Một người, một đám người, tạo thành hai phe đối lập.
Ánh mắt Hạ Lẫm nhìn về phía Từ Nịnh càng lúc càng nóng hơn, suy nghĩ của anh nhanh chóng quay về ngày mưa nọ, ở cửa nhà ăn, hình như cô cũng ở một mình như lúc này.
Vào giây phút hai ánh nhìn chạm nhau, Từ Nịnh vội vàng tránh khỏi tầm mắt của anh, cảm giác khó chịu đến tột cùng này càng lúc càng mãnh liệt hơn, cô cắn môi mình thật mạnh, sau đó… Bỏ chạy.
Sắc mặt cô thật sự rất khó coi, khiến cho Hạ Lẫm không thể không nghi ngờ cô lại phát bệnh, hôm nay cô còn chạy 3000m. Nghĩ như vậy, Hạ Lẫm liền bỗng dưng cảm thấy hơi lo lắng.
Anh dường như đã quên hết tất cả những người chung quanh, gạt vội đám người cản đường mình rồi rời đi, nhưng cánh ta lại bị Hứa Tuyền kéo về: “Đàn anh ơi.”
Hạ Lẫm rút tay mình về theo phản xạ có điều kiện, khí chất trở nên lạnh lùng như ban đầu, anh nhìn Hứa Tuyền, lãnh đạm nói: “Thật lòng xin lỗi, tôi không thể nhận được lời bày tỏ của em.”
Nước mắt Hứa Tuyền như sắp trào ra tới nơi: “Vì sao ạ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play