Rốt cuộc mì vẫn không thể ăn, Hạ Linh làm đổ toàn bộ bát mì, nước canh đầy mặt đất. 
Bách Hành cũng không tức giận, cậu im lặng thu dọn sàn nhà, Hạ Linh chú ý tới tay phải của cậu đã quấn băng, đã bôi thuốc, nhưng dùng không quá lưu loát. Hạ Linh nhìn chằm chằm trong chốc lát, Bách Hành chú ý tới, sau khi thu dọn xong thì mở tay ra cho Hạ Linh xem. 
Xương ngón tay đỏ lên, đau thì đau, nhưng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, cậu trông mong nhìn chăm chú vào Hạ Linh, Hạ Linh nhận ra ý đồ của cậu, cười lạnh nói: “Cậu còn hi vọng tôi sẽ đau lòng à, nếu tôi biết cậu khốn kiếp như vậy thì tôi nên dùng sức hơn nữa.”
Bách Hành thất vọng rũ mắt xuống, giấu tay ra sau lưng.
Hạ Linh nằm mơ cũng không nghĩ tới Bách Hành lại làm ra chuyện giam cầm anh đáng sợ như vậy, lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, đầu óc bị phẫn nộ làm choáng váng rốt cục cũng tỉnh táo lại.
Tình cảnh hiện tại của anh khiến kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay. Bách Hành thoạt nhìn sẽ không thả anh đi, nhưng anh có nhiều bạn bè như vậy, còn có người thân, chỉ cần qua một thời gian ngắn phát hiện không liên lạc được với anh thì sẽ nghĩ biện pháp tìm được anh, việc anh cần làm trước mắt là chờ đợi bị người ta tìm được, Hạ Linh không tin Bách Hành thật sự có thể nhốt anh cả đời. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play