Lâu Rồi Không Gặp

chương 2


10 tháng



Gia đình tôi muốn tìm tài xế gây tai nạn nhưng bị cản trở khắp nơi.

Có hàng ngàn lý do nào là không có giám sát, hình dạng không khớp...

Nói tóm lại, thế lực người lái xe rất lớn, đã thoát thân hoàn hảo.

Mẹ tôi đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, bà già đi rất nhiều.

Tôi lại bị các bạn cùng lớp cô lập, dần trở nên tê liệt.

Lúc này Dư Tư Lễ xuất hiện.

Hắn chuyển đến lớp chúng tôi vào năm lớp mười một.

Hắn đi tới chiếc bàn sau lưng tôi, hỏi: "Ở đây không có ai ngồi phải không?"

Hắn sẽ chọc nhẹ vào lưng tôi: “Mượn cục tẩy đi”.

Hắn sẽ đắp áo khoác đồng phục cho tôi khi tôi nghỉ trưa trong lớp.

Dư Tư Lễ có mối quan hệ rất tốt với mọi người.
Nhưng lần đầu tiên hắn nổi giận, cũng là vì tôi.
Hôm đó, trong lúc tôi đi vắng, cả lớp bàn tán xôn xao về tôi.

"Lý Lễ thật là ham hư vinh, trước đây khoe khoang là thiên tài dương cầm, nhưng ngay cả vòng thi đầu tiên cũng không vượt qua được."

"Trước đây, chắc cô ta đã mua những lời ca ngợi của truyền thông phải không? Thật sự là ham hư vinh đến tận xương tủy, thật buồn nôn."

"Cô ta không đánh đàn thì cả ngày làm gì?"

"Lúc trước tôi thấy cô ấy lên xe của một ông già, chậc chậc, chuyện này lớn đó, còn dám bán..."

Ngôn ngữ thô tục không thể chịu đựng được.
Tôi đứng ở cửa chậm chạp không muốn vào lớp.

Đúng lúc này, Dư Tư Lễ lao vào.

Một cước đạp tên kia lăn xuống bàn.

"Bán bố mày ấy!"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Dư Tư Lễ chửi thề.

Đó rõ ràng là một lời thô tục, nhưng trái tim tôi lại lỡ một nhịp.

Kể từ đó, tôi cũng có thêm một tâm sự thiếu nữ nữa, được gọi là "Dư Tư Lễ".

Thoát ra khỏi ký ức.

Tôi đi đến bên chiếc bàn bị bỏ đi.

Có một chữ "Lễ" trên góc bàn.

Mọi người đều cho rằng đây là Lễ trong Lý Lễ.

Kỳ thực, là trong Dư Tư Lễ.

Rõ ràng là hai phía đều bị hút vào nhau.

Nhưng về sau, vì cái gì nó lại trở nên thảm thiết ồn ào như vậy?

Ồ vâng, bởi vì vào cuối tháng 8, Dư Tư Lễ đã đưa tôi đến nhà hắn.

Tôi gặp được mẹ hắn.

Người mẹ dịu dàng, tỉ mỉ, không gì không làm được trong miệng hắn.

Là bà ấy.

Gây chuyện bỏ chạy, mua chuộc mối quan hệ, từ chối chịu trách nhiệm.

Hung thủ đã hủy hoại tương lai của tôi.

Lại chính là người thân yêu nhất của Dư Tư Lễ.

Mà hung thủ này thậm chí còn không nhớ gì cả.

Có lẽ là do hôm đó bà ấy vội vã chạy đi, không để ý đến tướng mạo của tôi.

Bà ấy ra vẻ dịu dàng chào hỏi tôi: “Đây là lần đầu tiên Tư Lễ đưa bạn học nữ về nhà.”

Dư Tư Lễ xấu hổ gãi đầu, ghé vào tai tôi nói:
"Tôi đã nói rồi, mẹ tôi nhất định sẽ thích cậu."

Nhưng hắn không biết.

Tôi giống như đi đến một hầm băng.

"Sao cô lại ở đây?"

Dứt khỏi kỉ niệm, có người gọi tôi.

Bạch Hề Nhu, một nữ diễn viên đang rất nổi tiếng.

Nổi tiếng nhất là vụ tin đồn với Dư Tư Lễ.

Họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, khi Bạch Hề Nhu ra mắt Dư Tư Lễ rất chiếu cố cô ấy.

Cư dân mạng thích CP kiểu người yêu thời thơ ấu hay kiểu tình cảm từ lúc khởi nghiệp.

Trợ lý của Bạch Hề Nhu đang cầm hàng chục cốc trà sữa, dường như là dành cho mọi người.

"Tôi đang hỏi cô, sao cô lại ở đây?"

Cô ấy nhìn tôi đầy vênh váo đắc ý.

Thực ra, tôi đến đây là để gặp đạo diễn âm nhạc.

Vừa đúng lúc gặp buổi họp lớp này mà thôi.

Nhưng không cần thiết phải giải thích với cô ấy.

Tôi nói: "Đây là trường cũ của tôi, sao tôi không thể đến? Còn Bạch tiểu thư, không phải cô học trường trung học khác sao? Cô lại đến trường của chúng tôi làm gì?"

"Dư Tư Lễ bảo tôi đi cùng."

Bạch Hề Nhu chải tóc, cố tình để lộ chiếc nhẫn trên tay.

Thấy tôi nhìn chằm chằm, Bạch Hề Nhu nói: “Đây là nhẫn đính hôn của tôi và Tư Lễ."

Tôi ngớ người: "Chúc mừng."

“À đúng rồi, tôi đã hỏi Tư Lễ, lúc kết hôn có nên mời cô đến dự không.” 
Cô ấy cười nói : “Nhưng Tư Lễ nói anh ấy vẫn còn hận cô. Năm đó khi chia tay là do cô đã lừa dối, lên giường với em trai anh ấy.”

Tôi mím môi và im lặng.

“Tư Lễ ghét nhất em trai cùng cha khác mẹ của mình, còn cô thì sao, lừa dối không nói gì, lại còn tuyên bố chỉ xem Tư Lễ như thế thân của em trai anh ấy."

“Tư Lễ bị cô khiêu khích, suýt chút nữa mất mạng.”

"May mắn hiện tại anh ấy đã vượt qua được, chúng tôi rất hạnh phúc."

Tôi đờ đẫn gật đầu: "Ồ."

"Còn cô, nghe nói cũng chẳng ra sao? Cô đáng đời, đúng là quả báo."

Sỉ nhục tôi dường như làm cho Bạch Hề Nhu rất vui vẻ.

Cô ta hận tôi thấu trời xanh.

Bởi vì có Bạch Hề Nhu đến, lớp học tràn ngập tiếng nói tiếng cười.

Cách một bức tường.

Chỉ còn lại mình tôi và cái bàn lặng lẽ đứng ở hành lang.

Tôi làm bộ có phím đàn trên bàn, im lặng đánh từng nốt.

Đàn quá nhập tâm.

Cho nên tôi không nhận thấy Dư Tư Lễ đã bước ra.

Hắn mặc đồng phục học sinh, đứng ở cửa lớp.
Gió thổi tung vạt áo đồng phục.

Hắn nhìn tôi, ánh sáng trong mắt năm đó không còn nữa.

Chỉ một cái liếc mắt.

Hắn quay lưng bỏ đi.

Sau khi nói chuyện với đạo diễn âm nhạc, tôi rời đi.

Đến chạng vạng tối, tôi chợt thấy mình để quên một tập tài liệu dưới hộc bàn.

Vội vã trở lại lớp học, bọn họ đã tan cuộc.

Nhưng vẫn còn một người ở lại.

Dư Tư Lễ nằm sấp trên bàn, như thể đang ngủ thiếp đi.

Các trợ lý của hắn đều không có ở đây.

Đầu hắn gối lên khuỷu tay, đầu ngón tay vắt vẻo trên lưng ghế của tôi..

Tôi không biết ai đã chuyển bàn ghế của tôi trở lại.

Cảnh tượng này làm tôi choáng váng trong giây lát.

Nam sinh, đồng phục, hoàng hôn.

Hình ảnh dường như giống hệt trong quá khứ.

Nhưng tôi biết rõ rằng tất cả chúng tôi đã thay đổi.

Tôi bước nhẹ đến, không muốn làm hắn hức giấc.

Tài liệu không có trong hộc bàn.

Chẳng lẽ đã bị nhân viên dọn dẹp vứt đi rồi sao?

Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi thì cổ tay bị ai đó nắm lấy

Dư Tư Lễ kéo lấy tôi, từ từ ngẩng đầu lên.

"Cô đang tìm cái này phải không?"

Giọng điệu lạnh lùng.

Hắn lấy tài liệu từ hộc bàn ra.

"Cám ơn." Tôi nhận lấy và chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã.” Dư Tư Lễ ngái ngủ giật giật khóe miệng.

Ngay cả hành động nhỏ theo thói quen này cũng không khác gì năm năm trước.

"Bạn học Lý Lễ, tôi giữ tài liệu giúp cô, cô cám ơn mội tiếng thôi là đi à?"

Tôi im lặng.

Dư Tư Lễ tặc lưỡi: "Lời cũng không dám nói, xem ra càng ngày lá gan càng nhỏ."

"Mẹ của anh dạo này thế nào?"

Tôi mở miệng lại hỏi một câu hỏi như vậy.
Dư Tư Lễ cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

"Bà ấy rất tốt. Gần đây, có một chương trình tạp kỹ giành cho gia đình nghệ sĩ có mời chúng tôi."

Mẹ của Dư Tư Lễ tên là Trần Lan, bà là một ca sĩ, là hình tượng nghệ sĩ vừa đạo đức vừa tài năng.

"Không muốn hỏi gì nữa?" Dư Tư Lễ nói: "Vậy để tôi hỏi."

Hắn ngồi lên ghế của tôi, chạm vào chữ "Lễ" trên góc bàn.

"Cô có thể giải thích cho tôi, chữ này có nghĩa gì?"

Tôi nói: “Chữ đó là tên tôi."

"Tên của cô? Cô chắc chứ?"

Những ngón tay mảnh khảnh di chuyển dưới gầm bàn.

Năm đó tôi khắc chữ "Lễ" trên góc bàn.

Ở mặt sau khắc chữ “Dư Tư”.

Bí mật này từ đầu đến cuối không ai biết.

"Lý Lễ, cô thật ra là thích tôi đúng không?"

Dư Tư Lễ ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ.

"Tôi không phải là thế thân của bất kỳ ai, phải không?"

Hắn khao khát một câu trả lời khẳng định.
Như người sắp chết đuối khao khát một khúc gỗ trôi dạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play