Cộng Sinh Tiên Ma

Chương 4


7 tháng


Chương 4: Đến sơn trang Ngự Long nghèo kết xác

Editor: Dieter 

Quả dại rất ngọt, Độc Minh Hoành ăn rất nhiều. Nhưng An Tề Minh một quả cũng không đụng vào, một mình uống trà.

“Tiên nhân, sao anh không ăn vậy?” Độc Minh Hoành đem trái cây chuyển đến trước mắt An Tề Minh, kết quả hắn xua tay cự tuyệt không ăn. Tuy rằng nghi hoặc nhưng Độc Minh Hoành cũng không khuyên An Tề Minh ăn trái cây nữa, có lẽ tiên nhân không ăn những thứ này, chỉ uống cam lộ*.

* Cam lộ: là thứ nước trong veo, mát lạnh, vị ngọt do hứng từ sương sớm.

(Dieter: đừng ai dại thử nha không khí bây h ô nhiễm lắm😗)

Ăn xong trái cây, Độc Minh Hoành còn chưa no, An Tề Minh đưa tay sờ bụng cậu, nhíu mày nói: “Khẩu vị lớn như vậy, ăn nhiều như vậy còn không no hả?”

“No rồi! No rồi!” Độc Minh Hoành sợ hãi An Tề Minh tức giận, nên nhanh chóng hô hai tiếng trái lương tâm, cuối cùng còn cười ngây ngô hai tiếng, kết quả bị An Tề Minh gõ đầu, nhất thời ủy khuất nước mắt lưng tròng.

“Rõ ràng chưa ăn no, gạt ta làm gì?” An Tề Minh uống xong nước trà, duỗi tay móc ra một hộp thịt gà, sử dụng pháp thuật nháy mắt biến thành một hộp thịt gà thơm ngào ngạt đặt ở trước mặt Độc Minh Hoành.

“Tiên nhân thật là lợi hại!” Độc Minh Hoành khen xong, liền ăn như hổ đói, không cần chờ một lát liền đã ăn xong rồi, no căng bụng luôn. 

An Tề Minh dùng pháp thuật thu dọn canh thừa trên bàn, tiếp theo thu dọn hộp, cầm lấy vừa định bỏ vào trong túi, lại dừng lại, chuyển ánh mắt sang trên người Độc Minh Hoành, đối với cậu vẫy tay: “Ngươi dựa vào đây.”

“Ò.” Cậu che đầu ngoan ngoãn cúi người tới, Độc Minh Hoành mở to đôi mắt vô tội nhìn An Tề Minh, cho rằng An Tề Minh lại muốn gõ đầu cậu, liền che đầu lại. Bộ dạng vô tội này khiến An Tề Minh nhìn mà cười ra tiếng: “Trông bộ dạng này, giống như ta đang ngược đãi ngươi vậy.”

“Lúc nãy gõ đầu tôi, bây giờ còn đau lắm.” 

Độc Minh Hoành nhỏ giọng lên án, nhưng lại không dám lớn tiếng, có vẻ yếu ớt, khiến An Tề Minh cười càng lớn hơn: “Gõ ngươi là bởi vì ngươi gạt ta, về sau ngươi không thể gạt ta. Có hiểu không? Ngươi và ta đã đồng sinh cộng tử, không nên có dị tâm với ta.”

“Ừm!” 

Độc Minh Hoành gật đầu như gà mổ thóc, An Tề Minh phủi cái tay đang che đầu của cậu đi, ngược lại dùng tay chính mình xoa chỗ bị gõ cho cậu: “Trên người ta còn chưa dùng tới tiên lực, có thể đau đến mức nào hả? Giống như ta gõ ra một cái lỗ thủng trên đầu ngươi mà còn che lại như vậy.”

Được xoa đầu nhẹ nhàng, Độc Minh Hoành nhịn không được thuận thế ôm lấy An Tề Minh, lúc tiên nhân hung dữ thật sự rất đáng sợ, khi dịu dàng lại giống như một vũng nước suối, làm cho Độc Minh Hoành không ngừng trầm luân, nhưng cậu lại hiểu rõ tiên nhân hành động như vậy chỉ bởi vì cổ Cộng Sinh, đối với mình không thể nói là yêu, trong lòng hụt hẫng vừa đau vừa vui, dụi cái đầu to của chính mình vào trong lòng ngực An Tề Minh, muốn dùng hành động thân mật làm tê liệt bản thân.

Chỉ có điều một ngày một đêm, vậy mà Độc Minh Hoành thực sự nảy sinh ra tình cảm với tiên nhân, sự việc xảy ra quá nhanh, có lẽ là ảnh hưởng của cổ Cộng Sinh, có lẽ do cậu ham mê sắc đẹp của tiên nhân, hoặc cũng có thể là do tiên nhân là người đầu tiên mà cậu nhìn thấy khi tới nơi này. Mặc kệ lý do là gì, phần tình cảm này đã ăn sâu vào trong tim cậu.

“Chờ thu dọn đồ đạc xong, chúng ta đi sơn trang Ngự Long.” An Tề Minh nhẹ nhàng vỗ đầu Độc Minh Hoành, mặc cho người cao to này ôm vào trong ngực.

“Sơn trang Ngự Long?” Độc Minh Hoành kỳ quái ngẩng đầu nhìn An Tề Minh: “Không phải muốn đi Hồng Quỷ Môn sao?”

“Ngươi nghe lầm rồi, ta nói là sơn trang Ngự Long.” An Tề Minh trợn mắt nói dối, kéo túi áo Độc Minh Hoành ra, nhét cái hộp vào trong.

Sơn trang Ngự Long và Hồng Quỷ Môn phát âm hoàn toàn không giống nhau, cho dù có đánh tám cái gậy Độc Minh Hoành có thể khẳng định mình không có nghe lầm, nhưng An Tề Minh nói cậu nghe lầm, vậy là do cậu nghe lầm đi, Độc Minh Hoành cũng không dám miệt mài truy hỏi An Tề Minh, sợ An Tề Minh lại tức giận.

Sau khi bỏ tất cả hộp vào túi áo Độc Minh Hoành, An Tề Minh cảm thấy hài lòng vỗ vỗ túi áo Độc Minh Hoành hỏi: “Ngươi cảm thấy cộm đến phát hoảng không?”

“Không có.” Độc Minh Hoành vuốt túi áo lắc đầu, cậu chỉ cảm thấy có chút cảm giác, nhưng không đạt tới trình độ “Cộm”, cảm giác này không khác mấy so với những bóng lông nhỏ trên cái áo cậu đã từng mặc lắm, với cậu mà nói có thể xem nhẹ không đáng kể.

“Vậy về sau hộp đều để ở chỗ ngươi.” An Tề Minh cao hứng lại vỗ vỗ túi áo Độc Minh Hoành, nghĩ thầm tên ngốc này quả nhiên da dày thịt béo, cũng không cảm thấy cộm. Vừa lúc, hắn cũng nhẹ nhàng, những cái hộp này luôn cộm làm cho An Tề Minh không thoải mái, lâu ngày còn sẽ để lại vết đỏ, không phải một mình hắn như thế, mà toàn bộ pháp tu ở Tu Tiên giới đều là như thế, cũng chỉ có những thể tu thúi kia mới không cảm thấy có vấn đề gì.

Haizz, An Tề Minh nhìn chằm chằm Độc Minh Hoành lại không khỏi thở dài, với thiên phú bậc này của Độc Minh Hoành, vô luận là pháp tu hay là thể tu đều có tiền đồ, nhưng tài nguyên pháp tu yêu cầu quá nhiều mà con đường phát triển rất quanh co, không thích hợp với Độc Minh Hoành, tên này càng thích hợp với thể tu, tuy rằng An Tề Minh không thích thể tu, nhưng cũng nhận ra sự thực rõ ràng, cái tên ngốc này không chơi được bộ pháp tu kia.

“Được rồi, không cần dính lấy ta, nên xuất phát thôi.” An Tề Minh vớt cái đầu Độc Minh Hoành từ trong lòng mình ra, kéo cậu đứng dậy đi tới cửa động.

Bên ngoài đã qua cơn mưa trời lại sáng, có ánh mặt trời chiếu xuống, không khí mang theo hương vị tươi mát, Độc Minh Hoành hít sâu một hơi, cảm thụ hơi thở tự nhiên, cảm thấy giờ phút này này mới là nhân sinh chân thật của cậu, mà quá khứ của cậu đã biến thành một giấc mộng đã mất.

Giơ tay gọi một đám mây tới, sau khi An Tề Minh bước lên mây mù, phát hiện Độc Minh Hoành đi theo sau mông hắn hai chân run rẩy.

“Sao nhát gan như vậy?” An Tề Minh hơi ghét bỏ, nhưng cũng biết Độc Minh Hoành vốn là dân chúng bình dân, chưa từng cưỡi gió đạp mây qua, tất nhiên sẽ sợ hãi ngã xuống, liền để Độc Minh Hoành ôm eo mình nói: “Không sợ, không rớt xuống được, thật sự sợ thì ôm chặt ta.”

“Ừm!” Mây mù mang theo bọn họ bay lên trời, Độc Minh Hoành mắt cũng không dám mở, ôm chặt lấy An Tề Minh.

Bay một hồi, Độc Minh Hoành thích ứng, liền mới dám chậm rãi mở mắt ra, nhìn xuống phía dưới, vừa thấy cả người lại bắt đầu phát run, cậu run run rẩy rẩy ôm chặt An Tề Minh, loại mây mù này tuy rằng giẫm lên mềm như bông, nhưng kẹp chặt chân Độc Minh Hoành, căn bản không rơi xuống được.

Sau khi ép buộc chính mình chậm rãi tiếp nhận loại cảm giác này, cuối cùng Độc Minh Hoành cũng không sợ nữa, bắt đầu dò hỏi An Tề Minh: “Sau nay tôi cũng phải học cách bay như thế này không?”

“Về sau ngươi tu luyện phải là thể tu, cưỡi gió đạp mây chỉ có pháp tu mới có thể làm được, thể tu chỉ có thể đạp vật khinh công lên đường.” Nói đến điều này, vẻ mặt An Tề Minh kiêu ngạo, nhìn đám mãng phu thể tu kia, ngay cả cưỡi gió đạp mây cũng không làm được, chỉ có thể đạp lên vật thể, mượn lực phi thân, tính gì là tu tiên hả!

“Khinh công?” Độc Minh Hoành có chút không rõ ý nghĩa của pháp tu và thể tu, thấy cậu không rõ, An Tề Minh liền kiên nhẫn giải thích với cậu sự khác biệt giữa pháp tu và thể tu cùng với một ít kiến thức chung về tu tiên.

Trong nhận thức của đại chúng, không cảm thấy thể tu trong tu tiên giả là tiên nhân, thể tu được bọn họ gọi là hiệp sĩ hoặc là đại hiệp. Nhưng kỳ thật thể tu cũng có đại lượng tiên lực, chỉ là bị bọn họ dùng để luyện thể, cả ngày đeo vũ khí, khi đi đường cũng thường xuyên là ở trên mặt đất, hoặc là mượn vật nhảy lên, chạy xuyên qua trong rừng. Thoạt nhìn như không phù hợp với những điều được cho là tiên nhân, mà càng gần gũi với dân chúng, giống như một đại hiệp thế gian.

Mà pháp tu thường xuyên cưỡi gió đạp mây, đi tới đi lui trên trời, tựa như xa tận chân trời, cao cao tại thượng, cho nên dân chúng bình dân sẽ cúng bái pháp tu gọi là tiên nhân, đây cũng là nguyên nhân pháp tu cao ngạo, phất tay sử dụng tiên lực giáng xuống nước mưa, liền có thể làm cho dân chúng có được mùa màng bội thu, thậm chí sẽ có dân chúng cam nguyện xây cho pháp tu một ít chùa miếu, đều cố định thăm viếng.

Loại pháp thuật này, thể tu là không làm được, bởi vì tiên lực của bọn họ toàn bộ vận dụng ở trong thân thể, cùng với pháp tu hoàn toàn tương phản.

Sau khi hiểu rõ điều này, Độc Minh Hoành cảm giác thể tu so với pháp tu kém hơn, nhưng tiên nhân để cho cậu học thể tu, nhất định là có chỗ nào đó đặc biệt đi.

Tu Tiên giới này cũng chỉ có sơn trang Ngự Long là môn phái toàn thể tu, không phải bọn họ không muốn thu nhận pháp tu, mà là toàn bộ trên dưới sơn trang bọn họ đều chỉ biết thể tu. Đây cũng là nguyên nhân An Tề Minh lựa chọn sơn trang Ngự Long, tuy môn phái này quy mô rất nhỏ, nhưng môn phái này thắng ở chỗ ít điều bất ổn nhất, một môn phái bị toàn bộ môn phái tu tiên gọi đùa là kẻ lỗ mãng hay sơn trang nghèo kiết xác, người của môn phái này nhất định đơn thuần.

Tuy loại đơn thuần này sẽ làm cho đông đảo tu giả cao cao tại thượng cười nhạo, nhưng An Tề Minh biết rõ, nếu đi đại môn phái, Độc Minh Hoành không chiếm được chỗ tốt, cho dù bản thân An Tề Minh lươn lẹo nhiều, cũng khó có thể ở trong đại môn phái chiếm được chỗ tốt cho Độc Minh Hoành, còn không bằng đi môn phái đơn thuần một chút, dễ đắn đo.

Người có thiên phú như Độc Minh Hoành ở trong đại môn phái chưa chắc đã được hoan nghênh. Từng có kẻ ngốc, cho rằng thiên phú của mình cao, đại môn phái sẽ tranh nhau cướp hắn ta, không biết rằng tất cả tài nguyên của đại môn phái hết thảy đều đã phân chia tốt, từng tầng từng tầng đã định xong, thiên phú cao cũng không lấy được chỗ tốt gì, nếu như không vuốt mông ngựa, ngược lại sẽ bị nhìn chằm chằm chèn ép, cuối cùng tên ngốc này chết, chết vì phạm vào môn quy.

Một đại môn phái có lịch sử lâu đời, sao có thể để một thằng ranh con mới tới vượt qua những người siêu việt được gọi là đại đệ tử chứ? Từ trước này thế giới này đều không đơn giản, cho tới bây giờ cũng không phải có thiên phú là có thể một bước lên trời. Một đại môn phái kéo dài cho tới nay cũng chẳng thiếu nhân tài, bọn họ mới không thèm để ý một kẻ nghèo hèn cả thân chỉ có thiên phú.

Nguyên nhân chính là vì An Tề Minh hiểu rõ mọi chuyện, hắn đã sớm nhìn thông thấu điều đó, cho nên dù hắn có sự kiêu ngạo của pháp tu, nhưng vẫn lựa chọn mang Độc Minh Hoành đi đến sơn trang Ngự Long nghèo kết xác toàn là kẻ lỗ mãng kia.

Sơn trang Ngự Long là sự kết hợp giữa toà thành và làng mạc, ngươi muốn nói nó là một sơn trang, vậy quả thật cũng là một sơn trang rất lớn, bố cục hình vuông, được tường thành bằng đá bao quanh, chiếm hơn tám trăm mẫu đất.

*800 mẫu = 533,280m²(ở TQ) khoảng 53,3ha

Nhưng sơn trang này chỉ có một trăm mẫu đất ở giữa là kiến trúc nhà ở còn có thể đập vào mắt, bên ngoài nhà ở vây quanh có hơn bảy trăm mẫu đất tất cả đều là đồng ruộng cùng gà vịt heo trâu và các loại gia súc, còn lại tất cả đều là lều tranh, còn có ao cá. Đó hoàn toàn là một khung cảnh nông thôn.

Những đệ tử sơn trang Ngự Long này cùng mấy vạn dân chúng bình dân ở chung một chỗ, cũng không có phân cách. Còn thường xuyên cùng các dân chúng xuống ruộng làm việc đồng áng, nói là rèn luyện thể chất. Nhưng điều này ở trong mắt môn phái khác, giống như một trò cười.

Bất kỳ một môn phái nào hơi có chút quy mô, đều phân cách dân chúng bình dân ra, môn phái đặt ở nơi sương khói lượn lờ giống như trong tiên cảnh, dân chúng tầm thường là sờ không tới nhìn không đến. Phía dưới bọn họ bình thường lệ thuộc không phải loại thôn mấy vạn người này, mà là một quốc gia ít nhất mấy triệu người trở lên, bọn họ chỉ trao đổi cùng vị vua phàm nhân cung phụng bọn họ, trong nháy mắt có thể quyết định sinh tử của một dân chúng.

Tuy nhiên cũng có thể lý giải, sơn trang Ngự Long không có pháp tu, nên không có cách nào thi pháp khống chế mưa thuận gió hoà, khống chế sinh trưởng của cây lương thực, chú định không thể trở thành thần tiên được phàm nhân cúng bái.

Nhưng nơi này cũng quá tồi tàn đó! Đây là lần đầu An Tề Minh đến sơn trang Ngự Long, mang theo Độc Minh Hoành dừng ở cổng lớn sơn trang Ngự Long. Cửa lớn này tựa như chính là làm từ tảng đá lớn ven đường, trên mặt đá có khắc bốn chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo, sơn trang Ngự Long.


Ngày đăng: 24/1/2024

Dieter: Trời Hà Nội lạnh vãi nồi t ngồi mà lạnh hết cả chân định edit luôn 4 chương mà lạnh quá 🥶lên giường đắp chăn cho ấm 😣 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play