Cộng Sinh Tiên Ma

Chương 5


7 tháng


Chương 5: Tiến vào sơn trang Ngự Long

Editor: Dieter 

“Vịt con! Không được chạy ra ngoài!” Một đứa nhóc đuổi theo con vịt chạy ra cửa, nhào ra như chó ăn cứt, ba con vịt nhỏ màu vàng nhạt lắc lư chạy tới dưới chân An Tề Minh.

Không ngờ ngay cả cái kết giới cũng không có hả?! Loại môn phái này còn không bị diệt, quả nhiên là bởi vì gì cũng không có, không hề giá trị cướp đoạt đi. An Tề Minh xoa mày, hiện tại cũng không thể yêu cầu quá nhiều, ánh mắt thoáng nhìn xuống, phát hiện Độc Minh Hoành đã vui vẻ ngồi xổm trước mặt ba con vịt nhỏ màu vàng nhạt, đưa tay bắt con vịt nhỏ trong tay.

Đứa nhỏ trên mặt đất bò dậy, cũng không phụi bụi trên người mình nhảy qua tới hô: “Đó là vịt con của nhà ta!!”

“Ha ha, anh đây là giúp nhóc bắt đấy, cho nhóc!” 

Độc Minh Hoành cầm vịt con đặt ở trong lòng đứa nhỏ, tay áo dài kéo lê ở trên bùn đất, nháy mắt nhiễm bùn đất, An Tề Minh thấy mà cả người muốn tức giận mắng, nhưng hắn đành nhịn, thở phào một hơi, mỉm cười mang theo ôn hoà hỏi đứa nhỏ kia: “Chúng ta đến đây để gia nhập sơn trang Ngự Long, xin hãy dẫn chúng ta đi tìm trang chủ.” Nói xong phất tay đem mây mù dưới chân xua tan đi.

“Ối?” 

Đứa nhỏ này dường như mới phát hiện vẻ đẹp cùng những đám mây mù đó của An Tề Minh, giọng cực lớn hô: “Huynh thật xinh đẹp nha! Huynh là tiên nhân sao? Nhưng chúng ta không thích tiên nhân!” Nói xong còn rất buồn rầu lắc đầu: “Nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy tiên nhân xinh đẹp như vậy.”

“Vì sao không thích tiên nhân? Ta sẽ thi pháp làm cho cây trồng mau mau lớn lên đó.” An Tề Minh vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, nội tâm nghiến răng nghiến lợi, làm cái gì? Hắn còn chưa có ghét bỏ nơi rách nát này đâu, người của sơn trang Ngự Long này ngược lại là ghét bỏ lên pháp tu!

“Bởi vì thời gian trước có mấy tiên nhân đến nói bọn ta nghèo! Bọn ta rõ ràng có thể ăn no mặc ấm, nghèo chỗ nào chứ!” 

Nói xong đứa nhỏ cúi đầu sờ mũi vịt con mà chua xót: “Kim đại hiệp nói, ở lại nơi này không tiền đồ. Tiền đồ là cái gì? Có thể ăn nhiều thêm một chén cơm sao? Huynh ấy đi theo những tiên nhân đó rồi.”

“Nhưng vị tiên nhân này không giống như vậy, anh ấy là tới gia nhập sơn trang Ngự Long.” Độc Minh Hoành vuốt đầu đứa nhỏ, giúp An Tề Minh giải thích, thuận tay cũng sờ vài con vịt con, vịt con bị cho ăn đến tròn vo, rất là đáng yêu.

Nghe đứa nhỏ nói như vậy, An Tề Minh đại khái hiểu được, là có người không cam lòng ở lại sơn trang Ngự Long, đi theo tu tiên giả môn phái khác rồi. Những môn phái này có chút quy định bất thành văn, một tu tiên giả muốn đổi môn phái, nhất định phải là yêu cầu môn phái mới để cho đệ tử đến môn phái của tu tiên giả này, đón hắn ta đi.

Điều này có nghĩa là chiêu cáo thiên hạ, đệ tử này từ nay về sau cùng môn phái cũ không hề liên quan nữa. Với bộ dạng này của sơn trang Ngự Long, quả thật rất khó giữ người lại. Hiểu được nguyên do, An Tề Minh cũng không tức giận, dùng một thuật thanh khiết nhỏ, làm sạch sẽ cả người đứa nhỏ: “Bọn ta quả thật là tới gia nhập sơn trang Ngự Long. Dẫn bọn ta đi gặp trang chủ, được không? Mới đến đây, bọn ta không biết đường.”

Bị thuật thanh khiết của An Tề Minh làm cho trấn động, đứa bé tò mò vuốt quần áo của mình: “Huynh thực sự là tiên nhân nha! Huynh làm thế nào mà làm được như vậy?”

Dò xét bụng đứa nhỏ, một chút Chân Hạch cũng không có, rõ ràng từ đầu đến đuôi là phàm nhân, An Tề Minh ngược lại có chút ngạc nhiên, phàm nhân nơi này cùng những nơi khác không giống nhau lắm, tuy rằng trong miệng hô “Tiên nhân”, nhưng không có sợ hãi. Bình thường loại phàm nhân từ đầu đến đuôi này nhìn thấy tiên nhân, tất cả đều là quỳ lạy và sợ hãi.

“Ta là tiên nhân, đương nhiên có thể làm được.” An Tề Minh vuốt mũi đứa nhỏ: “Dẫn bọn ta đi gặp trang chủ, nếu không ta cầm vịt con của nhóc ném đi!”

“Này!” Độc Minh Hoành trừng mắt nhìn An Tề Minh, căn bản không nghĩ tới tiên nhân có thể dùng tới uy hiếp với đứa nhỏ.

Quả nhiên đứa nhỏ nghe thấy muốn ném vịt của nhóc, tức khắc gào lên: “Huynh là người xấu! Làm gì mà ném vịt của ta! Huynh không được ném vịt của ta!”

“Nhóc mới là người xấu! Bọn ta giúp nhóc bắt được vịt, còn giúp nhóc rửa sạch quần áo. Chỉ bảo nhóc dẫn đường cho mà cũng không chịu!” 

An Tề Minh há mồm trả đũa, logic nay làm cho đứa bé sửng sốt, gãi đầu bĩu môi: “Ta đâu có nói không dẫn các ngươi đi mà!”

“Vậy sao nhóc còn không xoay người dẫn đường hả?” Kỳ thật An Tề Minh đại khái biết trang chủ của sơn trang Ngự Long ở chỗ nào, xác suất tám phần là kiến trúc nhà cửa ở chính giữa trăm mẫu đất bên trong kia, nơi này lại không có kết giới, chỉ cần hắn cưỡi gió đạp mây là có thể nhìn không sót gì, nhanh chóng tiến vào trung tâm, tìm được trang chủ. Nhưng để biểu đạt thành ý, hắn vẫn là lựa chọn cùng Độc Minh Hoành đi bộ tiến vào.

Bởi vì pháp tu ở trong môn phái khác, còn bảo trì phi hành là có một loại thái độ coi thường. Mặc dù An Tề Minh có chút kiêu ngạo của pháp tu, nhưng trong xương cốt của hắn quả  thật đúng là không có thái độ không coi ai ra gì của những pháp tu đại môn phái kia, rất nhiều lúc, hắn không coi ai ra gì đều là vì dung nhập đoàn thể học ra được, hắn hiện tại có việc cầu người, tự nhiên muốn xuất ra thành ý của mình.

“Ta dẫn đường là được! Ta mới không phải người xấu đâu.” Đứa nhỏ ôm vịt con xoay người ý bảo bọn họ theo kịp.

Một khắc* đi theo sau đứa nhỏ đi vào sơn trang Ngự Long kia, nội tâm An Tề Minh bắt đầu phát điên, bên trong so với bên ngoài còn bẩn hơn! Tất cả đường toàn bùn, bên ngoài còn có ít cỏ chắn chút bùn, cỏ nơi này đều cho người nhổ sạch sẽ, nhổ cỏ ngược lại là nhổ đến cần mẫn, đường một chút cũng không lót gì.

*1 khắc= 15 phút

Dọc theo đường đi đều là đồng ruộng, từng cánh ruộng lúa, còn có ao cá, dòng suối nhỏ chảy qua con đường, bắc một cây cầu gỗ rắn chắc nối tiếp con đường. Độc Minh Hoành càng đi càng cảm giác dường như trở lại đồng ruộng quê hương, sinh ra cảm giác thân thiết vô hạn.

Đi không bao lâu, chân An Tề Minh liền nhũn ra, thấy thể lực đứa nhỏ còn tràn đầy, thầm nghĩ chính mình sao có thể ngay cả thể lực còn kém hơn một đứa trẻ? Vì thế cố gắng chống đỡ.

Không biết đi bao lâu rồi, xuất hiện một ít lều tranh, đứa nhỏ cầm vịt bỏ vào trong lều ven đường đắp kỹ: “Không cho phép chạy ra ngoài!” Nói xong xoay người đi đến một cái lều khác dắt ra một cái xe bò: “Đường còn rất xa lắm, ngồi xe bò đi!”

Vừa lúc An Tề Minh cũng không kiên trì nổi, chân như nhũn ra bò lên trên xe bò, tuy xe bò này khắp nơi đều là bụi bặm, nhưng An Tề Minh cũng bất chấp ghét bỏ, hắn đánh giá cao thể lực của mình, hàng năm cưỡi gió đạp mây, khi nào thì đi bộ qua đường dài như vậy? Bóp chân, ảo não sao mình không học chút pháp thuật mát xa, hiện tại chân cẳng đau nhức, hoàn toàn không thể làm gì được.

Đặt mông ngồi bên cạnh An Tề Minh, Độc Minh Hoành phát hiện An Tề Minh đang bóp chân, liền nâng chân hắn lên trên đùi mình, bắt đầu xoa bóp: “Không ngờ ngay cả tiên nhân cũng sẽ bị đau chân khi đi bộ.”

Mặc dù được ấn thoải mái, nhưng trong lời này rõ ràng nói thể lực hắn không tốt, An Tề Minh liền không mấy vui, bĩu môi: “Ta chính là làm từ thịt, đương nhiên sẽ mệt rồi. Rõ ràng trách ngươi, đêm qua còn lăn lộn ta như vậy.”

“Ừm, cho nên tôi mát xa cho anh nha. Thoải mái không?” Cảm giác được An Tề Minh không vui, trong lời nói còn có chút ý oán trách cùng làm nũng, Độc Minh Hoành nhịn không được trong lòng cười rộ lên, thì ra tính cách tiên nhân đáng yêu như vậy, thật sự là một bé ngạo kiều, cái cằm nhỏ hất lên này khiến trong lòng Độc Minh Hoành cảm thấy được sự kiêu ngạo, vì thế tay ra sức ấn cho toàn thân An Tề Minh thoải mái.

“Coi như thoải mái.” An Tề Minh nheo lại mắt, lười biếng tựa vào người Độc Minh Hoành, ánh mặt trời vẩy lên người, có một loại hương vị thích ý, đây là lần đầu tiên An Tề Minh cảm nhận được trong loại hoàn cảnh này, thứ gì đó ngoài dơ dáy bẩn thỉu.

Bên tai là đứa nhỏ đang ngâm nga khúc nhạc không biết tên, đứa nhỏ này tựa hồ rất thích ngồi xe bò, nhà tranh ven đường dâng lên từng đợt khói lửa nấu cơm, cây cối ven đường có tổ chim ríu rít. Người nông dân vải thô lui tới, thanh âm kết bạn nói chuyện phiếm cũng rất lớn.

Dưới tình huống bình thường, An Tề Minh sẽ cảm thấy tất cả rất ồn ào, nhưng lúc này lại ngoài ý muốn cảm nhận được một luồng hơi thở khói lửa, có lẽ là do Độc Minh Hoành bên cạnh mát xa làm cho hắn cảm giác thoải mái an nhàn, mới làm cho hắn có loại cảm giác như vậy.

An Tề Minh cũng không biết phụ mẫu của mình là ai, chỉ biết hắn là được một đệ tử phái Thanh Trần đưa tới trước mặt chưởng môn, đệ tử kia tên là Vô Ức, nói với chưởng môn là An Tề Minh là người trời sinh tu tiên.

Lúc ấy hắn cho rằng chính mình có thiên phú dị bẩm, sau này mới phát hiện tư chất của mình bình thường, Vô Ức sư huynh bởi vì ma khí nhập thể, cuối cùng đọa vào ma đạo, từ đó biến mất không thấy nữa.

Mà An Tề Minh ở phái Thanh Trần cũng trở nên xấu hổ, bởi vì Vô Ức dẫn hắn vào phái Thanh Trần, các đệ tử đều bắt đầu xa lánh hắn, tài nguyên tu luyện cũng dần dần không đủ.

Sau này lại phát hiện những đệ tử đó có thiên phú còn không bằng mình, bởi vì sau lưng có cả một gia tộc, tài nguyên lớn hơn hắn gấp trăm lần, hắn liền nhìn thấu thế đạo này. Cũng không biết lúc trước Vô Ức sư huynh mang mình tiến vào phái Thanh Trần, là mắt mù, hay là tai điếc, lại còn nói hắn là tu tiên giả trời sinh, rõ ràng hắn chỉ là một người có tư chất tầm thường.

Một pháp tu là đòi hỏi rất nhiều tài nguyên, chẳng hạn như loại tài nguyên là trà Thiên Hương này. Ví dụ như tài nguyên pháp khí.

Pháp khí cũng không cần nhiều lời, tất nhiên là đạo cụ đấu pháp quan trọng. An Tề Minh ngay cả một cái cũng không có, trên cổ tay chỉ có vòng tay Ngũ Hành Mộc của Vô Ức sư huynh để lại cho hắn, đeo vào liền có thể thi triển Ngũ Hành thuật, xem như là một kiện pháp khí cơ bản nhất.

Loại đồ dùng để ăn như trà Thiên Hương này, cũng là tài nguyên không thể thiếu của pháp tu, trà này chính là lá rụng của cây Hương Tiên Thụ làm thành lá trà, ngâm ở trong nước, uống vào đồng nghĩa với uống chân khí, so với dựa vào bản thân hấp thu chân khí còn nhanh hơn nhiều, hơn nữa chân khí còn có thể khôi phục tiên lực.

Người thường uống trà Thiên Hương cả người sẽ thoải mái, lúc đầu Độc Minh Hoành uống chính là trà Thiên Hương.

Bởi vì pháp tu thi pháp là đem tiên lực phóng ra ngoài, thuộc về tiêu hao tiên lực đạt tới hiệu quả pháp thuật. Cho nên pháp tu phá lệ cần loại vật phẩm uống bổ sung tiên lực này. Đồ vật bổ sung tiên lực như trà Thiên Hương còn có Thiên Hương Hoàn.

Nhưng An Tề Minh không có, hắn chỉ có loại lá trà Thiên Hương kém nhất, vẫn là do chính hắn trộm thu thập lá rụng cây Hương Tiên, dùng pháp thuật làm ra lá trà Thiên Hương. Công đoạn làm ra Thiên Hương Hoàn quá nhiều, tài liệu cũng yêu cầu nhiều, An Tề Minh không có nhiều tài nguyên như vậy, trà Thiên Hương là hiệu quả và lợi ích lớn nhất.

Có lẽ thế giới này duy nhất công bằng chính là việc đột phá không cách nào dùng bất kỳ phương pháp phụ trợ được. Cho nên, đột phá hoàn toàn xem vận mệnh cùng thiên phú của chính mình. Chân Hạch càng lớn, càng dễ dàng đột phá.

Nhưng chính là loại “Công bằng” này, làm cho những tài nguyên của đại môn phái đó xoay quanh, đem những người thiên phú cao mà bọn họ chướng mắt bóp chết ở trong nôi. Ngay cả hơi thở cây Hương Tiên cũng vây kín không kẽ hở, toàn bộ tài nguyên đều bị phá hỏng. Cho dù thiên phú cao hơn nữa thì có thể làm gì được?

So với loại pháp tu như An Tề Minh này, tài nguyên thể tu cần ít hơn nhiều, bởi vì tiên lực của thể tu là tuần hoàn ở trong cơ thể, luyện thể thuật, hầu như sẽ không tiêu hao tiên lực ra bên ngoài. Căn bản cũng không quá cần loại đồ vật như trà Thiên Hương đặc biệt bổ sung.

Điều quan trọng duy nhất của thể tu, đại khái chính là vũ khí trên tay, vũ khí của thể tu một khi cùng bản thân thích hợp, liền không thể lại đổi, sớm đã cùng cơ thể liên kết cùng một chỗ, tiên lực hợp với vũ khí hình thành một vòng tuần hoàn lớn. Thuộc về người còn kiếm còn, người chết kiếm gãy.

Cho nên thể tu phải thận trọng đi lựa chọn hình thái vũ khí của chính mình, chọn cái không thuận tay, sẽ có thể gây khó chịu. Thể tu không tiêu tốn tài nguyên tới trình độ nào đâu, đối với chất liệu vũ khí căn bản không có yêu cầu, thậm chí có thể là làm từ gỗ tầm thường, thậm chí có thể không cần mài sắc. Chỉ cần nó được liên kết với tiên lực cùng một chỗ trong cơ thể, chỉ cần thuận tay, đó chính là vũ khí giết người sắc bén.

Mà pháp khí của pháp tu thì hoàn toàn không giống như vậy, đặc biệt coi trọng tài liệu và thuộc tính, thường thường cần thiên tài địa bảo. Pháp tu thiên phú cao có lẽ đánh không lại thể tu có thiên phú ngang bằng, nhưng pháp tu thiên phú cao có thể hoàn thành các loại thuật nghịch thiên, thậm chí có thể dùng tiên lực sử dụng thuật xoay chuyển trời đất, để cho người sắp chết trở lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

Tất cả những điều đó thể tu đều không làm được, cũng khó trách dân chúng bình dân sẽ quỳ lạy pháp tu, còn cảm thấy thể tu chỉ là hiệp khách.


Ngày đăng: 27/1/2024

Dieter: Bây giờ truyện chỉ đăng ở app TYT 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play