Lâu Rồi Không Gặp

chương 3


10 tháng


Tôi nhìn hắn, bỗng nhiên cười một tiếng.
"Dư Tư Lễ, đừng như vậy. Anh như vậy lại không giống Dư Tư Kỳ."

Khuôn mặt của Dư Tư Lễ đông cứng lại.
Tôi tiếp tục nói: "Chữ ở mặt sau không phải do tôi không khắc, anh đừng tự mình đa tình nữa."

Dư Tư Lễ hỏi: “Lý Lễ, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?"

"Đùa vui, lý do vậy đủ chưa?"

Dư Tư Lễ đã bị tôi chọc giận liền bỏ đi.

Hắn đến nay vẫn chưa từng biết lý do thực sự khiến tôi trả thù hắn.

Nói đến có chút khó xử.

Sau khi phát hiện ra Trần Lan là người lái xe gây tai nạn, tôi đã báo cáo với bộ phận liên quan.

Nhưng Trần Lan căn cơ thâm hậu vẫn ẩn sau hậu trường.

Người đại diện của bà ấy đã đứng ra giải quyết vụ việc.

Lúc ấy, người đại diện đã nói như thế này:
"Bà Trần Lan gần đây có việc rất quan trọng, không tiện gặp cô. Chúng tôi sẵn sàng trả tiền bồi thường, số tiền này chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng. Nhưng có một điều kiện: chỉ cần coi như chuyện tai nạn này chưa từng xảy ra, đừng nói cho người khác biết."

Chuyện quan trọng đến mức nào mà khiến Trần Lan thậm chí không có thời gian để đến gặp tôi?

Rất nhanh tôi đã biết.

Dư Tư Lễ ra mắt.

Có Trần Lan đến tham dự, buổi ra mắt của hắn sẽ thành công rựa rỡ.

Vào thời khắc đó, sự chán ghét của tôi đối với gia đình họ lên đến đỉnh điểm.

Tôi nghĩ bình đã sứt thì không cần sợ làm rơi, muốn vạch trần sự thật ra ngoài. 

Còn muốn nói với Dư Tư Lễ.

Nhưng khi đứng trước Dư Tư Lễ, tôi lại không thể mở miệng.

Tôi nghĩ đến một khả năng.

Sau khi Dư Tư Lễ biết sự thật, hắn vẫn sẽ chọn cách bảo vệ mẹ mình.

Tại sao không?

Một bên là tình yêu ba tháng ngắn ngủi.

Một bên là tình cảm gia đình máu mủ ruột thịt hơn mười năm.

Mà Dư Tư Lễ có mối quan hệ rất tốt với mẹ mình.

Với tình hình trước mắt, có bao nhiêu xác suất hắn sẽ giúp tôi?

Nếu hắn bỏ rơi tôi, về cùng chiến tuyến với Trần Lan, tôi nên làm gì?

Khi nghĩ về hình ảnh đó, tôi cảm thấy tình yêu của mình thật hết sức nực cười.

Tôi đang ở giữa ranh giới nên nói ra hay không nên nói ra.

Cuối cùng chính mẹ tôi là lý do đã ngăn tôi lại.
Bố tôi mất sớm, tôi chỉ còn mẹ là người thân duy nhất.

Để chữa bệnh và cho tôi đi học, mẹ đã phải chạy vạy khắp nơi, rất nhanh đã suy sụp.

Vì chăm sóc tôi trong bệnh viện mà bỏ bê công việc, nghỉ làm quá nhiều khiến mẹ tôi bị đơn vị sa thải, mất việc làm.

Bà ấy luôn giấu giếm tôi, ngày nào cũng ra ngoài lúc bảy giờ, giả vờ đi làm nhưng thực chất là đến nhà hàng làm phục vụ, rửa chén đĩa, quét dọn.

Một lần, tôi đi ngang qua nhà hàng, nhìn thấy dáng người gầy guộc của bà.

Có vị khách mắng bà vì phục vụ thức ăn quá chậm.

Mẹ tôi liên tục xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…
Tối hôm đó, mẹ tôi đưa cho tôi một trăm nhân dân tệ.

"Hôm nay đơn vị phát tiền thưởng, cầm lấy mua thứ gì đó ngon ngon. Bao lâu rồi con cũng chưa được ăn bò bít tết?"

Tôi nói: “Mẹ ơi, con không thích bít tết từ lâu rồi”.

Mẹ nói: "Một trăm ít quá à? Thịt bò bây giờ đắt lắm."

Bà lục lọi khắp các túi nhưng vẫn không thể tìm thêm tiền

Cuối cùng, bà xấu hổ nói: "Thực xin lỗi Lễ Lễ, mẹ già rồi, thật là vô dụng."

Đêm đến, tôi vùi mình trong chăn khóc thảm thiết.

Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ khóc như thế kể cả khi gặp tai nạn.

Ngày hôm sau, tôi chủ động liên hệ với người đại diện của Trần Lan.

Chấp nhận tiền bồi thường của họ.
Trong khi chờ đợi, tôi sẽ giữ im lặng, để chuyện này chết trong lòng.

Ngày người đại diện đến giao tiền, Dư Tư Lễ cũng đến tìm tôi

Hắn nói: “Lễ Lễ, tuần sau anh đi Bali quay MV, mẹ anh sẽ thanh toán toàn bộ chi phí, em đi với anh đi. "

Đôi mắt hắn trong veo, không nhiễm bụi trần.
Tôi nhìn vào bàn tay trái của mình rồi nói:
 "Không đi."

"Em làm sao vậy? Không khỏe sao? Trước đó không phải nói rất muốn đi Bali sao? Bởi vậy lần này anh mới lựa chọn tới đó quay hình."

Hắn cúi xuống nhìn tôi với vẻ quan tâm.

Ồ vâng, bởi vì Trần Lan không bao giờ đứng ra xin lỗi tôi, nên bà ấy cũng không biết rằng bạn gái của con trai mình là cô gái đã bắt bà ta phải bồi thường.

Người đại diện chắc hẳn đã cung cấp tư liệu cho bà ấy.

Bà ấy có lẽ đã ném tư liệu sang một bên mà không thèm đọc nó.

Nói không chừng còn ném thẳng vào máy hủy tài liệu.

Dư Tư Lễ rất tốt, rất yêu tôi.

Nhưng hắn là con trai của Trần Lan.

Hắn có xứng đáng với tình yêu của tôi không?

Tôi cảm thấy chán ghét nói: “Dư Tư Lễ, chúng ta chia tay đi."

Sau khi tôi nói chia tay, Dư Tư Lễ đã phát điên.
Hắn làm sao cũng không chịu, bám riết lấy tôi
Thế là tôi tìm tới Dư Tư Kỳ, con trai riêng của Dư gia.

Tôi biết cả Dư Tư Lễ và Trần Lan đều ghét anh ta.

Hai anh em gần như đến chết cũng không chịu gặp nhau.

Nhưng hai người trông rất giống nhau.

Tôi nhờ Dư Tư Kỳ giúp tôi diễn một vở kịch, anh ấy sẵn sàng đồng ý.

Dư Tư Kỳ cũng không thích Dư Tư Lễ, có thể chơi anh trai một vố anh ta rất sẵn sàng.

Thực ra tôi đã biết Dư Tư Kỳ từ rất lâu rồi.

Chúng tôi từng học cùng lớp piano, anh ta cũng xem như là sư đệ của tôi.

Chuyện xảy ra sau đó, mọi người đều biết.
Tôi "gian díu" với Dư Tư Kỳ, bị Dư Tư Lễ bắt gian tại trận.

Tôi nói với Dư Tư Lễ: "Anh chỉ là thế thân Dư Tư Kỳ."

Dư Tư Lễ đã sụp đổ.

Vào thời điểm suy sụp nhất, đôi mắt hắn đỏ ngầu, cầm mũi dao dí vào chính mình.

“Lý Lễ, em đang lừa anh phải không?” Hắn như mê sảng hỏi tôi.

Tôi nói: “Tôi không nói dối anh. Tôi thích Dư Tư Kỳ."

Dư Tư Lễ chuẩn bị chọc con dao vào người ngay lập tức.

Hắn bị những người có mặt ngăn lại.

Ngày hôm đó, máu từ lòng bàn tay hắn chảy ra khắp nơi.

Thật giống ngày tôi gặp tai nạn.

Sau đó, tôi ra nước ngoài để chữa bệnh, cắt đứt liên lạc với mọi người.

Tôi nghe nói Dư Tư Lễ đã suy sụp tinh thần trong một thời gian dài, chuyện gì xảy ra sau đó thì tôi không biết.

...
Hôm nay là ngày phải đến bệnh viện để kiểm tra.

Tôi tình cờ gặp Bạch Hề Nhu tại phòng khám.
Dư Tư Lễ vậy mà cũng ở đó.

Hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, hắn đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, không nhìn thấy tôi.

Nhưng hai người họ hình như là đi cùng nhau.
"Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."

Bạch Hề Nhu nhẹ nhàng bước đến nói chuyện với tôi.

Tôi "Ừ" một tiếng rồi không muốn nói thêm nữa.

Nhưng Bạch Hề Nhu không chịu để tôi đi: "Tư Lễ hôm nay đặc biệt thông báo cùng tôi đi khám."

Cô ta chỉ vào tấm biển bên cạnh.
"Chúng tôi khám ở khoa sản."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play