Cộng Sinh Tiên Ma

Chương 6


7 tháng


Chương 6: Gia nhập sơn trang Ngự Long

Editor: Dieter 

Không biết xe bò đi bao lâu rồi, cuối cùng đến khu nhà dân cư chính giữa, đứa nhỏ nhảy xuống xe bò, buộc xe bò ở ven đường, chỉ vào một cái sân nhỏ bên trong nói: “Lúc này, các đại hiệp đều bắt đầu luyện võ rồi. Ngay ở trên đài luyện võ.”

“Cảm ơn nhóc, tiểu mao đầu.” An Tề Minh xuống xe bò, đưa tay xoa đầu đứa nhỏ, chọc cho đứa nhỏ phồng miệng lên kêu: “Tên ta không gọi là tiểu mao đầu! Tên ta là Hắc Đản(trứng đen)!”

“Phụt!” An Tề Minh không khỏi chửi thầm, cái tên này còn không dễ nghe bằng tiểu mao đầu đâu!

Độc Minh Hoành ở một bên nghe được tên đứa nhỏ, nháy mắt vui vẻ, xoa xoa mặt Hắc Đản, cố ý trêu chọc: “Hắc Đản! Ha ha ha ha ha. Nhóc có phải còn có một huynh đệ tên là Bạch Đản(trứng trắng) hay không nha?”

“Không có! Đáng ghét!” Hắc Đản mở tay Độc Minh Hoành ra, thở phì phò: “Bắt nạt trẻ con là muốn bị A Thấm đại hiệp chọc thắt lưng!”

Vừa dứt lời, một giọng nữ hào khí truyền đến: “Hày dô hày dô! Ai bắt nạt Hắc Đản của chúng ta hả!”

“A Thấm tỷ tỷ!” Hắc Đản quay đầu nhìn thấy một nữ tử mặc kính trang màu xanh biển, lập tức chạy đến phía sau mông nàng trốn tránh, lên án Độc Minh Hoành: “Hắn! Hắn ta nhéo mặt của đệ!”

Tuy rằng Hắc Đản chỉ vào là Độc Minh Hoành, nhưng ánh mắt nữ tử áo lam rơi vào trên người An Tề Minh, chủ yếu là người này, vô luận là khí chất, bộ dạng, hay là cách ăn mặc, hay là cảnh giới Chân Hạch, đều hoàn toàn không phù hợp với sơn trang Ngự Long, cực kỳ giống người của đại môn phái.

“Huynh đài là từ đâu tới hả? Sơn trang Ngự Long của chúng tôi nhỏ, chỉ sợ không cách nào chiêu đãi huynh đài.” Lời nói của nữ tử áo lam này là đuổi người, nàng rõ ràng hiểu được An Tề Minh tám chín phần mười đến từ đại môn phái, đệ tử đại môn phái tới sơn trang Ngự Long, ngoại trừ trào phúng nói móc, chính là đưa một ít đệ tử thiên phú cao của sơn trang Ngự Long mang đi.

Biết đối phương đang đuổi người, An Tề Minh cũng không tức giận, lễ tiết chắp tay, nghiêm mặt nói: “Tại hạ dẫn người tới gia nhập các hạ. Tại hạ tuy là pháp tu, nhưng hiện giờ không có môn phái là một tán tu.”

“Gia nhập bọn ta?” Đây là một thanh âm của nữ tử khác, một thân kính trang màu vàng nhạt, chạy nhảy qua tới nhìn chằm chằm An Tề Minh, cười hì hì cùng nữ tử áo lam trêu ghẹo: “Sư tỷ, hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây nha! Vậy mà lại có mỹ nam pháp tu bậc này muốn gia nhập sơn trang Ngự Long của chúng ta! Muội phải đi xem con heo rừng lớn trong chuồng có phải lại đẻ con hay không! Có phải là do sư phụ hiển linh hay không!”

“Nói linh tinh gì vậy!” Nữ tử áo lam đẩy ra nữ tử màu vàng nhạt, đá mông nàng một cước nói: “Muội mau đi gọi tất cả các đệ tử đến đây.”

Bị đá mông, nữ tử y phục vàng nhạt cười càng lớn tiếng hơn nữa, một hồi liền chạy không thấy bóng dáng, chắc hẳn là đi gọi đệ tử.

Lúc này, nữ tử áo lam mới đem ánh mắt chuyển qua trên người Độc Minh Hoành, mang hai cái băng ghế dài tới nói: “Sơn trang Ngự Long của bọn ta có chút tồi tàn, đừng ghét bỏ, ngồi xuống một lát đi.”

Hình ảnh băng ghế dài:

“Không sao.” An Tề Minh dẫn Độc Minh Hoành ngồi trên băng ghế dài, yên tĩnh chờ trang chủ của sơn trang Ngự Long. Trong lòng suy nghĩ hàng vạn cách ứng phó đối phương, Độc Minh Hoành ngồi bên cạnh cũng không an phận, nhìn chỗ này chỗ kia. Cậu thậm chí muốn đi xem chuồng heo trong miệng nữ tử y phục màu vàng nhạt.

Chỉ chốc lát, liền tới một đống người, xem ra ước chừng khoảng hai mươi ba mươi người, vây quanh họ như đang xem khỉ, thậm chí có cậu thiếu niên đem vũ khí của mình để kiễng chân, xuyên qua đám người nhìn bọn họ. Lần này Độc Minh Hoành an phận, cậu lớn như vậy, còn chưa từng bị người ta vây xem như vậy, tức khắc trong lòng khẩn trương. May mà bên cạnh có An Tề Minh, thấy hắn rất bình tĩnh, Độc Minh Hoành cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Sau khi mọi người đều đến đông đủ, nữ tử áo lam được gọi là A Thấm hít sâu một hơi nói: “Tại hạ chính là tân trang chủ, tên là A Thấm, không giấu gì huynh đài, sau khi trang chủ của sơn trang Ngự Long bọn ta chết, đã có rất nhiều đệ tử rời đi, hiện tại chính là tình huống như vậy, đây là tất cả đệ tử của sơn trang bọn ta, nếu các hạ còn kiên trì gia nhập, bọn ta rất hoan nghênh.”

Thì ra sơn trang Ngự Long đã sớm đổi trang chủ, trách không được rách nát như thế, vì biểu thị thành ý muốn gia nhập của mình, An Tề Minh lập tức lôi kéo Độc Minh Hoành đứng lên, hướng về phía nàng chắp tay: “Tại hạ tên là An Tề Minh, vốn là đệ tử phái Thanh Trần, bởi vì xông vào cấm địa, bị môn phái trục xuất. Không có chỗ để đi, muốn gia nhập sơn trang Ngự Long.”

Độc Minh Hoành bên cạnh cũng chắp tay theo: “Tại hạ tên là Độc Minh Hoành! Ặc....Không có môn phái. Là tới gia nhập sơn trang Ngự Long! Tôi và tiên nhân là cùng một chỗ!”

“Không cần nói lễ tiết như vậy.” A Thấm thấy hai người kiên trì gia nhập, liền đưa tay dò xét Chân Hạch ở bụng Độc Minh Hoành, còn chưa đợi A Thấm kinh ngạc thiên phú của đứa nhỏ này, đã bị một chuỗi tiếng ọc ọc đói bụng cắt đứt, hai người bởi vì thanh âm này mà hai mặt nhìn nhau, bầu không khí xấu hổ đến mức Độc Minh Hoành muốn đào cái lỗ tự chôn chính mình, cái này đói bụng cũng quá nhanh đó, rõ ràng ăn nhiều trái cây dại và thịt gà như vậy...…

Ngược lại An Tề Minh bên cạnh kịp phản ứng, kéo Độc Minh Hoành ra phía sau lại chắp tay lần nữa: “Thất lễ, lặn lội đường xa, cho nên trong bụng không có gì.......”

“Cái này tính gì là thất lễ, là bọn ta chiêu đãi không chu toàn.” A Thấm xoay người đem nữ đệ tử phía sau mình đẩy ra: “Đừng vây xem nữa, tiểu sư đệ của các ngươi đều đói bụng rồi!”

“Này? Thế này liền thu rồi sao? Hắn là tiểu đồ đệ của chúng ta?” Nữ tử áo vàng nhạt chống nạnh vẻ mặt kinh ngạc: “Sư tỷ! Hắn nếu như không có thiên phú gì, luyện không được thể tu đó!”

“Đệ ấy có thiên phú dị bẩm, so với tất cả mọi người Chân Hạch đều lớn hơn, mau tiếp đón bọn họ ăn cơm.” 

A Thấm véo thắt lưng nữ tử áo vàng nhạt, véo cho nàng đến kêu ngao ngao: “Sư tỷ! Tỷ véo muội làm gì, cơm là tiểu Ngọc Huy quản! Tiểu Ngọc Huy!! Sư tỷ, tỷ xem Ngọc Huy lại dẫm vũ khí của chính mình!”

Được gọi Ngọc Huy đúng là cậu thiếu niên dùng vũ khí lót chân, thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người mình, lập tức đem trọng kiếm của mình lau sạch rồi đeo lên lưng, rụt cổ nói: “Đệ không dẫm.”

Đây là điển hình trợn mắt nói dối, A Thấm đạp nhẹ mông Ngọc Huy một cước, cười mắng: “Nói bao nhiêu lần, vũ khí của thể tu là ngang bằng với tự thân, mỗi ngày lấy ra lót chân! Nếu không cho sư đệ, sư muội sẽ dẫn đầu! Được rồi, đi nấu cơm đi, cũng nên ăn cơm rồi.” Nói xong xoay người đối mặt An Tề Minh chắp tay: “Vị đạo hữu này cùng Độc Minh Hoành là có quan hệ gì?”

“Là người gần gũi nhất. Cậu ta là lang quân của ta.” An Tề Minh mở miệng kinh hãi, vẻ mặt cười nhạt đối mặt với mọi người. Độc Minh Hoành ở một bên ngây ra như phỗng, cậu chẳng thể nghĩ tới tiên nhân sẽ trực tiếp nói thẳng ra, nói bọn họ là một đôi.

“Hả!” Tất cả đệ tử xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, ở trong tu giả, không quan trọng một đôi có phải là nam hay nữ không, bởi vì một khi tiến vào tu luyện, liền không cách nào sinh dục. Chỉ có phàm nhân chưa tu luyện có thể sinh sản, đây cũng là nguyên nhân phía dưới các đại môn phái đều nuôi dưỡng đại lượng dân chúng, các đại môn phái đều là chọn người có thiên phú từ trong phàm nhân làm nguồn đệ tử mà ra.

Không có gì lạ khi thiên phú giả trổ hết tài năng trong phàm nhân, sau khi bước lên con đường tu luyện, tịch mịch khó nhịn, cùng đồng tính bên nhau cũng không hiếm thấy, nhưng pháp tu cùng thể tu bên nhau thì quá hiếm thấy, bởi vì bình thường pháp tu ghét bỏ thể tu, cơ bản không có khả năng cùng thể tu bên nhau.

Cho nên một đám đệ tử sơn trang Ngự Long đều nhìn họ như vật hiếm lạ, A Thấm lịch duyệt nhiều nhất, đem từng đệ tử đang ngạc nhiên đều gõ đầu một lần: “Có gì mà ngạc nhiên! Đi luyện công! Ngọc Huy, đệ mau đi nấu cơm!”

“Vâng ạ!” Ngọc Huy lại nhìn An Tề Minh và Độc Minh Hoành vài lần, nhịn không được khẽ meo meo hỏi một câu: “Sư đệ, đệ làm sao bắt lấy pháp tu?”

“Mau đi nấu cơm!” A Thấm đẩy Ngọc Huy ra, chắp tay với An Tề Minh: “Xin lỗi, Ngọc Huy đứa nhỏ này nói chuyện không đếm xuể, những đệ tử này đều là đệ tử mới, chỉ là đứa trẻ choai choai.” A Thấm sở dĩ khách khí với An Tề Minh, là bởi vì Chân Hạch của An Tề Minh có năm kiếp chín nạn, cái này đặt ở trong đại môn phái có thể không đủ nhìn, nhưng đối với sơn trang Ngự Long mà nói, là tồn tại đứng đầu.

Đại bộ phận đệ tử đều là người mới có thiên phú trong dân chúng, tu luyện chưa bao lâu, đại bộ phận không vượt qua tam kiếp, bản thân A Thấm cũng dừng lại ở năm kiếp ba nạn, còn không cao bằng An Tề Minh.

Sau khi trang chủ trước qua đời, đệ tử cũ hơi có chút lợi hại của sơn trang Ngự Long, đều rời đi tiến vào đại môn phái, hiện tại chỉ có vài vị đệ tử cũ lưu lại sơn trang thành sư phụ của đệ tử mới, A Thấm bởi vì có bối phận cao nhất, bị đẩy lên vị trí tân trang chủ.

“Không sao.” An Tề Minh kéo Độc Minh Hoành, thi triển thuật thanh khiết cho cậu, sửa sang lại ống tay áo cậu cho sạch sẽ, quay đầu hỏi A Thấm: “Xin hỏi có kính trang nào cho Độc Minh Hoành có thể mặc không ? Chúng ta ở chỗ nào?”

“Ta đây liền dẫn hai người đến chỗ ở.” A Thấm bế Hắc Đản đứng bên cạnh, dẫn An Tề Minh và Độc Minh Hoành đến phòng ở.


Ngày đăng: 28/1/2024


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play