Lâu Rồi Không Gặp

chương 4


10 tháng


Khoa Sản? Vậy chính là có hỉ?

Tôi nói: "Xin chúc mừng." rồi rời đi.

Một lúc sau, Dư Tư Lễ nhìn thấy tôi.

Không có Bạch Hề Nhu ở bên cạnh, hắn tới phòng tư vấn một mình.

Khi nhìn thấy tôi, hắn hơi ngạc nhiên: “Cô bị bệnh à?

Tôi thản nhiên: “Tôi thích các bác sĩ nam ở đây, thế được không?”.

"Cô với Dư Tư Kỳ tan vỡ rồi à?"

"Không liên quan đến anh."

“Đúng vậy.” Dư Tư Lễ không biết nghĩ cái gì, cười lạnh nói: “Cô yêu đàn Piano như vậy mà còn có thể phản bội, còn gì không thể phản bội? "

Tôi không phản bác.

Đúng lúc này, y tá khoa chỉnh hình đến.

Tôi đến bệnh viện thường xuyên, các bác sĩ và y tá ở đây đều biết tôi.

Đặc biệt là chị y tá trước mặt tôi, vài năm trước khi tôi bị tai nạn, chị ấy đã làm việc ở đây rồi.
Sau một thời gian dài, chị ấy coi tôi như em gái và chăm sóc tôi rất chu đáo.

Chị y tá đến bắt chuyện với tôi: “Lý Lễ, đây là bạn em à?”

Dư Tư Lễ che chắn kín đáo đến mức y tá không thể nhận ra hắn.

Ngay khi tôi vừa định phủ nhận, Dư Tư Lễ đã gật đầu: “Vâng.”

Y tá nói: "Vậy à, hôm nay lại có bạn đi cùng, gần đây em cảm thấy thế nào?"

Tôi nói: “Em thấy rất tốt."

"Được, lát nữa để bác sĩ kiểm tra cho em."

“Kiểm tra cái gì?” Dư Tư Lễ trở nên cảnh giác: “Lý Lễ, cô bị thương sao?”

Chị y tá ngạc nhiên: "Anh là bạn của cô ấy mà anh không biết sao? Tay trái của cô ấy bị thương năm sáu năm rồi."

Dư Tư Lễ sững sờ trong giây lát.

Nhìn thấy vẻ mặt của Dư Tư Lễ.

Chị y tá nói: "Anh thật sự không biết sao? Năm cô ấy học lớp mười một bị tai nạn xe, tay trái bị tổn thương nghiêm trọng."

"Tổn thương nghiêm trọng?"

"Sao vậy? Lễ Lễ, em không nói cho bạn em biết sao?"

Tôi nhún vai: “Không có gì để nói."

"Tiểu muội muội của ta, cái này gọi là không có gì à? Vết thương này, em đến đánh đàn cũng không thể!"

Dư Tư Lễ toàn thân chấn động: "Không thể đánh đàn?"

"Đó là quá khứ rồi."

Chị y tá khá xúc động.

"Bác sĩ của chúng tôi ban đầu kết luận rằng cô ấy cả đời này sẽ không bao giờ chơi piano được nữa, nhưng Lý Lễ không chịu từ bỏ. Vừa tốt nghiệp xong cô ấy đã ra nước ngoài để chữa bệnh, mỗi ngày kiên trì phục hồi chức năng, bất kể khó khăn hay mệt mỏi như thế nào cũng chịu đựng, bây giờ cô ấy đã có thể đánh đàn lại rồi. "

Một vài y tá gần đó nghe được cũng đi tới.

"Đúng vậy, Lý Lễ là bệnh nhân kiên cường nhất mà tôi từng gặp, ý chí của cô ấy quá mạnh mẽ, người bình thường không thể chịu đựng nổi."

"Bác sĩ nói cô ấy có thể có ngày hôm nay là một điều kỳ diệu."

"Đúng rồi, Lý Lễ, mấy ngày trước có một bệnh nhân muốn gặp cô, muốn hỏi cô rốt cục làm thế nào có thể kiên trì tới vậy."

Tôi giật mình nói: “Tôi chỉ muốn tự cứu mình thôi”.

Lời này không phải là nói đùa.

Mức chi phí ở nước ngoài rất cao, dù Trần Lan có đưa tiền nhưng mẹ con tôi không dám ngồi ăn không.

Vừa chăm sóc tôi, mẹ tôi vừa đi làm thêm ở một nhà hàng Trung Quốc.

Có một lần bà ấy kiệt sức, đổi thành tôi chăm sóc cho mẹ.

Bà ấy trong giấc mơ vẫn rơi nước mắt, nhưng khi tỉnh dậy, làm thế nào cũng không chịu nói cho tôi biết bà mơ cái gì.

Vì vậy, tôi đoán bà ấy hẳn là mơ thấy tôi đánh đàn.

Tôi nói với mẹ: “Mẹ đừng lo, con sẽ tiếp tục chơi piano”.

Mẹ nói: “Con gái ngốc nghếch, nói cái gì vậy chứ"

“Con nói thật.” Tôi vô cùng kiên định cũng rất chân thành: “Con nhất định sẽ trở lại sân khấu, mẹ cứ chờ xem.”

Đây là lời hứa mà tôi đã hứa với mẹ và với chính bản thân mình.

Kể từ ngày đó, tôi đã vượt qua sự sa sút tinh thần, kiên trì tập luyện các bài tập phục hồi chức năng.

Đau đớn, nhưng cũng rất rủi ro.

Nhưng thay vì trở thành một người nửa tàn phế như thế này, không bằng liều chết đánh cược một lần.

Tôi muốn chứng minh rằng số phận không thể đánh bại tôi.

Tôi cũng sẽ không phụ thuộc vào bất cứ người nào.

Tôi sẽ tự mình bước ra khỏi thảm cảnh.

Có chết muôn lần cũng không từ bỏ.

“Tôi chỉ muốn tự cứu mình mà thôi.” Tôi nở nụ cười trên môi nói: “May mà sau năm năm, đã tự cứu được rồi.”

"Tuần sau cô có buổi biểu diễn độc tấu phải không?"

"Vâng, buổi biểu diễn độc tấu đầu tiên sau khi tái xuất, hoan nghênh mọi người đến xem."

Dư Tư Lễ vẫn im lặng.

Hắn có vẻ bị kinh hãi.

Nhìn chằm chằm vào tôi không nhúc nhích.

Thật lâu sau, hắn phun ra mấy chữ: "Em vẫn không thay đổi."

"Cái gì?"

“Lý Lễ, em không thay đổi chút nào. Năm lớp mười ngày đầu tiên tôi gặp em, em chính là như thế này, không chịu thua, càng không ngừng luyện tập, cả đời này tôi vĩnh viễn sẽ không quên."

Số thứ tự của tôi đã được gọi.

Những gì hắn nói sau đó tôi không nghe rõ
Sau một loạt các cuộc kiểm tra, mất khoảng một giờ.

Dư Tư Lễ vẫn chưa rời đi.

Hắn đợi ngoài cửa.

Tôi đoán hắn đã nghe những gì bác sĩ nói với tôi vừa rồi.

"Lý Lễ, tôi hỏi em một câu được không?"

"Ừm."

"Lúc trước tay em bị thương sao không nói cho tôi biết?"

Tôi xoa xoa cổ tay: "Lúc định nói cho anh biết, tôi mới nhận ra là không cần thiết."

“Ý em là gì?” Ánh mắt Du Tư Lễ tối sầm lại: “Bởi vì tôi chỉ là người thế thân, không xứng được biết đúng không?”

Tôi cười bảo: “Anh hiểu thế là được rồi”.

Tôi cứ nghĩ hắn cũng sẽ như lần trước, tức giận quay đầu bỏ đi.

Nhưng lần này hắn đã không làm thế.

Hắn lẽo đẽo đi theo sau lưng tôi.

Hiệu thuốc đưa cho tôi một túi thuốc, Dư Tư Lễ muốn cầm nó cho tôi.

Tôi nói: "Đại minh tinh, anh có thể tránh xa tôi ra được không? Tôi không muốn lên bảng tin tức."
Nhưng hắn không nghe.

"Lý Lễ, tay của em bây giờ thế nào? Bác sĩ nói khi nào thì có thể khỏi hẳn?"

"Không liên quan đến anh, Bách Hề Nhu đâu?"

"Tôi để cô ấy trở về trước rồi."

Tôi không thể tin được dừng lại: "Làm sao anh có thể để một người phụ nữ có thai đi về một mình?"

"Có thai?" Dư Tư Lễ cũng sửng sốt: “Bách Hề Nhu không có mang thai."

"Vậy thì phụ nữ chuẩn bị mang thai, hai người sắp kết hôn rồi còn gì."

"Ai nói với em như vậy?"

Dư Tư Lễ cau mày, nghiêm túc nói: "Tôi và cô ấy còn không phải bạn trai bạn gái, chúng tôi kết hôn với ai đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play