Cộng Sinh Tiên Ma

Chuong 3


8 tháng


Chương 3: Chủ cổ chui vào trong cơ thể Độc Minh Hoành.

Editor: Dieter

Nửa đêm, Độc Minh Hoành ngủ đến mơ mơ màng màng, bị buồn tiểu làm tỉnh giấc, mắt nửa mở cố gắng bò ra khỏi đống lông thú, mò mẫm đi đến lối vào cửa động khi chuẩn bị xả nước, An Tề Minh bị tiếng động làm tỉnh giấc thấy cậu đang cởi dây quần, lập tức lớn tiếng quát: “Ngươi đi tiểu ở cửa động là muốn xông chết ta hả? Tránh xa ra!”

Một câu nói này khiến Độc Minh Hoành giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng chạy vài bước cho đến khi ra xa cửa động rồi mới bắt đầu xả nước. Xong việc, nương theo ánh trăng hướng cửa động đi, nhịn không được ngáp một cái, đột nhiên một con côn trùng không rõ tên lao vào trong miệng Độc Minh Hoành, một đường thuận lợi tiến vào trong cơ thể.

Sau đó nghênh đón là tiếng An Tề Minh gầm lên: “Nhổ ra cho ta!!” 

Hắn sử dụng pháp thuật đóng đinh Độc Minh Hoành lên trên vách động, lập tức nổi giận: “Sao lại là ngươi được?! Sao cổ trùng lại có thể chủ động lựa chọn ngươi?!”

“Hả?!” Độc Minh Hoành không rõ nguyên do, bị An Tề Minh dùng pháp thuật áp chế ở trên tường, cả người bị dọa đến run bần bật: “Tôi không biết á!”

Trong động được An Tề Minh dùng pháp thuật thắp sáng ngọn đèn dầu, Độc Minh Hoành mới phát hiện một cái hộp trên bàn đã mở một nửa, bên trong có một con sâu màu trắng ngà, bên cạnh có một vết lõm, đây rõ ràng là một đôi sâu. Chẳng lẽ cái con vừa nãy tiến trong thân thể cậu chính là cái thứ đồ chơi này? Oẹ! Độc Minh Hoành chỉ cảm thấy ghê tởm, nôn nửa ngày, nôn không ra một chút gì.

Kỳ thật An Tề Minh cũng biết một phàm nhân chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, không có khả năng biết cổ Cộng Sinh là cái gì.

Vòng này đề phòng người bên ngoài đi vào, nhưng không đề phòng đồ vật bên trong bò ra. Là hắn sơ sẩy, không ngờ tới cổ trùng vậy mà lại tự mình chọn ký chủ! An Tề Minh nhanh chóng bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh bàn, đem Độc Minh Hoành từ trên tường thả xuống.

“A!” Độc Minh Hoành ngã trên mặt đất, bỗng nhiên lồng ngực có cơn đau thấu tim, lập tức thống khổ che ngực lại, đầu óc vì bị đau đớn mà trở nên trống rỗng.

Lạnh nhạt nhìn Độc Minh Hoành đau đến lăn lộn trên mặt đất, An Tề Minh bình tĩnh nghĩ biện pháp đối phó, thứ cổ trùng ở trong hộp đang dần dần mất đi sức sống, nếu không kịp thời xâm nhập vào trong cơ thể ký chủ, cổ Cộng Sinh này coi như là vứt đi.

Cổ Cộng Sinh này là An Tề Minh phát hiện trong hang động này. Cái hang động này là nơi ở tạm thời sau khi hắn bị phái Thanh Trần  đuổi ra tìm được, bên trong có một ít đồ vật tiền nhân lưu lại.

Tìm được cổ Cộng Sinh, An Tề Minh còn tưởng rằng đây là kỳ ngộ của hắn, hắn đã đọc thuộc tất cả thư tịch ghi chép sự vật của phái Thanh Trần, liền biết cổ Cộng Sinh là một loại tiên cổ rất thưa thớt, phương thức bồi dưỡng cổ này không còn ghi chép, đã sớm thất truyền.

Sở dĩ gọi là cổ Cộng Sinh, là bởi vì hai người dùng cổ này, phải đồng thời bị giết chết, nếu không chỉ cần có một người sống, người kia sẽ không chết được, sẽ được cổ trùng khôi phục cơ thể, giống như là có thân thể bất tử.

Là tiên cổ cực kỳ nghịch thiên, nhưng có lợi tất có hại, tiên cổ này phân ra chủ cổ và cổ phụ. Cổ phụ sẽ khát vọng tiếp cận chủ cổ, ký chủ cổ phụ yêu cầu ký chủ chủ cổ tưới tiêu, An Tề Minh chưa bao giờ nghĩ tới chính mình lại trở thành ký chủ của cổ phụ.

Trên thư tịch có ghi chép, sau khi chủ cổ có ký chủ, cổ phụ cần phải mau chóng tiến vào một trong cơ thể một ký chủ khác, nếu không cổ phụ sẽ tử vong, chủ cổ cũng sẽ mang theo ký chủ cùng nhau tử vong, nhưng không có ghi lại chủ cổ sẽ chủ động tìm kiếm ký chủ. Quả nhiên ghi chép trong thư tịch là không toàn diện.

Bởi vì cổ phụ đang dần dần mất đi sức sống, Độc Minh Hoành có được chủ cổ trong cơ thể bị đau đớn đến mức lăn lộn, lồng ngực căng cứng đến khó có thể thở, cậu gào khóc lên như ma, lăn lộn trên mặt đất.

Bên tai tràn ngập tiếng gào thét thống khổ của Độc Minh Hoành, An Tề Minh vân vê cổ phụ, do dự, trở thành ký chủ cổ phụ chẳng khác nào muốn hắn nằm dưới hầu hạ Độc Minh Hoành, cái tên nam nhân hắn ghét bỏ muốn chết này. Tuy nói An Tề Minh cũng không để ý đối phương là nam hay nữ, nhưng không có nghĩa là hắn muốn tìm một người ngốc nghếch như vậy.

Nhưng đây là cổ Cộng Sinh khó có được một lần ah, Độc Minh Hoành có chết đi cũng không sao, mẩu chốt là cổ này liền bị vứt đi.

Vậy đi đâu mới có thể lại được cổ Cộng Sinh này? An Tề Minh vốn đang bị kẹt ở Vây Kiếp kỳ, cơ thể cũng dần dần suy yếu, nếu bỏ lỡ cổ này, hắn phải làm sao vượt qua được Vây Kiếp kỳ? Đi nhập ma sao? Nhưng nhập ma cũng không phải hắn muốn nhập là có thể nhập.

Nội tâm trăm chuyển ngàn hồi, khi Độc Minh Hoành đau đến gục xuống kêu không ra tiếng An Tề Minh nuốt cổ phụ vào, trở thành ký chủ cổ phụ.

Từ giờ phút này cổ Cộng Sinh bắt đầu liên kết giữa hai người.

Đúng lúc bên ngoài trời đổ mưa to, sấm sét đan xen giống như tâm tình của An Tề Minh, hắn xoa cái trán, khóe mắt bắt đầu đỏ lên, cổ trùng bắt đầu có hiệu quả, cổ phụ sẽ khát vọng chủ cổ, cho nên bởi vì cổ trùng hắn cũng sẽ có khát vọng Độc Minh Hoành.

Cơn đau rút đi, Độc Minh Hoành thở hổn hển, thiếu chút nữa cậu cho rằng mình muốn chết, người trước khi chết mới hiểu được chính mình muốn sống đến cỡ nào. Thực sự, mặc dù khi cậu đến nơi này rất suy sụp, cảm thấy không về được nhà, cả người bị vây trong tâm lý ăn no chờ chết.

Nhưng sau khi vừa trải qua cảm giác sắp chết, Độc Minh Hoành mới nhận ra, cậu không muốn chết cỡ nào! Đầu còn choáng váng, Độc Minh Hoành ngồi dậy, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt An Tề Minh đang ngồi bên cạnh bàn.

Mắt tiên nhân tựa như cành hoa đào, mang theo ửng đỏ, có một loại hương vị mi mục ẩn tình, câu dẫn Độc Minh Hoành quên mất lúc trước mình còn ở trên mặt đất đau đến lăn lộn.

Tiếng mưa rơi cùng tiếng sấm vẫn như cũ biến thành âm nền nhuộm đẫm bầu không khí, nước ngọt ẩm ướt lãnh lẽo làm cho Độc Minh Hoành nổi lên một thân da gà, nhưng cậu không hề để ý đến, chỉ cảm thấy tiên nhân đang trong ánh đèn dầu lay động tựa như một bức họa, đẹp như một giấc mộng hư ảo.

Trong mộng tiên nhân dời bước đến bên người cậu, cùng cậu mười ngón giao nhau, ghé vào trong lòng ngực cậu. Ngọn đèn dầu màu cam bị mưa gió thổi đến càng lấp lánh, cậu tựa như bay lên đám mây, vẫn luôn ở chỗ cực lạc.

Tiên nhân trong lòng mềm mại như một cục bông bao bọc cậu, là nhiệt tình cùng sự mỹ lệ cậu chưa bao giờ có thể nghiệm qua. Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, không khí càng ngày càng ẩm ướt lạnh lẽo, tiếng sấm đan xen khiến Độc Minh Hoành càng cảm thấy không chân thật, hết thảy chỉ sợ thật sự là một giấc mộng hoàng lương.

Sáng sớm hôm sau, vẫn là mưa dầm kéo dài, trong động vẫn ẩm ướt lạnh lẽo như cũ, Độc Minh Hoành thong thả mở mắt ra, đầu óc còn bị vây trong hỗn loạn, là sự khó chịu sau khi túng dục quá độ, trong vòng tay cậu còn có một mỹ nhân đang ngủ say.

Cậu vẫn cảm thấy tất cả chuyện này như một giấc mộng, đưa tay dùng sức véo chính mình, truyền đến cơn đau nhói, điều này mới khiến cậu có một chút cảm giác chân thật. Hoá ra tất cả đều là thật phải không? Độc Minh Hoành đưa cánh tay lên trên đầu, đầu óc còn rất lắc lư, trước kia cậu vẫn luôn sống một cuộc sống rất bình thường, giống như những người xung quanh đều bận rộn, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi cho bản thân.

 Không giống như bây giờ, khi tỉnh lại còn có thời gian suy nghĩ lung tung, là việc Độc Minh Hoành đã rất lâu chưa trải qua, không hiểu sao lại có một loại cảm giác thả lỏng, tiếng mưa rơi ngoài động cũng làm cho vạn vật có vẻ yên bình, cũng không biết ngọn đèn dầu đứng ở trên bàn kia là được làm từ dầu gì, đêm qua sau khi được tiên nhân thắp sáng, liền vẫn luôn không tắt, sáng sớm còn đang cháy, một chút ánh đèn khiến trong động có vẻ thêm vài phần ấm áp.

Kéo chăn lông lên che bả vai tiên nhân lại, Độc Minh Hoành ở trong chăn ôm chặt lấy An Tề Minh, da thịt mịm màng mềm mại làm cho cậu yêu thích không buông, làn da tiên nhân còn rất trắng, là một tông màu trắng lạnh, ngũ quan so với bất kỳ người nào Độc Minh Hoành gặp qua đều đẹp mắt hơn, có lẽ là do kiến thức cậu hạn hẹp, tổng cộng cũng chưa thấy qua bao nhiêu người như vậy, dù sao cậu cũng là người cô đơn từ trước đến này.

Hiện tại Độc Minh Hoành cũng không biết mình có tâm tình gì, rất rõ ràng tiên nhân không phải nữ nhân mà là một người đàn ông, nhưng ở cùng một vị tiên nhân đẹp như vậy, hình như là mình chiếm tiện nghi lớn. Cậu còn nhớ rõ cảnh tượng lúc trước tiên nhân thi pháp đem bản thân đóng đinh trên tường, tiên nhân không gì là làm không được. Trái lại bản thân mình nhìn thật là vô dụng.

“Tê......!” An Tề Minh tỉnh lại, thử nhúc nhích một chút, cả người đều đau nhức làm cho hắn lại nằm sấp xuống, ai u, điểm này của pháp tu liền không tốt lắm, thân thể chịu không nổi lăn lộn.

Thấy thế, Độc Minh Hoành vội vàng đưa tay qua xoa bóp cho An Tề Minh. Xoa bóp chuẩn xác, cảm giác thoải mái dâng lên làm cho An Tề Minh giảm bớt sự khó chịu đi không ít, mày cũng giãn ra, chậm rãi dựa vào phương vị xoa bóp của Độc Minh Hoành nắm sấp trên giường, nhịn không được ậm ừ: “Thật là thoải mái~~.”

An Tề Minh được mát xa đến tâm tình không tệ, híp mắt, trong cổ họng lăn ra thanh âm lười biếng: “Về sau ngươi và ta là đồng sinh cộng tử, cần phải nỗ lực tu luyện.”

“Đồng sinh cộng tử?” Trong chốc lát Độc Minh Hoành không hiểu ý An Tề Minh. Nhìn cái vẻ mặt ngu si của Độc Minh Hoành, An Tề Minh vốn muốn ghét bỏ, nhưng hiện tại tâm tình hắn không tệ, liền kiên nhẫn giải thích về cổ Cộng Sinh cho Độc Minh Hoành.

Sau khi hiểu rõ chân tướng, Độc Minh Hoành ngừng xoa bóp, trong lòng có chút hụt hẫng: “Tiên nhân là bởi vì như vậy, mới có tối hôm qua.......”

“Bằng không đâu?” An Tề Minh đẩy cái tay xoa bóp của Độc Minh Hoành ra, cảm giác đau nhức toàn thân giảm bớt đi không ít, liền đứng dậy mặc y phục lại.

Khi An Tề Minh chuẩn bị thu dọn y phục trên mặt đất, sau lưng truyền đến giọng nói u oán của Độc Minh Hoành: “Tại sao tiên nhân lại muốn nói tất cả cho tôi? Vì sao nói cho tôi biết anh đang lợi dụng tôi?”

“Lợi dụng cái gì? Nói chuyện thật khó nghe! Cái này gọi là cùng có lợi! Ngươi và ta đã đồng sinh cộng tử, sau nay phải bên nhau thật lâu, đương nhiên chúng ta cần phải hiểu rõ nhau, hay là ngươi không muốn ở cùng ta?” 

An Tề Minh cau mày không vui xoay người, chống nạnh chỉ vào Độc Minh Hoành rống: “Ta còn chưa ghét bỏ ngươi đâu! Ngược lại ngươi còn ghét bỏ ta? Hay là nói ngươi không thích Long Dương? Không thích ngươi cũng phải chịu cho lão tử! Là lão tử nằm dưới thân hầu hạ ngươi, ngươi còn không vui cái gì?”

“Tôi không phải không vui!” 

Độc Minh Hoành gấp đến độ đứng lên, chạy tới kéo tay áo An Tề Minh: “Tôi không chê anh! Tiên nhân, tôi rất cao hứng! Tôi còn chưa biết...... Tên tiên nhân.” 

Rõ ràng là mình đang chiếm tiện nghi, nhưng Độc Minh Hoành cũng không ngu xuẩn như vậy, gặp được một vị tiên nhân như vậy, là phúc phận của cậu. Chỉ là trong lòng cậu có chút không thoải mái, cảm thấy tiên nhân là đang lợi dụng mình, hiện tại suy nghĩ một chút, nếu như mình không có giá trị lợi dụng thì sao tiên nhân lại có thể liếc nhìn cậu một cái?

Thấy thái độ của Độc Minh Hoành quả thật chân thành, An Tề Minh tiêu tan chút tức giận, quét mắt nhìn Độc Minh Hoành trần như nhộng từ trên xuống dưới, đưa tay chọc đầu của cậu, hơi ghét bỏ: “Ta tên là An Tề Minh. Không mặc y phục thì xuống giường, thật không biết kiềm chế! Mau đi mặc y phục!”

Bị chọc đầu, lúc này Độc Minh Hoành mới ý thức được mình trần như nhộng, vội vàng đi mặc quần áo vào, cười ngây ngô với An Tề Minh. Nụ cười ngây ngô này khiến An Tề Minh thở dài, thầm nghĩ: Thật sự là một tên ngốc! Chỉ có điều tên ngốc cũng có chỗ tốt của tên ngốc, dễ đắn đo, đổi lại là người có suy nghĩ quanh co, An Tề Minh còn chưa chắc có thể chơi thắng đối phương.

Nghĩ tới đây, tâm tình An Tề Minh thoải mái hơn nhiều, sau khi dùng thuật thanh khiết tắm cho hai người hương thơm bốn phía, hắn liền tìm một ít quả dại cho Độc Minh Hoành no bụng.


Ngày đăng: 24/1/2024


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play