Triệu Thính Khê cảm thấy mình nên nói rõ mục đích xem mắt với đối phương, vả lại cô nghe Thang Nghê kể Trâu Cần chỉ đơn giản tìm một đối tượng kết hôn để đối phó với người nhà.

“Anh Trâu, thật ra…” Cô vừa mở lời đã thấy Trâu Cần nhướng mày rồi vui mừng vẫy tay về phía cửa, “Ở đây!”

Triệu Thính Khê quay đầu lại thì thấy Từ Thanh Xuyên cười cười đi về phía này. Anh mặc quần áo bình thường, áo trắng quần đen, thân hình cao ráo, giữa vẻ cao quý lộ ra hơi thở lười biếng. Anh bỏ một tay vào túi quần, đắm mình trong quầng sáng, tựa như mở màn một bộ phim điện ảnh.

Trâu Cần vội đứng dậy giới thiệu: “Đây là anh em tốt của tôi, Từ Thanh Xuyên, là giáo sư ở đại học C.”

Anh ta lại quay sang giới thiệu Triệu Thính Khê với Từ Thanh Xuyên: “Đây là Triệu Thính Khê, cô Triệu, gần đây mới về nước…” Thanh âm của anh ấy ngày càng nhỏ, mấy từ cuối cùng bị nghẹn lại.

Anh ấy nhìn Từ Thanh Xuyên lại nhìn Triệu Thính Khê, cảm giác hai người này rất kỳ lạ.

Khi nhìn thấy Triệu Thính Khê, mọi tươi cười trên mặt Từ Thanh Xuyên lập tức mất hết, hơi thở nặng nề, môi mím chặt, mày hơi nhíu lại, nhìn cô gái trước mặt không chớp mắt.

Trâu Cần là bạn bè tốt lâu năm của Từ Thanh Xuyên, hiển nhiên hiểu đây là biểu cảm khi Từ Thanh Xuyên hoàn toàn mất hứng. Hai người chơi thân với nhau nhiều năm rồi, Trâu Cần hiếm khi thấy Từ Thanh Xuyên như vậy.

Còn Triệu Thính Khê cũng sững sờ, đôi môi đỏ mọng của cô hơi nhếch lên, kinh ngạc nhìn Từ Thanh Xuyên.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, mãi đắm chìm trong suy tư của bản thân, không ai nhúc nhích.

Trâu Cần lập tức nhận ra điều không đúng, anh ấy mím môi thay nụ cười, ho khẽ một tiếng: “Vậy…đừng đứng nữa, ngồi xuống trước đi.”

Triệu Thính Khê thu hồi tầm mắt, cô áy náy cười cười với Từ Thanh Xuyên, quay người lại.

Trâu Cần huých vào cánh tay Từ Thanh Xuyên một cái, nhỏ giọng nói: “Chuyện gì vậy?”

Từ Thanh Xuyên lạnh lùng nhìn anh ấy: “Chẳng phải cậu muốn xem bạn gái cũ của tớ trông ra sao à?” Vừa nói anh vừa nâng cằm chỉ về phía Triệu Thính Khê.

Trâu Cần trừng to mắt, không thể nào bình tĩnh nổi. Anh ấy chỉ vào Triệu Thính Khê nói “Này này này này” mãi chẳng xong một câu.

Bạn gái cũ?

Triệu Thính Khê bỗng quay đầu nhìn Từ Thanh Xuyên.

Cô có chỗ nào giống bạn gái cũ chứ, chỉ cầu không được thôi.

Tại sao anh ấy lại nói vậy? Vì muốn cô khó chịu sao? Để bạn anh tránh xa cô à? Hay còn ý gì khác?

Huống hồ anh chẳng nhớ cô mà?

Hóa ra không phải quên, chỉ là không muốn để ý đến cô thôi.

Từ tận đáy lòng Triệu Thính Khê sinh ra một nỗi đau đớn.

Nhưng Từ Thanh Xuyên không thèm nhìn cô.

Anh kéo ghế ngồi đối diện với Triệu Thính Khê, vừa gõ mặt bàn vừa nói: “Gần đây số lần cô Triệu xuất hiện trước mặt tôi hình như hơi nhiều đấy.”

Triệu Thính Khê nhíu mày nhìn anh, Từ Thanh Xuyên chậm rãi ngẩng đầu chống với ánh mắt của cô, nói tiếp: “Chẳng lẽ cô Triệu muốn gương vỡ lại lành với tôi sao? Thật ngại quá, tôi không có ý định này.”

Triệu Thính Khê híp mắt, cảm giác lòng ngực như bị ai đó bóp chặt, cô hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn, “Giáo sư Từ nghĩ nhiều rồi, tôi không cố ý xuất hiện trước mặt anh đâu!”

Từ Thanh Xuyên hừ nhẹ “ừ” một tiếng, anh ngước mắt nhìn cô, “Sáu năm trước cô cũng hay nói vậy.”

Triệu Thính Khê cứng đờ người, mọi lời lẽ cây ngay không sợ chết đứng bị câu nói này đánh tan.

Vào kỳ nghỉ hè năm đó, vì tạo ra những lần tình cờ để gặp Từ Thanh Xuyên, không có việc gì là cô chạy đến nhà thầy Từ, còn thường xuyên đến sân bóng anh hay đến, đến thư viện anh hay đọc sách…Mỗi lần gặp Từ Thanh Xuyên cô đều nhiệt tình chào hỏi, sau đó tủm tỉm cười nói: “Không phải em cố ý xuất hiện ở đây đâu nha, là do duyên phận chỉ lối cho em đó!”

Triệu Thính Khê hé miệng, nhận ra mình đang run rẩy, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

“À…” Trâu Cần không thể nhìn nổi nữa, định nói gì đó để giảng hòa.

Từ Thanh Xuyên nhìn anh ấy hỏi: “Còn chưa đi sao?”

Trâu Cần: “Gì cơ?”

Từ Thanh Xuyên đứng lên, “Cậu muốn ở lại đây tiếp tục xem mắt với bạn gái cũ của tớ à?” Anh nhìn lướt qua Triệu Thính Khê rồi nói với Trâu Cần: “Đừng thấy xinh đẹp mà động lòng, có một vài người con gái một khi cậu đã động lòng thì người ta lập tức mất hứng thú với cậu.”

Trâu Cần khó khăn cong môi, luôn miệng nói “Xin lỗi”, “Thật xin lỗi” sau đó rời khỏi hội quán với Từ Thanh Xuyên.

Thế giới yên tĩnh trở lại, trong hội quán chỉ còn tiếng nhạc nhẹ. Thế nhưng Triệu Thính Khê cảm thấy tai mình ong ong. Cô cúi đầu, hai tay ôm chặt bản thân.

Tức giận không?

Rất tức giận.

Nhưng nhiều hơn là oan ức. Sau nỗi oan ức là cảm giác bất lực không cách nào lý giải, vì đúng thật năm đó cô đã dùng hết tâm tư để tiếp cận người ta.

Năm đó Từ Thanh Xuyên luôn làm mặt lạnh nhưng chưa bao giờ đuổi cô đi, cô còn tưởng rằng…

Triệu Thính Khê cười tự giễu.

Hóa ra cô đáng ghét vậy sao?

Lần đầu tiên cô ngẫm lại, năm đó mình không chịu chùn bước có phải là sai thật rồi không, đã bao năm trôi qua rồi mà Từ Thanh Xuyên vẫn còn canh cánh trong lòng.

Cô ngồi im như vậy không biết qua bao lâu, chuông điện thoại vang lên phá vỡ suy nghĩ của cô.

Triệu Thính Khê lấy điện thoại ra nhìn một cái, là số của Triệu Cảnh Thần, cô hít mũi rồi nghe máy.

Giọng nói của Triệu Cảnh Thần rất gấp gáp: “Triệu Thính Khê, làm sao vào được cái hội quán chết tiệt này?”

Triệu Thính Khê “Hả” một tiếng rồi hỏi: “Em ở ngoài hội quán à?”

Triệu Cảnh Thần: “Nhảm nhí, mau chỉ cho em lối vào đi.”

Hai phút sau, Triệu Cảnh Thần thở hổn hển ngồi trước mặt Triệu Thính Khê.

Cô cảm thấy hôm nay thế giới quá kỳ diệu, không thể nghĩ nổi, “Sao em biết chị ở đây?”

Triệu Cảnh Thần vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ lo bấm điện thoại. Khi nghe Triệu Thính Khê hỏi thế thì tay bỗng dừng lại, khó khăn giải thích: “Em..ở ngoài nhìn thấy giống chị quá nên…nên muốn xác nhận chút thôi.”

Nói xong lại tiếp tục bấm điện thoại, một lúc lâu sau cậu mới cười cười, đặt điện thoại xuống, vẫy tay gọi: “Phục vụ, gọi món!”

Triệu Cảnh Thần gọi sáu món mặn một món canh. Triệu Thính Khê chợt nhận ra tất cả đều là món cô thích ăn.

Cô hít thở sâu cố gắng khôi phục lại tâm trạng, không muốn để Triệu Cảnh Thần nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của mình.

Triệu Thính Khê uống một ngụm canh, quan sát Triệu Cảnh Thần. Chàng trai mắt một mí nghiêm túc trông như tiểu thịt tươi, vóc người nhanh nhẹn, năm đó khi cô đi Triệu Cảnh Thần nhón chân cũng không cao bằng cô, bây giờ nhìn lại cậu cao hơn cô nửa cái đầu luôn.

Gặp lại người thân sau nhiều năm để Triệu Thính Khê tạm thời quên đi nỗi uất ức do Từ Thanh Xuyên mang lại.

Triệu Cảnh Thần không nói tiếng nào, món ăn được mang lên bèn cúi đầu ăn. Bầu không khí khá lúng túng, Triệu Thính Khê rót cho cậu một ly nước, nhắc nhở: “Em ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn.”

Triệu Cảnh Thần ngẩng đầu lên nhìn cô không trả lời, thế nhưng động tác trên tay đã chậm lại.

“Ở Mỹ tốt không?” Triệu Cảnh Thần đột nhiên hỏi.

Triệu Thính Khê ngừng đũa, lắc đầu.

Triệu Cảnh Thần cười tự giễu, “Đừng đùa, không tốt thì sao có người tình nguyện bỏ mặc người thân để đi?!”

Triệu Thính Khê đặt đũa xuống nghiêm mặt nói: “Tiểu Thần, năm đó chị đi không phải vì…”

“Được rồi được rồi!” Triệu Cảnh Thần giơ tay ngăn cản Triệu Thính Khê nói tiếp, “Chị muốn đi đâu là quyền tự do của chị, chị không cần giải thích với em.”

Triệu Thính Khê trầm mặc, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Triệu Cảnh Thần khẽ dừng tay, lén lút liếc nhìn Triệu Thính Khê, thấy chóp mũi cô đỏ lên, hai mắt trống rỗng nhìn xa xăm, cậu buồn bực chống lưỡi lên răng, qua một lúc lâu lại mất tự nhiên hỏi: “Chị…làm diễn viên hả?”

“Ừ.” Triệu Thính Khê từ từ quay đầu, bất ngờ hỏi: “Em xem phim chị đóng rồi à?”

Vành tai Triệu Cảnh Thần ửng đỏ, lớn tiếng chối bỏ: “Em đâu có rảnh mà xem phim của chị? Chị nghĩ mình nổi tiếng lắm sao?!”

Triệu Thính Khê nhìn đã biết Triệu Cảnh Thần đang bướng bỉnh, một khi thật sự chọc cô buồn sẽ cảm thấy áy náy trong lòng ngay.

Cô cảm thấy rất thú vị, tựa như thấy được cậu nhóc khẩu xà tâm phật năm đó.

Cô khoanh tay tựa vào ghế, “Đúng đó, chị nổi tiếng lắm nha, mấy ngày sau còn phải đến trường em quay show nữa, đến khi ấy em có thể dẫn bạn đến tìm chị xin chữ ký!”

Triệu Cảnh Thần tức đỏ cả mắt, “Ai thèm chữ ký của chị!” Cậu lườm Triệu Thính Khê rồi nói: “Chị thích nổi tiếng nhỉ, từ nhỏ đã vậy, nói gì mà sau này muốn làm nghệ sĩ, bây giờ thì ước mơ đã thành sự thật rồi!”

Triệu Thính Khê vén tóc, vui vẻ nhìn cậu.

Triệu Cảnh Thần ăn rất nhanh, lúc này ăn chưa no cũng bị Triệu Thính Khê chọc tức no luôn rồi, cậu đặt đũa xuống, đẩy bát sang một bên.

Triệu Thính Khê: “Em ăn xong rồi sao?”

Triệu Cảnh Thần gật đầu, cậu mất tự nhiên sờ mũi nói: “Chị ăn đi, em…em ngồi với chị.”

Triệu Thính Khê bật cười thành tiếng.

Triệu Cảnh Thần ghét bỏ bĩu môi.

Hai người ăn xong, Triệu Thính Khê gọi phục vụ đến tính tiền. Nhân viên đó lịch sự nói: “Xin chào cô, anh Từ đã thanh toán cho bàn này rồi ạ.”

“Anh Từ?” Triệu Thính Khê khẽ hé đôi môi đỏ mọng, kinh ngạc hỏi: “Xin hỏi anh Từ nào?”

Nhân viên phục vụ lễ phép đáp lời: “Là anh Từ Thanh Xuyên, lúc về anh ấy đã dặn cô ăn gì đều tính cho anh ấy.”

Triệu Thính Khê im lặng, nhớ đến dáng vẻ hung dữ của anh khi nãy, đột nhiên nảy sinh ý muốn mang về hai con cua Hoàng Đế!

Ra khỏi hội quán với Triệu Cảnh Thần, Triệu Thính Khê định gọi tài xế đến đưa cậu về trường nhưng bị Triệu Cảnh Thần từ chối, cậu kiên quyết muốn đi xe buýt về trường.

Triệu Thính Khê không thể làm gì khác đành đồng ý, dặn dò cậu chú ý an toàn.

Triệu Cảnh Thần đi chưa được vài bước thì quay lại, vô cùng nghiêm túc nói: “Triệu Thính Khê, chị phải đối xử với Từ Thanh Xuyên tốt vào.”

Triệu Thính Khê không hiểu ý của cậu, cô chưa kịp hỏi lại thì Triệu Cảnh Thần đã chạy như bay.

**

Hội quán này không cách đại học C quá xa, Triệu Cảnh Thần lên xe buýt rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Cậu tùy ý cầm áo thun lên cau mũi.

Tiếc nuối vì lần đầu gặp lại Triệu Thính Khê đã không sửa soạn cho thật đẹp, nếu không với vẻ đẹp trai chết người của cậu hôm nay có thể dọa được cô.

Cũng chẳng biết đồ ăn trong hội quán có gì ngon, cậu nhớ đến tô bún bò chưa ăn xong thì chậc lưỡi hai tiếng.

Triệu Cảnh Thần lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Từ Thanh Xuyên: Thầy Từ, em đã ăn với chị xong rồi, thầy cứ yên tâm.

Một lát sau đối phương phản hồi: Cảm ơn em.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay làm công chúa một ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play