tốt nhất để nữ chủ từ hôn. Từ đó, nữ chủ bắt đầu cuộc sống thăng cấp đánh quái vật, chiến đấu chống lại đích mẫu và thứ muội ác độc. 

Nhưng điểm khác biệt chính là, nữ chủ của quyển sách này là một người mạnh mẽ, yêu ghét rõ ràng, là một nữ cường nhân rất có chủ kiến, văn thể thiên về nữ tôn, không vì tình yêu mà rối rắm.

 

Cuối cùng, nàng ta bước lên hậu vị, tham gia vào nhiếp chính, thực tế là thao túng toàn bộ vương triều, thiếu chút nữa có thể đăng cơ làm nữ đế!Chính vì lý do này mà Đỗ Tam Tư đã hứng thú xem mấy chương đầu truyện.

 

Bởi vì tính cách của nữ chủ là thứ mà nàng không có.Nàng, Đỗ Tam Tư, xuất thân từ cô nhi viện, lúc nhỏ kiếm cơm không tranh nổi với mấy nhóc con miệng còn hôi sữa, đến tuổi đi học lại chạy thua cả học sinh tiểu học, trưởng thành đi làm công thì tiền lương bị người ta cắt xén cũng không dám lớn tiếng ồn ào, là người cực kỳ hèn nhát, nên hy vọng trở thành dạng nữ chủ làm người ta phải oán trời trách đất cầu xin thần phật.

Nhưng mà...Bàn tay cầm bình rượu của Đỗ Tam Tư không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú gần như không còn huyết sắc, hai mắt nàng nhìn đăm đăm vào mỹ thiếu niên có tướng mạo đẹp đẽ với nốt ruồi bên khóe mắt ở đối diện.

Nàng bây giờ ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có. Đây đây đây đây đây không phải là pháo hôi giai đoạn đầu Đoạn Tam Lang chứ? 

Mà bản thân… hình như đúng là Đỗ Tam Tư đó?

Cho dù trí nhớ của nàng có kém thế nào thì cũng không thể quên được hình ảnh ra sân của nữ phụ cùng tên cùng họ với mình.Đây không phải là hiện trường phát sóng trực tiếp phân cảnh Đỗ Tam Tư hạ độc Đoạn Tam Lang hay sao?!

 “Uông ô!” bên cạnh chiếc bàn thấp bị gãy thành hai nửa, chú chó nhỏ lông xù màu trắng giống như nhận ra sự bất an của chủ nhân nhà mình, nó vọt tới phía trước và hung hăng cắn vào đôi ủng đế dày của mỹ lang quân. 

Đỗ Tam Tư: “...”

Đôi mắt của mỹ lang quân vai phản diện hơi rũ xuống và nheo lại với vẻ nguy hiểm, hắn cười lạnh: “Răng vẫn chưa mọc đủ còn muốn cắn ta? Cút!”

Vừa dứt lời, một Đoạn Tam Lang thích nhất khinh nam bá nữ, trêu chó chọc mèo trong lời đồn đã đá bay chú chó nhỏ.Một cước này dùng sức không lớn, chó con lại đứng không vững mà ngã chổng vó.

Bạn nhỏ đáng thương vô cùng nấp sau lưng Đỗ Tam Tư, nó lay chiếc giày thêu hoa của nàng ô ô tố khổ.

 

Hình ảnh này đã chọc cười vai phản diện. Khuôn mặt vai phản diện đẹp như nữ nhân, cười rộ lên có thể nói là kinh diễm tuyệt sắc, tiếng cười của hắn lanh lảnh và sang sảng.

Nhưng mà Đỗ Tam Tư lại cả người cứng đờ, nghe đến toát mồ hôi lạnh.Bởi vì thời khắc này, trong tay nàng bưng bình rượu, sau lưng nàng là một con chó, trước mặt là một mỹ lang quân đang cười như không cười, trong tay hắn giống như còn cầm một chiếc đũa trúc nguy hiểm... cách thời gian nàng bị chọc mù mắt rồi tống vào thanh lâu và bị chó tha đi chỉ là một đường phân cách!

Trước mắt Đỗ Tam Tư tối sầm.

Mỹ lang quân Đoạn Tam Lang thu hồi tầm mắt, thấy Đỗ Tam Tư đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt hắn lóe lên vẻ hài hước, cười hì hì lấy chiếc đũa gõ lên bàn tay trắng như tuyết đang run rẩy bưng khay của nàng, lời nói mang theo ý khiêu khích: “Nha đầu, ngươi run cái gì?”

Đỗ Tam Tư nuốt một ngụm nước miếng, hễ sợ hãi liền bắt đầu nói năng bậy bạ, nàng nói: “Run, run em gái ngươi.”

Đoạn Tam Lang nhướng mày.

“Không không không không không.” Đỗ Tam Tư khẩn trương rơi xuống hai hàng nước mắt: “Ý ta là, ta ta ta không run, ách!”

Nàng không phải cố ý đâu, nàng chỉ là hễ khẩn trương liền dễ nói bậy mà thôi, khóc!

Đoạn Tam Lang: “...”.

"Gâu gâu!"Con chó con có kích cỡ lớn như bàn tay đang vẫy đuôi ở dưới chân của Đoạn Tam Lang, nhe hàm răng sữa ra dọa.

 

Đoạn Tam Lang nhướng mày, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía trước. Đôi mắt nữ tử vẫn trợn to, hai bàn tay mềm mại trắng nõn đang run rẩy khiến rượu đổ ra ngoài, một bên khay còn vương một giọt nước sôi, giống như chim sơn ca sợ choáng váng không dám động đậy.

Con mắt đẹp của Đoạn Tam Lang hiện lên ý cười, tay cầm đũa tiếp tục gõ lên khay của nàng, "Không làm việc trái lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, giờ ngươi lại run rẩy lợi hại như vậy...".

Tiểu nhân vật phản diện xấu xa nhếch khóe miệng lên, "Đừng nói là đã làm chuyện xấu à nha?"

Đỗ Tam Tư ...Đỗ Tam Tư muốn đâm đầu chết nhưng mà nàng không dám! Nàng mấp máy môi khóc không ra nước mắt, phun ra một câu nói hay nói trong truyện, "Đây là rượu mới ủ, khách quan ..."

Đợi tí!

Đột ngột một cảm giác nguy cơ khiến cho Đỗ Tam Tư rùng mình, vô thức nhìn về Đoạn Tam Lang, quả nhiên nàng thấy ánh mắt Đoạn Tam Lang trở nên u ám.

Đỗ Tam Tư trong lòng như hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng đổi chủ đề, "...Ngàn vạn lần cũng đừng uống!"

Vẻ mặt thanh tú của Đoạn Tam Lang ngưng đọng lại, hắn thích thú nhìn, "Ồ?"

Đỗ Tam Tư cắn răng kiên trì mỉm cười, tuy rằng không soi gương, nhưng nàng biết rằng nụ cười của mình lúc này nhất định đầy sự gượng gạo. Mặc kệ đi, điều quan trọng nhất là tính mạng!

"Rượu này ...không đủ đậm đà. Do nó mới được ủ nên không thể có mùi vị như rượu ủ lâu năm cho nên khách quan không thể uống được, ta liền phải ném đi!” Đỗ Tam Tư nuốt nước bọt rồi quay người bỏ chạy khỏi hiện trường gây án.

Một cánh tay thon thả cân đối đột nhiên vươn ra từ phía sau rồi nắm lấy cánh tay nàng. 

Đôi tay đó nhìn thật sự rất đẹp, móng tay mượt mà, khớp xương rõ ràng, nhưng lại có sức mạnh mà một thiếu niên trẻ nên có, như thể được chạm khắc tỉ mỉ mà ra.

Nếu đôi tay này được sử dụng làm quảng cáo mặt nạ cho tay thì khẳng định thu nhập một trăm vạn hàng năm cũng không thành vấn đề!

Nhưng đôi tay này hết lần này tới lần khác luôn cướp lấy đi rượu độc của nàng.

Đỗ Tam Tư: "?!"

 "Run cái gì, bổn thiếu gia cho rằng rượu này ngược lại khá thơm." Đoạn Tam Lang ngoài cười nhưng trong không cười, lắc lắc ly rượu, kích động muốn uống một ngụm: "Lỡ rớt xuống có đáng tiếc không?

Đỗ Tam Tư suýt chút nữa muốn quỳ xuống với hắn, nàng vội vàng vươn tay cầm lấy, "Được rồi, mùi vị không ngon sẽ làm khách quan chê cười, hãy để ta xử lý nó đi."

Không ngờ Đoạn Tam Lang lùi lại một bước, hắn cười như không cười mà nhìn nàng, "Nếu ta càng muốn uống thì sao?"

Sau lưng Đỗ Tam Tư lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch.Không sai, tiểu tử này rõ ràng biết trong rượu có độc, tại sao lại làm liều như vậy?

 Không lẽ ...!hắn đang cố tình thăm dò nàng sao?

Đỗ Tam Tư nuốt nước bọt không dám lại gần, trong lòng còn sợ hãi nhìn đôi đũa trong tay hắn, sau đó quan sát thấy tiệm rượu đang vắng vẻ, dường như cũng không thấy phú thương nào cử người theo dõi mình.Trong truyện nói rằng phú thương đem tiểu nhị trong tiệm rượu ra uy hiếp nàng.


Về sau, nguyên chủ còn chưa hạ độc, phú thương kia liền sợ hãi bỏ của chạy lấy người, cho nên mà nói … Hiện tại nàng còn có cơ hội bỏ gian tà theo chính nghĩa! 

Quá tốt rồi!

“Thật sự rượu này không thể uống được!” Đầu óc Đỗ Tam Tư đột ngột thay đổi, hai mắt lập tức đỏ lên, run rẩy nói: “Thật sự, ta vì tốt cho ngài thôi.”

Ánh mắt Đoạn Tam Lang thay đổi, "Thú vị thật, ta biết ngươi sao?"

Hắn lắc lắc chiếc bình sành trong tay, rượu như muốn đổ ra khỏi mép bình, nhưng vẫn không đổ ra giống như đang cố gắng biểu thị cái gì đó.

Đỗ Tam Tư hận không thể để hắn dứt khoát trượt tay cho rồi, nhưng trên mặt vẫn là khát vọng cầu sinh cực mạnh, khó nén kinh hoảng mà nói, "Ngài không biết ta nhưng ...nhưng ta biết rõ rằng khách quan là công tử của Đoàn tri phủ. Thảo dân, thảo dân nào dám đắc tội Đoàn tri phủ, vậy ...!nên ngài không được uống rượu này!"

Nàng nhắc nhở đủ rõ ràng chưa? Quán rõ ràng rồi còn gì nữa!Đỗ Tam Tư mím môi khó chịu, sắc mặt trắng bệch khóc không ra nước mắt, vươn tay định đoạt lấy bình rượu nhưng cái khay lại “bịch” rơi xuống đất.

Việc liên quan đến cái mạng nhỏ, Đỗ Tam Tư không thể không dũng cảm.

Nàng vứt bỏ cái khay rồi lao về phía Đoạn Tam Lang như con thiêu thân lao vào lửa, nhưng kết quả tên tiểu tử này chỉ nhướng mày trực tiếp vươn tay cao đến mức thân thể này của Đỗ Tam Tư mới mười lăm tuổi, dù có nhảy cao đến đâu cũng không thể với tới được.

Uỷ khuất, đồng thời không khỏi chán nản.

“Ngài mau đưa cho ta!” 

Đỗ Tam Tư rất vội, sợ rượu kia lắc lư ra vài giọt sẽ rơi vào miệng Đoạn Tam Lang, sau đó thật sự sẽ Game Over, “Tiệm của ta đã có rất lâu rồi, nếu như ngài muốn thứ khác đều được, chỉ cần ...đưa nó cho ta! ".“Thời nay, mấy cô gái trẻ khi đi trên đường đều nhìn chằm chằm vào điện thoại, coi chừng giẫm phải vỏ chuối!”

Đây là câu nói cuối cùng mà Đỗ Tam Tư nghe được trước khi bị trượt chân. Bây giờ nàng hối hận rồi, vô cùng hối hận.Nàng hối hận tại sao bản thân không nghe thấy câu nói này sớm hơn.

Khi nhìn thấy chiếc điện thoại di động bay qua trước mắt và bầu trời được phóng đại trong tầm nhìn của chính mình, Đỗ Tam Tư đã không kịp nghĩ nhiều như vậy nữa.

Nàng chỉ cảm thấy rất đau, giống như có ai đó bổ đầu nàng ra, đau đến cả người run rẩy.

Không phải chỉ té một cái thôi sao? Sao lại giống như toàn bộ linh hồn nàng  đều bị rút ra vậy, Đỗ Tam Tư khóc không ra nước mắt.

Dường như nàng nhìn thấy rất nhiều người vây quanh mình, nhưng khuôn mặt nào cũng mơ hồ, chỉ thấy rõ một khuôn mặt vô cùng diễm lệ và đầy tính công kích của một thiếu niên.

Mà một giây sau, tất cả đau đớn đều tan biến, khuôn mặt phóng đại của thiếu niên gần ngay trước mắt: “Bản thiếu gia đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe thấy không?”

Lông mày của thiếu niên rũ xuống, khóe mắt có một nốt ruồi son vẽ ra vô hạn phong tình, khiến người ta tim đập thình thịch, ngay cả nụ cười châm chọc bên khóe miệng hắn cũng không còn chói mắt như vậy.

Đỗ Tam Tư còn chưa phản ứng lại, chỉ cảm thấy lồng ngực như được lấp đầy bởi khí nóng, trái tim nàng đập thình thịch, như thể là… đang yêu.

Nhưng giây tiếp theo, Đỗ Tam Tư liền biết mình nghĩ sai rồi.

“Này!” Thiếu niên dựng đứng mày kiếm, đôi mắt nâu nhuộm đầy tức giận, lạnh lùng nhìn vào ánh mắt đăm đăm của Đỗ Tam Tư, giọng nói âm u của hắn vang lên bên tai nàng như sấm rền, trực tiếp dội xuống một chậu nước lạnh thấu tim: “Bản thiếu gia nói chuyện với ngươi, ngươi dám vờ như không nghe thấy hả?”

Động tĩnh này của hắn thật sự quá lớn, dù thần kinh của Đỗ Tam Tư có thô hơn nữa cũng kịp phản ứng lại rồi. Bởi vì cái bàn trước mặt bị thiếu niên dễ như bỡn mà đập thành hai nửa. 

Hai nửa...

Đây là cái bàn nhỉ? Không phải là bong bóng chứ? Trong mắt Đỗ Tam Tư lộ ra vẻ kinh hoàng.

Chiếc bàn vỡ vụn mang theo hơi thở chết chóc nằm trên mặt đất, giống như đang chê cười khoảnh khắc “tim đập thình thịch” của Đỗ Tam Tư.

Đây… đây nào phải là tim đập thình thịch, đây là muốn mạng mà!Đỗ Tam Tư lùi lại một bước, sau đó liền bị đồ vật trong tay mình thu hút.

Đó là một chiếc bình gốm đen nhánh hình nón ngược, hoa văn bên ngoài là hình song ngư đoạt châu, chế tác không hề tinh xảo, trên thân bình còn có vết rạn. Còn có y phục trên người nàng, chiếc váy dài màu xanh nhạt bị giặt đến trắng bệch, áo khoác ngoài sao lại giống như đồ cổ trang trong ti vi thế này, còn cả… tóc dài chấm vai này là sao?  Không phải vì để tiện cho công việc làm thêm nên nàng đã cắt tóc ngắn rồi sao?

Đỗ Tam Tư sững sờ trong chốc lát, trong đầu nàng hiện lên vô số câu hỏi. Và sau đó, một đoạn ký ức như chọc thủng màn sương mù dày đặc chiếm cứ đầu óc nàng! 

“Tam Tư a...A nương liên lụy con rồi. Sau khi nương đi, nếu quán rượu này không giữ được thì con hãy bán nó đi để kiếm kế sinh nhai...”

“Cửu cửu của con không phải là người tốt, con… khụ khụ, nương đi rồi, một mình con phải cẩn thận...”

“Tam Tư, nương xin lỗi con, không thể nhìn con gả đi...” 

Cái, cái quỷ gì vậy?!

Đỗ Tam Tư trợn tròn mắt, chừng như không dám tin vào ký ức của chính mình.
Không đúng, đây căn bản không phải là ký ức của nàng! Đây là lời thoại của nhân vật trong quyển sách mà nàng đã đọc!   Nàng lại có thể xuyên sách?

!Xuyên vào tiểu thuyết trọng sinh ngược tra [Phượng hoàng khuynh thành] mà bản thân chỉ mới đọc mấy chương đầu.

Đây, đây không phải là nằm mơ chứ? Đỗ Tam Tư khó mà tin được, bỗng nhiên có gì đó cắn vào chân sau của nàng.

Nàng cúi đầu nhìn xuống và thấy một con chó nhỏ lông xù màu trắng đang giẫm lên chân mình làm nũng.  Sắc mặt Đỗ Tam Tư thay đổi, tình cảnh này...

Đỗ Tam Tư nhớ rõ bản thân đang phát tờ rơi ở trung tâm thương mại của thành phố A, giữa chừng đã nghỉ ngơi một lát xem tiểu thuyết, còn bởi vì nhân vật phụ phản diện pháo hôi cùng tên cùng họ với mình mà đau buồn một phen.

 Bởi vì lần lên sân khấu duy nhất của nhân vật pháo hôi cùng tên cùng họ với nàng trong tiểu thuyết là bị người lợi dụng để đối phó nhân vật phản diện Đoạn Tam Lang ở đầu truyện.

Không phải nói chứ, lúc mới xem quyển sách này nàng còn tưởng rằng hai người “tiểu Tam nhi” này là một cặp đấy, ở trong tên đều có chữ Tam ở giữa.

Kết quả hai người này… lại là kẻ thù một mất một còn! Mặc dù nàng chỉ đọc mấy chương đầu của quyển sách nhưng cốt truyện sau đó về cơ bản là có thể tưởng tượng được. Sự tồn tại của nhân vật phản diện pháo hôi Đoạn Tam Lang là để nữ chủ trùng sinh trở về từ hôn và vả mặt.

Thế này còn chưa đủ, để mọi người hiểu rằng nhân vật phản diện trong giai đoạn đầu này không xứng đáng với cuộc hôn nhân của nữ chủ, tác giả còn bố trí thêm một vụ án.

Vụ án đó là sau khi Đoạn Tam Lang khinh nam bá nữ xong đã đến một quán rượu nhỏ uống rượu.

Kết quả, chủ quán là thiếu nữ mồ côi pháo hôi Đỗ Tam Tư bị phú thương trong thành uy hiếp và ép buộc nàng hạ độc Đoạn Tam Lang vì gã không đối phó được với lão cha của hắn là tri phủ Đoạn Cửu của phủ Lâm An!

Kết quả bởi vì ánh mắt của thiếu nữ mồ côi bia đỡ đạn luôn tỏ ra né tránh nên bị Đoạn Tam Lang phát hiện.

Sau đó chính là bi kịch của Đỗ Tam Tư, nàng bị nhân vật phản diện pháo hôi dùng đũa trên bàn ăn chọc mù mắt! Như thế còn chưa đủ, sau đó nàng còn bị bắt vào nha môn tri phủ chịu đựng cực hình.

Mà gã phú thương đó đã sớm đưa cả nhà bỏ trốn, nhân vật phản diện bia đỡ đạn không có nơi phát tiết nên chỉ có thể tống nàng vào thanh lâu. Kết cục của thiếu nữ mồ côi bia đỡ đạn chính là một câu, đến cả thi thể đều bị chú chó nhỏ mà nàng nuôi kéo đến bãi tha ma, không ai dám chôn cất!

Chuyện này trở thành cái cớ tốt nhất để nữ chủ từ hôn. Từ đó, nữ chủ bắt đầu cuộc sống thăng cấp đánh quái vật, chiến đấu chống lại đích mẫu và thứ muội ác độc. 

Nhưng điểm khác biệt chính là, nữ chủ của quyển sách này là một người mạnh mẽ, yêu ghét rõ ràng, là một nữ cường nhân rất có chủ kiến, văn thể thiên về nữ tôn, không vì tình yêu mà rối rắm.

 

Cuối cùng, nàng ta bước lên hậu vị, tham gia vào nhiếp chính, thực tế là thao túng toàn bộ vương triều, thiếu chút nữa có thể đăng cơ làm nữ đế!Chính vì lý do này mà Đỗ Tam Tư đã hứng thú xem mấy chương đầu truyện.

 

Bởi vì tính cách của nữ chủ là thứ mà nàng không có.Nàng, Đỗ Tam Tư, xuất thân từ cô nhi viện, lúc nhỏ kiếm cơm không tranh nổi với mấy nhóc con miệng còn hôi sữa, đến tuổi đi học lại chạy thua cả học sinh tiểu học, trưởng thành đi làm công thì tiền lương bị người ta cắt xén cũng không dám lớn tiếng ồn ào, là người cực kỳ hèn nhát, nên hy vọng trở thành dạng nữ chủ làm người ta phải oán trời trách đất cầu xin thần phật.

Nhưng mà...Bàn tay cầm bình rượu của Đỗ Tam Tư không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú gần như không còn huyết sắc, hai mắt nàng nhìn đăm đăm vào mỹ thiếu niên có tướng mạo đẹp đẽ với nốt ruồi bên khóe mắt ở đối diện.

Nàng bây giờ ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có. Đây đây đây đây đây không phải là pháo hôi giai đoạn đầu Đoạn Tam Lang chứ? 

Mà bản thân… hình như đúng là Đỗ Tam Tư đó?

Cho dù trí nhớ của nàng có kém thế nào thì cũng không thể quên được hình ảnh ra sân của nữ phụ cùng tên cùng họ với mình.Đây không phải là hiện trường phát sóng trực tiếp phân cảnh Đỗ Tam Tư hạ độc Đoạn Tam Lang hay sao?!

 “Uông ô!” bên cạnh chiếc bàn thấp bị gãy thành hai nửa, chú chó nhỏ lông xù màu trắng giống như nhận ra sự bất an của chủ nhân nhà mình, nó vọt tới phía trước và hung hăng cắn vào đôi ủng đế dày của mỹ lang quân. 

Đỗ Tam Tư: “...”

Đôi mắt của mỹ lang quân vai phản diện hơi rũ xuống và nheo lại với vẻ nguy hiểm, hắn cười lạnh: “Răng vẫn chưa mọc đủ còn muốn cắn ta? Cút!”

Vừa dứt lời, một Đoạn Tam Lang thích nhất khinh nam bá nữ, trêu chó chọc mèo trong lời đồn đã đá bay chú chó nhỏ.Một cước này dùng sức không lớn, chó con lại đứng không vững mà ngã chổng vó.

Bạn nhỏ đáng thương vô cùng nấp sau lưng Đỗ Tam Tư, nó lay chiếc giày thêu hoa của nàng ô ô tố khổ.

 

Hình ảnh này đã chọc cười vai phản diện. Khuôn mặt vai phản diện đẹp như nữ nhân, cười rộ lên có thể nói là kinh diễm tuyệt sắc, tiếng cười của hắn lanh lảnh và sang sảng.

Nhưng mà Đỗ Tam Tư lại cả người cứng đờ, nghe đến toát mồ hôi lạnh.Bởi vì thời khắc này, trong tay nàng bưng bình rượu, sau lưng nàng là một con chó, trước mặt là một mỹ lang quân đang cười như không cười, trong tay hắn giống như còn cầm một chiếc đũa trúc nguy hiểm... cách thời gian nàng bị chọc mù mắt rồi tống vào thanh lâu và bị chó tha đi chỉ là một đường phân cách!

Trước mắt Đỗ Tam Tư tối sầm.

Mỹ lang quân Đoạn Tam Lang thu hồi tầm mắt, thấy Đỗ Tam Tư đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt hắn lóe lên vẻ hài hước, cười hì hì lấy chiếc đũa gõ lên bàn tay trắng như tuyết đang run rẩy bưng khay của nàng, lời nói mang theo ý khiêu khích: “Nha đầu, ngươi run cái gì?”

Đỗ Tam Tư nuốt một ngụm nước miếng, hễ sợ hãi liền bắt đầu nói năng bậy bạ, nàng nói: “Run, run em gái ngươi.”

Đoạn Tam Lang nhướng mày.

“Không không không không không.” Đỗ Tam Tư khẩn trương rơi xuống hai hàng nước mắt: “Ý ta là, ta ta ta không run, ách!”

Nàng không phải cố ý đâu, nàng chỉ là hễ khẩn trương liền dễ nói bậy mà thôi, khóc!

Đoạn Tam Lang: “...”.

"Gâu gâu!"Con chó con có kích cỡ lớn như bàn tay đang vẫy đuôi ở dưới chân của Đoạn Tam Lang, nhe hàm răng sữa ra dọa.

 

Đoạn Tam Lang nhướng mày, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía trước. Đôi mắt nữ tử vẫn trợn to, hai bàn tay mềm mại trắng nõn đang run rẩy khiến rượu đổ ra ngoài, một bên khay còn vương một giọt nước sôi, giống như chim sơn ca sợ choáng váng không dám động đậy.

Con mắt đẹp của Đoạn Tam Lang hiện lên ý cười, tay cầm đũa tiếp tục gõ lên khay của nàng, "Không làm việc trái lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, giờ ngươi lại run rẩy lợi hại như vậy...".

Tiểu nhân vật phản diện xấu xa nhếch khóe miệng lên, "Đừng nói là đã làm chuyện xấu à nha?"

Đỗ Tam Tư ...Đỗ Tam Tư muốn đâm đầu chết nhưng mà nàng không dám! Nàng mấp máy môi khóc không ra nước mắt, phun ra một câu nói hay nói trong truyện, "Đây là rượu mới ủ, khách quan ..."

Đợi tí!

Đột ngột một cảm giác nguy cơ khiến cho Đỗ Tam Tư rùng mình, vô thức nhìn về Đoạn Tam Lang, quả nhiên nàng thấy ánh mắt Đoạn Tam Lang trở nên u ám.

Đỗ Tam Tư trong lòng như hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng đổi chủ đề, "...Ngàn vạn lần cũng đừng uống!"

Vẻ mặt thanh tú của Đoạn Tam Lang ngưng đọng lại, hắn thích thú nhìn, "Ồ?"

Đỗ Tam Tư cắn răng kiên trì mỉm cười, tuy rằng không soi gương, nhưng nàng biết rằng nụ cười của mình lúc này nhất định đầy sự gượng gạo. Mặc kệ đi, điều quan trọng nhất là tính mạng!

"Rượu này ...không đủ đậm đà. Do nó mới được ủ nên không thể có mùi vị như rượu ủ lâu năm cho nên khách quan không thể uống được, ta liền phải ném đi!” Đỗ Tam Tư nuốt nước bọt rồi quay người bỏ chạy khỏi hiện trường gây án.

Một cánh tay thon thả cân đối đột nhiên vươn ra từ phía sau rồi nắm lấy cánh tay nàng. 

Đôi tay đó nhìn thật sự rất đẹp, móng tay mượt mà, khớp xương rõ ràng, nhưng lại có sức mạnh mà một thiếu niên trẻ nên có, như thể được chạm khắc tỉ mỉ mà ra.

Nếu đôi tay này được sử dụng làm quảng cáo mặt nạ cho tay thì khẳng định thu nhập một trăm vạn hàng năm cũng không thành vấn đề!

Nhưng đôi tay này hết lần này tới lần khác luôn cướp lấy đi rượu độc của nàng.

Đỗ Tam Tư: "?!"

 "Run cái gì, bổn thiếu gia cho rằng rượu này ngược lại khá thơm." Đoạn Tam Lang ngoài cười nhưng trong không cười, lắc lắc ly rượu, kích động muốn uống một ngụm: "Lỡ rớt xuống có đáng tiếc không?

Đỗ Tam Tư suýt chút nữa muốn quỳ xuống với hắn, nàng vội vàng vươn tay cầm lấy, "Được rồi, mùi vị không ngon sẽ làm khách quan chê cười, hãy để ta xử lý nó đi."

Không ngờ Đoạn Tam Lang lùi lại một bước, hắn cười như không cười mà nhìn nàng, "Nếu ta càng muốn uống thì sao?"

Sau lưng Đỗ Tam Tư lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch.Không sai, tiểu tử này rõ ràng biết trong rượu có độc, tại sao lại làm liều như vậy?

 Không lẽ ...!hắn đang cố tình thăm dò nàng sao?

Đỗ Tam Tư nuốt nước bọt không dám lại gần, trong lòng còn sợ hãi nhìn đôi đũa trong tay hắn, sau đó quan sát thấy tiệm rượu đang vắng vẻ, dường như cũng không thấy phú thương nào cử người theo dõi mình.Trong truyện nói rằng phú thương đem tiểu nhị trong tiệm rượu ra uy hiếp nàng.


Về sau, nguyên chủ còn chưa hạ độc, phú thương kia liền sợ hãi bỏ của chạy lấy người, cho nên mà nói … Hiện tại nàng còn có cơ hội bỏ gian tà theo chính nghĩa! 

Quá tốt rồi!

“Thật sự rượu này không thể uống được!” Đầu óc Đỗ Tam Tư đột ngột thay đổi, hai mắt lập tức đỏ lên, run rẩy nói: “Thật sự, ta vì tốt cho ngài thôi.”

Ánh mắt Đoạn Tam Lang thay đổi, "Thú vị thật, ta biết ngươi sao?"

Hắn lắc lắc chiếc bình sành trong tay, rượu như muốn đổ ra khỏi mép bình, nhưng vẫn không đổ ra giống như đang cố gắng biểu thị cái gì đó.

Đỗ Tam Tư hận không thể để hắn dứt khoát trượt tay cho rồi, nhưng trên mặt vẫn là khát vọng cầu sinh cực mạnh, khó nén kinh hoảng mà nói, "Ngài không biết ta nhưng ...nhưng ta biết rõ rằng khách quan là công tử của Đoàn tri phủ. Thảo dân, thảo dân nào dám đắc tội Đoàn tri phủ, vậy ...!nên ngài không được uống rượu này!"

Nàng nhắc nhở đủ rõ ràng chưa? Quán rõ ràng rồi còn gì nữa!Đỗ Tam Tư mím môi khó chịu, sắc mặt trắng bệch khóc không ra nước mắt, vươn tay định đoạt lấy bình rượu nhưng cái khay lại “bịch” rơi xuống đất.

Việc liên quan đến cái mạng nhỏ, Đỗ Tam Tư không thể không dũng cảm.

Nàng vứt bỏ cái khay rồi lao về phía Đoạn Tam Lang như con thiêu thân lao vào lửa, nhưng kết quả tên tiểu tử này chỉ nhướng mày trực tiếp vươn tay cao đến mức thân thể này của Đỗ Tam Tư mới mười lăm tuổi, dù có nhảy cao đến đâu cũng không thể với tới được.

Uỷ khuất, đồng thời không khỏi chán nản.

“Ngài mau đưa cho ta!” 

Đỗ Tam Tư rất vội, sợ rượu kia lắc lư ra vài giọt sẽ rơi vào miệng Đoạn Tam Lang, sau đó thật sự sẽ Game Over, “Tiệm của ta đã có rất lâu rồi, nếu như ngài muốn thứ khác đều được, chỉ cần ...đưa nó cho ta! ".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp