Lúc Hạ Lẫm lên sân, người của cả sân trường như phát điên vậy, cho dù là nữ sinh viên của khoa nào cũng điên cuồng gọi tên anh.

Anh và Lưu Kiến đều được xếp vào tổ thứ hai, hai người chạy lại đứng cạnh nhau.

Thật ra Từ Nịnh rất lo lắng cho Hạ Lẫm, bởi vì Lưu Kiến đã đạt kỷ lục 16 phút 32.03 giây chạy 5000 mét nam, đây còn là thành tích của cậu ta đại diện cho khoa thể chất, thành tích này mà đặt trong các trường cao đẳng hay đại học thì cũng là một sự tồn tại đáng sợ, hạ gục đối phương trong tích tắc.

Nếu như Hạ Lẫm muốn vượt qua thành tích này, nói thật thì Từ Nịnh thấy có hơi khó.

Còi vang lên, Lưu Kiến giống như con ngưa được cởi dây cương mà xông về phía trước, vòng thứ nhất kết thúc, cậu ta chỉ dùng thời gian một phút, như này thì đỉnh quá, tầm mắt Từ Nịnh đặt trên người Hạ Lẫm, anh bám sát ngay phía sau Lưu Kiến.

Hạ Lẫm đã từng nói, lúc đầu thì chạy thật nhanh và sau đó duy trì tốc độ đều đều, dù gì 5000 mét phải đến 12 vòng rưỡi, không thể nào luôn duy trì được trạng thái chạy nước rút được.

Nhưng đáng sợ là, vòng thứ ba, vòng thứ bốn, vòng thứ năm...tốc độ của Lưu Kiến vẫn không hề chậm lại.

Cuộc thi diễn ra được một nửa, khoảng cách của các người tham gia thi đấu điền kinh trên sân càng ngày càng lớn, có rất nhiều người xuất hiện tình trạng thể lực không chống đỡ nổi nữa, trừ Hạ Lẫm và Lưu Kiến, hai người lần lượt dẫn trước, cách người thứ ba hơn nửa vòng, cứ theo tình hình này, rất nhanh có thể tiến vào vòng cuối cùng của trận đấu.

Lưu Kiến vừa chạy vừa nhìn về phía sau một cái, ngạo mạn nói: “Người nào đó chờ mà gọi ông nội đi.”

Hạ Lẫm không thèm để ý đến cậu ta, anh vẫn luôn duy trì nhịp độ của mình, lúc Lưu Kiến lại nhìn về phía sau một lần nữa, anh đột nhiên gia tăng tốc độ, vượt lên đứng ví trí thứ nhất.

“Aaa...”

Những tiếng la hét trên sân đột nhiên nổ ra hết lần này đến lần khác.

Lưu Kiến sững sờ trong một giây, nắm chặt nắm đấm rồi tăng tốc độ đuổi theo anh, lúc này chặng đường chỉ còn lại chưa đến năm vòng.

Lưu Kiến lại đứng thứ nhất một lần nữa, còn chưa đợi đến lúc cậu ta đắc ý, Hạ Lẫm lại đuổi theo, sắc mắt anh khẽ đổi, cắn chặt răng vượt qua cậu ta.

Nhưng hình như Hạ Lẫm muốn đối nghịch với cậu ta, chỉ cần cậu ta vượt lên, Hạ Lẫm lại vượt lên lại.

Lưu Kiến nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Lẫm một cái: “Con mẹ nó mày chơi tao à?”

Hạ Lẫm vừa chạy vừa nói: “Thi đấu bình thường.”

Lưu Kiến hừ lạnh một tiếng, rồi lại vượt qua Hạ Lẫm.

Hai vòng cứ như vậy diễn ra, Lưu Kiến cũng dần hiểu ra tiết tấu chạy của Hạ Lẫm, cậu ta tự tin chạy sau Hạ Lẫm một vòng, khi vào vòng chạy còn lại cuối cùng, ánh mắt của mọi người đều sốt ruột dán lên hai người họ.

Hai trăm mét cuối cùng, Lưu Kiến vô cùng tự tin vượt qua Hạ Lẫm, giai đoạn chạy nước rút còn lại, Hạ Lẫm chắc chắn không phải đối thủ của cậu ta, ai mà ngờ trong lòng vừa nghĩ như vậy thì bên người mình như có một “dòng điện chớp lóe” phi qua vượt lên phía trước, hoàn toàn không phải là tiết tấu chạy của Hạ Lẫm lúc trước, cho dù giai đoạn chạy nước rút phải tăng tốc độ, nhưng sức lực bộc phát này đúng là quá kinh người.

Lưu Kiến kinh ngạc, trong lòng muốn nghiền nát Hạ Lẫm, tên tiểu nhân xảo trá này, thì ra lúc trước vẫn luôn giữ lại thực lực thực sự, cho đến khoảnh khắc này mới được anh phát huy ra ngoài.

Những đã không kịp nữa rồi, mắt nhìn Hạ Lẫm cứ thế vượt qua vạch đích, Lưu Kiến dốc hết toàn lực đuổi theo, thậm chí còn muốn vung tay đẩy anh, nhưng cũng vô dụng, vì Hạ Lẫm đã chạm tới vạch đích.

“15 phút 57.53 giây, kỷ lục mới của đại hội thể thao trường.”

“Hạ Lẫm, Hạ Lẫm, Hạ Lẫm...”

Khoảnh khắc Hạ Lẫm vượt qua vạch đích đó, tất cả mọi người đều đứng dậy, tiếng vỗ tay vang trời, kéo dài không ngớt.

Hạ Lẫm thở hổn hển một cách nặng nề, vừa đi chậm rãi vừa giơ tay vuốt mái tóc đẫm mồ hôi trên trán, cả người anh dưới ánh mặt trời trông tràn đầy sức sống, tích cực thể hiện phong thái tự tin tỏa sáng của sinh viên đại học đương thời.

“Aaa...Hạ Lẫm...”

Khoảnh khắc này được máy ảnh chụp lại, đồng thời mắt thường của tất cả mọi người cũng bắt giữ được khung cảnh này.

Đột nhiên Từ Nịnh thấy trái tim mình như căng phồng lên, cô hoảng sợ giơ tay chạm vào trái tim mình, cảm giác ngứa ngáy lập tức bao phủ toàn cơ thể cô, nhưng khung cảnh Hạ Lẫm chiến thắng này, quá bắt mắt, sự chú ý của cô đều nằm trên sân điền kinh, mà bỏ qua cả chính sự khác thường của mình.

Tần Tiêu Tiêu kéo lấy cánh tay Từ Nịnh: “Đi thôi, chúng ta đi chúc mừng đi.”

“Hả?” Từ Nịnh còn chưa kịp phải ứng thì đã bị Tần Tiêu Tiêu lôi đi.

Lưu Kiến với thành tích chậm hơn 0.21 giây về sau Hạ Lẫm, cậu ta rời khỏi sân dưới tiếng thút thít cười cợt của Lý Túc và những người khác.

Hạ Lẫm bị rất nhiều người vây quanh, Từ Nịnh và Tần Tiêu Tiêu chỉ có thể đứng ở bên ngoài xem, cô không thích vây cùng quá nhiều người ở một chỗ, nên đã lẳng lặng lùi về sau mấy bước, cô đứng ở mép rìa của sân.

Dưới cảm giác khó chịu tràn đến bao phủ tất cả da thịt của cô, Từ Nịnh lo lắng nắm lấy cánh tay mình, biết được bản thân lại phát bệnh rồi.

Cảm giác cô độc và lo lắng mãnh liệt chen chúc ùa đến, chúng cứ kêu gào trong cơ thể cô, như chực trào ra ngoài nhưng không có đường nào để trút ra ngoài được, chỉ biết nằm im lìm dưới lớp da mỏng khiến chính cô thêm khó chịu.

Từ Nịnh hít thở dồn dập, không ngừng khắc chế lại, xung quanh đúng thật có rất nhiều người, bọn họ đều mang đồ cọc, nhưng cô lại không có dục vọng muốn ôm lấy, thậm chí mồ hôi của tất cả mọi người trộn lẫn vào nhau khiến cho cô thấy buồn nôn.

Nhưng càng khắc chế lại, da thịt cô lại càng muốn kêu gào, chúng nó không muốn bị kìm nén lại.

Không thể tiếp tục đứng ở đây được nữa, không thì bí mật của cô sẽ bị cả trường biết mất.

Ngay lúc Từ Nịnh híp mắt rời đi, khi cô khó khăn quay người, trong đám người dậy lên tiếng hồ hởi.

“Ồ ồ...tỏ tình tỏ tình...”

Từ Nịnh nhìn về nơi phát ra âm thanh, là vị trí Hạ Lẫm đang đứng, những gì Tần Tiêu Tiêu nói trước đó lóe lên trong đầu cô.

Hứa Tuyền muốn tỏ tình với Hạ Lẫm?

Không biết vì nguyên do gì, Từ Nịnh dừng bước chân lại, bởi vì Hạ Lẫm rất cao, vậy nên cô chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấy anh trong cả đám người.

Hứa Tuyền sớm đã thay quần áo, cô ấy nắm bắt thời gian rất tốt, bởi vì các cuộc thi buổi sáng đã kết thúc, hơn nữa lại sắp đến giờ ăn, cũng không ảnh hưởng đến sự diễn ra bình thường của đại hội thể thao trường.

Bởi vì người vây quanh xem rất nhiều, Hứa Tuyền có chút ngại ngùng, Hạ Lẫm tu tu uống hết một chai nước, nhìn thấy nhóm người chừa lại một con đường đến chỗ anh, nên cảm thấy có gì đó không hay, lúc nhìn thấy vẻ mặt với dáng vẻ xấu hổ của Hứa Tuyền, anh muốn chạy thật nhanh rời đi nhưng lại bị những bạn nam khác đùa nghịch chặn đường anh lại.

Hạ Lẫm vội vàng nháy mắt với Lý Túc và vài người khác, từ chối một cô gái ngay trước mặt nhiều người như vậy, sợ là sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của người ta, anh chỉ có thể cầu cứu bạn cùng phòng.

Nhưng Lý Túc ra hiệu cho anh nhìn những người xung quanh, cậu ấy nhún vai và nhìn anh với vẻ mặt bất lực.

Hạ Lẫm chửi thầm trong lòng một tiếng, đợi đó cho anh.

Hứa Tuyền không chút nào nhìn ra được sự kháng cự của Hạ Lẫm, đưa nước tăng lực mà mình đã mua đến trước mặt anh, vẻ mặt đầy xấu hổ nói: “Đàn, đàn anh Hạ, em là Hứa Tuyền sinh viên ngôn ngữ anh khoa Ngoại ngữ năm hai, cũng là quán quân chạy 3000 mét vừa rồi, năm trước trước ngày hội thể thao, em đi ngang qua sân bóng rổ thì suýt nữa bị bóng đập trúng, là anh đỡ thay cho em quả bóng đó, anh còn nhớ không?”

Hạ Lẫm ngại ngùng cười hai tiếng: “A, không nhớ nữa rồi.”

“Không sao.” Sắc mặt Hứa Tuyền có chút mất mát: “Chỉ là em muốn nói với anh, em đã thích anh rất lâu rồi, anh có thể, có thể...” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Có thể cái gì chứ? Nói đi nào?”

Những nam sinh ở xung quanh giống như đùa nghịch khiến cho Hứa Tuyền xấu hổ tiếp tục tỏ tình.

“Có thể làm bạn trai em được không?” Hừa Tuyền nhắm mắt lại, mặc đời cuốn trôi.

“Oa ồ...ồ ồ ồ...”

“Đồng ý....đồng ý...”

Hạ Lẫm ngoài cười mà bên trong lại không vui, thực tế thì trong lòng anh đã bắt đầu tức giận, đám người hít drama bên này không nghĩ xem chuyện này phiền phức to lớn đến mức nào mà ở đây lợi dụng đạo đức*, những người khác thì không biết, nhưng Hạ Lẫm rất ghét tỏ tình trước một đám người như vậy 

*Nguyên văn道德绑架: Lợi dụng vào đạo đức, dựa vào, đánh vào đạo đức của con người, đây là chủ nghĩa đạo đức giả, sử dụng logic có vẻ đạo đức để kiềm chế hoặc điều chỉnh hành vi của người khác. Sử dụng một số khẩu hiệu cao quý (chẳng hạn như lòng nhân từ, công lý, tự do) như một con bài thương lương, ép buộc cá nhân hoặc công chúng phải làm theo.

Anh cho rằng chuyện tình yêu là sự ích kỷ, là hành động thân mật chỉ thuộc về hai người, anh nhỏ mọn đến mức không muốn chia sẻ với người khác.

Khi Hạ Lẫm cau mày và trong đầu đang không ngừng tìm kiếm một cái cớ để từ chối, thì anh nâng mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy Từ Nịnh đứng cách đó không xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play