Từ Thanh Xuyên ra khỏi hội quán thì báo Trân Cần gửi địa chỉ quán rượu.
Hơn bảy giờ tối, ánh sáng đỏ hồng lấp lánh xuyên qua dãy kiến trúc san sát nhau chiếu sáng cả thành phố, xe trên đường tấp nập, những tiếng còi inh ỏi thay nhau vang lên khiến người khác bực bội.
Trong quán rượu ồn ào, nhân viên phục vụ thấy Từ Thanh Xuyên thì thành thạo dẫn anh đến chỗ ngồi của Trâu Cần.
Quán rượu này là một trong những sản nghiệp đứng tên Trâu Cần, nhà họ Trâu có tiếng ở Dần Thành, ông nội Trâu Cần từng là ông trùm kinh doanh ăn uống ở Hương Cảng, sau khi về già thì chuyển sản nghiệp đến Dần thành, hiện nay nhà họ Trâu vẫn kinh doanh lĩnh vực ăn uống như cũ, dưới trướng có không ít nhà hàng hội sở nổi tiếng.
Trâu Cần có một khuôn mặt “gieo họa”, cũng làm nhiều chuyện “gieo họa” thật, thay vào đó nhân phẩm khá tốt, biết việc gì nên làm và việc gì không nên làm, từ khi giao cho anh ấy kinh doanh thì sản nghiệp của nhà họ Trâu càng lớn mạnh hơn. Từ Thanh Xuyên và Trâu Cần bằng tuổi nhau, quan hệ của hai người không nóng không lạnh, không ngờ lại thành bạn tốt mười mấy năm rồi.
Lúc Từ Thanh Xuyên đến thì Trâu Cần đã ngà ngà say, anh ấy híp mắt nhìn anh một lúc lâu mới nhận ra, bất bình nói: “Thầy Từ bị gì thế?! Mới rủ cậu bảo không đến, lúc sau lại bảo đến. Cái tính tình mâu thuẫn đó của cậu bao giờ mới thay đổi được đây!”
Từ Thanh Xuyên không thèm để ý đến anh ấy, quay sang chào hỏi Lục Văn Đình ở bên cạnh: “Anh Văn Đình.”
Lục Văn Đình lớn hơn Từ Thanh Xuyên và Trâu Cần vài tuổi, vào năm anh ấy mười mấy tuổi thì quen biết với hai người. Trâu Cần tinh nghịch không ai quản được, còn bé gây không ít chuyện. Còn Từ Thanh Xuyên đừng thấy anh lạnh lùng mà lầm, khi Trâu Cần ở tuổi phản nghịch thì anh cũng bày không ít kế. Mỗi lần hai người bị phát hiện sắp phải đánh nhau thì đều do Lục Văn Đình ra mặt giải hòa.
Sau đó Lục Văn Đình vào quân đội, thời gian ba người gặp nhau ít dần, mỗi lần Lục Văn Đình được nghỉ đều muốn tụ họp với nhau.
Hôm nay trùng hợp Lục Văn Đình đến Dần Thành thi hành nhiệm vụ, Trâu Cần gọi điện cho Từ Thanh Xuyên bảo anh đến, lúc đầu Từ Thanh Xuyên nói mình không đến được, nhưng chưa đầy mười phút thì hỏi anh ấy địa chỉ ở đâu.
Lục Văn Đình vỗ vai Từ Thanh Xuyên, nương theo ánh sáng mờ mờ nhìn anh hỏi: “Sao vậy, tâm tình không tốt hả?”
“Không có gì đâu anh.” Từ Thanh Xuyên nhếch môi.
Trâu Cần ngẩng đầu nhìn anh, kéo áo Lục Văn Đình lầm bầm: “Anh Văn Đình đừng để ý đến cậu ta, để cậu ta nhịn chết đi!”
Từ Thanh Xuyên liếc anh ấy một cái, kêu nhân viên phục vụ đến đổi rượu của anh ấy thành nước chanh.
Trâu Cần la oai oái, trừng to mắt. Lục Văn Đình ở bên cạnh đột nhiên ho khẽ.
Trâu Cần lập tức rụt tay về, cúi đầu xuống.
Sợ hãi giống như một thằng nhóc con.
Không còn cách nào khác, bóng đen thời niên thiếu quá đậm. Ngày trước cả nhà họ Trâu thậm chí cả Dần Thành đều không có ai trị được Trâu Cần, chỉ duy nhất có mình Lục Văn Đình. Không đánh không mắng, chỉ một ánh mắt đã khiến anh ấy ngoan ngoãn đứng úp mặt vào tường.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Từ Thanh Xuyên không nhịn được, quay đầu che miệng cười khẽ.
Trâu Cần mắng anh “lưu manh có văn hóa”, nghĩ ngợi cảm thấy mình thật sự sợ Lục Văn Đình, vì vậy cũng cười theo.
Hai người nhìn nhau lại quay sang nhìn Lục Văn Đình bên cạnh, ba người cười ngây ngô một lúc mà không hiểu vì sao.
Sau cùng Trâu Cần cười mỏi miệng, ôm bụng bảo ngừng.
Lục Văn Đình chỉ Trâu Cần và Từ Thanh Xuyên nói: “Lớn rồi mà vẫn giống ngày trước.”
“Anh à trước đây anh thật sự hù được em đó.” Anh ấy học theo dáng vẻ ngồi thẳng sống lưng của Lục Văn Đình, trừng mắt lên, “Mỗi lần anh trừng như vậy đều khiến em cảm thấy…muốn tè ra quần!”
Lục Văn Đình xoa trán, khó khăn lắm mới nhịn được cười: “Em không phải sợ anh, anh đoán người em sợ là cương thi…”
Ba người lại bật cười.
Trâu Cần uống một ngụm nước chanh, đột nhiên thở dài nói: “Nhớ hồi còn bé ghê, tự do tự tại.”
Lục Văn Đình liếc anh ấy một cái, “Sao đó, bây giờ ai trói tay chân em à?”
Trân Cầu: “Không phải thế, nói thế nào nhỉ, thì không giống hồi trước. Mọi người nghĩ xem, hồi bé thích hơn! Muốn trốn học thì trốn, muốn quen bạn gái nào là có,” anh ấy nâng cằm hỏi Từ Thanh Xuyên: “Cậu nói xem có đúng không thầy Từ?”
Từ Thanh Xuyên nhìn anh ấy, chậm rãi trả lời: “Tớ không trốn học.”
Trâu Cần bĩu môi, chỉ vào Lục Văn Đình nói: “Anh Văn Đình từng trốn học đấy, em nhớ hồi cấp ba còn quen bạn gái là hoa khôi trong trường, là mối tình đầu, đúng không anh?”
Lục Văn Đình: “Em biết mối tình đầu cơ à, em có nhớ mối tình đầu của em là ai không?”
Trâu Cần híp cặp mắt đào hoa suy nghĩ, cười hì hì nói: “Anh hỏi tình đầu lúc em mấy tuổi nhỉ?”
Từ Thanh Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Trâu Cần chỉ tay nói: “Cậu đừng cười, thầy Từ, cậu còn nhớ bạn gái nhỏ hồi cậu nghỉ hè năm ấy không? Tên là…là gì nhỉ?”
Không chờ Trâu Cần nói hết, Lục Văn Đình vỗ lưng anh ấy một cái bốp.
Thật sự Trâu Cần đã uống nhiều, lúc này đầu óc mơ màng, “Sao nào, không thể nói hả? Tên cô nhóc kia nói ra thì bỏng miệng sao?”
Lục Văn Đình trừng anh ấy một cái, không đáp lời.
Từ Thanh Xuyên gọi một ly bia, rũ mắt thong thả uống.
Trâu Cần chép miệng thầm thì: “Không chỉ sợ bỏng miệng, còn nóng lòng ý!” Anh ấy chưa từ bỏ ý định đá đá Từ Thanh Xuyên: “Anh Xuyên, có hình cô nhóc đó không? Để em mở mang tầm mắt xem cô gái thế nào mới có thể lọt vào mắt anh.”
Giọng nói Từ Thanh Xuyên thấm bia nên hơi lạnh lùng: “Không có.”
Trâu Cần tiếc nuối.
Một lúc sau, Từ Thanh Xuyên uống gần nửa ly bia, nghiêm túc nói: “Không có hình, cũng không ai lọt vào mắt tớ. Hồi bé đùa với mọi người thôi, đừng tưởng là thật.”
Trâu Cần và Lục Văn Đình nhìn nhau một cái, không nói nữa.
Ngày mai Lục Văn Đình phải quay về đội, ba người không trò chuyện lâu. Đến lúc kết thúc Trâu Cần đột nhiên lên tiếng: “À đúng rồi, ngày mai em phải đi xem mắt,” anh ấy quay lại nhìn Từ Thanh Xuyên: “Thầy Từ đi với tớ không? Tớ sợ đối phương thấy tớ đẹp trai lại nảy sinh ý hãm hại tớ, tớ cần cậu bảo vệ.”
Từ Thanh Xuyên: “Không đi.”
Trâu Cần: “…Cậu không sợ tớ gặp nguy hiểm vậy không sợ cô gái kia gặp nguy hiểm à?”
Thật sự anh ấy muốn tìm một người đi cùng mình. Nhắc mới nói đây là lần đầu Trâu công tử đi xem mắt, trước đây có quen biết với người mẫu hay diễn viên nổi tiếng, nhưng trong lòng anh ấy phân định rạch ròi, đôi bên nhận cái mình muốn, không đi với nhau về lâu dài. Mấy năm nay nhà anh ấy thúc giục mãi, còn liên lạc ngăn chặn oanh oanh yến yến bên cạnh anh ấy, anh ấy dứt khoát chủ động “tìm đại một người ai nhìn cũng hài lòng” để đối phó. Bảo anh ấy chọc ghẹo em gái thì có đến 108 phương pháp, nhưng bắt anh ấy nghiêm túc xem mắt với một cô gái thì nghĩ thôi cũng thấy e ngại.
Lục Văn Đình vỗ vai Từ Thanh Xuyên nói: “Đi đi, giúp em nó nhìn với, thằng nhóc này lớn rồi, nếu quyết định được thì là chuyện tốt.”
Từ Thanh Xuyên liếc Trâu Cần một cái, nói: “Gửi thời gian và địa điểm cho tớ.”
**
Buổi tụ họp kết thúc, Triệu Thính Khê mỏi mệt về nhà.
Không phải thân thể mệt mỏi mà là trái tim.
Hai lần gặp Từ Thanh Xuyên thì lần nào cũng cực kỳ lúng túng, rõ ràng quen biết còn phải giả vờ không biết, nhớ rõ mà phải giả vờ không nhớ.
Kỹ năng diễn xuất của cô đều phát huy hết trước mặt anh.
Triệu Thính Khê thở dài đổi bình nước rồi cầm ly nước và khăn lông vào phòng thể dục.
Vận động để bản thân thả lỏng!
Vận động để quên đi muộn phiền!
Lúc Triệu Thính Khê đổ mồ hôi như mưa thì Hoàng Hạn gọi điện đến.
Hoàng Hạn cùng với Sầm Tịnh và Triệu Thính Khê là bạn học cấp ba, ba người rất thân nhau.
Triệu Thính Khê có tính tình hướng ngoại hoạt bát, trước khi thi hoặc trường tổ chức hoạt động gì cô đều thăm dò tin tức từ bạn học trước.
Sầm Tịnh có thành tích tốt, là người nghiêm túc cẩn thận, chủ yếu phụ trách việc bày mưu tính kế để giúp đỡ.
Còn Hoàng Hạn không có ưu điểm gì lớn, là người hội tụ tố chất thể lực dồi dào. Ví dụ như giúp đỡ hai người dọn bàn ghế, quét dọn phòng học.
Triệu Thính Khê ở nước ngoài mấy năm vẫn luôn duy trì liên lạc với Hoàng Hạn, nghe bảo bây giờ cậu ấy đã là MC nổi tiếng của đài truyền hình.
“Bạn học cũ?” Giọng nói Hoàng Hạn rất dễ nghe, âm thanh quen thuộc mang theo vài phần trêu chọc.
Triệu Thính Khê cong mắt, “MC lớn à, đừng dùng giọng điệu dẫn chương trình nói chuyện với tớ, da gà rơi đầy đất rồi này!”
Hoàng Hạn cười lớn, hỏi thăm tình hình dạo gần đây của Triệu Thính Khê, hai người hẹn nhau khi nào rảnh sẽ đi ăn một bữa.
“À đúng rồi,” Triệu Thính Khê hỏi: “Cậu còn liên lạc với Sầm Tịnh không? Từ khi tớ đi thì không thể liên lạc được với cậu ấy nữa, có phải cậu ấy đang…giận tớ không?”
“Chắc không phải vậy đâu, cậu ấy cũng không liên lạc với tớ luôn.” Hoàng Hạn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu đừng nghĩ nhiều. Thật ra tớ đã sớm cảm thấy Sầm Tịnh không giống bọn mình, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi nhóm.”
Triệu Thính Khê không trả lời.
Điều kiện gia đình Sầm Tịnh rất khó khăn, khi còn bé bố của cô ta phải vào tù vì tội cướp giật, mẹ không ở yên được bao lâu thì đi theo người khác. Ở nhà chỉ biết dựa vào một mình ông nội thân thể yếu ớt chống đỡ.
Cô ta chưa bao giờ mua quần áo mới, thường thiếu tiền học phí, thậm chí mấy ngày liên tục không được ăn cơm.
Triệu Thính Khê hay giúp đỡ cô ta, mua món gì cũng sẽ mua một phần cho cô ta.
Sầm Tịnh rất ấm áp, thường xuyên chăm sóc cho Triệu Thính Khê.
Chỉ như vậy đã cắt đứt liên lạc với bạn thân, mỗi lần Triệu Thính Khê nhớ đến đều cảm thấy chua chát.
Hoàng Hạn tựa như nhận ra Triệu Thính Khê không vui nên vội nói thêm: “Haiz, tớ nói thế thôi chứ cậu đừng để trong lòng. Khi nào tớ về huyện Vị sẽ tìm người hỏi chuyện. Tớ nghe người khác bảo ông nội Sầm Tịnh đã qua đời, sau khi cậu ấy tốt nghiệp đại học thì không về quê nữa. Cậu vừa về nước cũng không quen biết ai, khi nào có thời gian tớ sẽ nhờ người đến trường đại học của cậu ấy để hỏi thăm, biết đâu có tin tức thì sao!”
“Tớ không có ý trách cậu đâu. Tớ chỉ muốn biết bây giờ Sầm Tịnh ổn không, trước kia cậu ấy khó khăn quá.” Triệu Thính Khê khẽ thở dài, nói: “Vậy chuyện này phải nhờ MC Hoàng rồi, có tin tức nhất định phải nói tớ trước nhá.”
**
Địa điểm xem mắt của Trâu Cần là ở một hội quán thuộc công ty, Từ Thanh Xuyên dựa theo thời gian xem mắt của Trâu Cần đã hẹn đến đúng giờ, sau khi vào cửa thì phát hiện Trâu Cần và đối tượng xem mắt của anh ấy đã đến.
Hai người ngồi ở một vị trí sát cửa sổ, người phụ nữ đưa lưng về phía cửa, tóc được cột đuôi ngựa thấp, trên người mặc bộ váy xanh dài, thân hình mảnh mai, da trắng như tuyết.
Trâu Cần ngồi đối diện cô, nhìn rất văn nhã, hai người không biết đang nói gì, hiếm thấy được trên mặt Trâu công tử hiện lên vẻ thẹn thùng.
Từ Thanh Xuyên cảm thấy hơi buồn cười, bước nhanh đến.