Cộng Sinh Tiên Ma

Chương 2


7 tháng


Chương 2: Là kỳ tài ngút trời

Editor: Dieter 

“Bởi vì tôi đang ở trong nhà tắm rửa, vừa mới cởi áo trên liền té ngã một cái, tỉnh lại liền ở chỗ này, cho nên mới chỉ mặc một cái quần cộc.” 

Độc Minh Hoành bò dậy đi đến chỗ bên cạnh cửa động bị lá cây che kín, nhảy hai cái: “Chính là nơi này! Anh có thể giúp tôi trở về không?”

Nhìn về phía nơi Độc Minh Hoành nhảy nhót, lá cây phức tạp đem chỗ đó che rất kín mít, An Tề Minh mới đến sơn động này không lâu, trước đó cũng không chú ý tới nơi này.

Hiện tại bởi vì người đàn ông này, An Tề Minh mới chú ý tới lá cây có một chỗ lộ ra, dường như có hoa văn gì đó, hắn nhanh chóng đi qua thi pháp dùng tiên lực quét sạch tất cả lá cây và vật che chắn, mới giật mình nhận ra đây là một trận pháp truyền tống vô cùng cổ xưa.

Loại trận pháp này là truyền tống một chiều, bây giờ đã sớm không sử dụng trận pháp truyền tống này, bởi vì đồ chơi này thường xuyên xảy ra sai sót. Dần dà không còn người sử dùng nữa, còn không bằng cưỡi gió đi mây chạy đi ổn định hơn nhiều.

Thấy An Tề Minh không nói lời nào, trong lòng Độc Minh Hoành liền thấp thỏm bất an, cậu rất muốn trở về, cậu vất vả lắm mới mua được toàn bộ tiền nhà, mới trang hoàng xong chưa được mấy ngày, còn chưa hưởng thụ vài ngày đã đến nơi này, điều này cũng quá làm cho người ta khó chịu!

“Tôi còn có thể trở về không? Tiên nhân.” Độc Minh Hoành duỗi tay nắm ống tay áo An Tề Minh, cậu cao hơn An Tề Minh một cái đầu, gục đầu xuống, một bộ dạng đáng thương hề hề, giống một con chó lớn không nhà để về.

“Dựa vào trận này thì không thể trở về được, nhưng ở trên bản đồ ngươi chỉ địa chỉ quê nhà của mình, ngược lại ta có thể đạp mây đưa ngươi trở về.” An Tề Minh dùng tiên lực xoá đi cổ trận này, miễn cho lại có người gì lung tung rối loạn bị truyền tới quấy nhiễu sự thanh nhàn của hắn, tiếp theo lấy ra một tấm bản đồ cho Độc Minh Hoành xem.

Bản đồ kia vừa nhìn liền không giống trái đất, kỳ thật vị tiên nhiên cưỡi gió đạp mây này cũng đã làm cho Độc Minh Hoành cảm giác thân đang ở dị thế, cậu không trở về được sao? Cha mẹ Độc Minh Hoành qua đời khi cậu hai mươi tuổi, thân thích cơ bản cũng không lui tới.

Dường như ở bên đó cũng không có ai mà Độc Minh Hoành đáng lưu luyến, cậu sống rất cô đơn, không có bạn bè thực sự, chỉ có những đồng nghiệp bề ngoài ở chung có vẻ thân thiết.

Nhưng bên đó có nhà Độc Minh Hoành nhớ thương đó! Nhà của cậu á! Nghĩ đến đây, Độc Minh Hoành liền thống khổ ôm đầu hú lên: “Nhà của tôi !!!”

“Nhà ở? Không còn thì xây lại là được rồi?” An Tề Minh không hiểu nổi nỗi thống khổ của Độc Minh Hoành, đưa tay kéo cậu ta, để cậu ta xem bản đồ: “Ngươi nói xem nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi trở về.”

“Không có.” Độc Minh Hoành sụp đổ che mặt hô to: “Ở đây không có nhà của tôi!”

Chậc! Thấy Độc Minh Hoành sụp đổ hô to như vậy, An Tề Minh mất kiên nhẫn, thu hồi bản đồ xoay người vào trong động pha trà, hắn ngược lại muốn xem tên này sẽ điên tới khi nào.

Gào thét đến khi ánh trăng ló dạng, cổ họng Độc Minh Hoành trở nên khàn khàn, cậu cuối cùng cũng phát tiết đủ rồi, bắt đầu tiếp thu sự thật, mò vào động đặt mông ngồi ở bên cạnh An Tề Minh, cầm chén trà của An Tề Minh lên uống vài ngụm, chưa bao giờ được uống qua nước trà ngọt thanh như vậy, làm Độc Minh Hoành trừng to mắt kinh ngạc nói: “Tiên nhân, đây là loại trà gì? Uống ngon quá! Cổ họng của tôi thật dễ chịu!”

Vừa dứt lời, An Tề Minh đánh một cái vào tay Độc Minh Hoành, khiến cậu buông chén trà ra, vẻ mặt có chút ghét bỏ: “Đây là chén trà của ta.”

“He he. Thật ngại quá.” Độc Minh Hoành cười ngây ngô đưa tay cầm chén trà khác, tự rót trà cho mình, lại cầm một chén trà mới pha trà cho An Tề Minh.

Thấy Độc Minh Hoành biết nhìn sắc mặt như vậy, tâm tình An Tề Minh tốt hơn không ít, lấy ra một bộ y phục đưa cho Độc Minh Hoành: “Trước tiên mặc y phục vào, y phục này có thể căn cứ vào thân hình tự động điều chỉnh, không cần lo lắng không vừa người.”

“Vâng! Cảm ơn tiên nhân!” Độc Minh Hoành ôm y phục đối với An Tề Minh thiện cảm ngày càng tăng lên, tiên nhân này vừa đẹp trai, lại là người tốt, không hề phát hiện An Tề Minh là người có tâm địa gian xảo.

Lúc Độc Minh Hoành mặc y phục, An Tề Minh còn liếc mắt lén nhìn, cơ bắp người này cường tráng, giống như một thể tu múa đao lộng kiếm.

Trong tu giả chia làm thể tu và pháp tu.

Thể tu chính là tập trung vào việc sử dụng tiên lực trên thân thể, cường hóa thể xác, sử dụng nhiều chiêu thức khác nhau để phòng thủ kẻ địch bằng đao kiếm và các vũ khí khác.

Pháp tu có nghĩa là không tiêu tốn tiên lực vào việc đắp nặn thân thể, thường có vẻ mảnh khảnh nhìn tương đối thon dài, không có cảm giác cơ bắp gì, toàn bộ dựa vào việc dùng tiên lực thi triển pháp thuật ngăn chặn kẻ địch.

Thể tu và pháp tu không thể chiếu cố lẫn nhau, bởi vì chúng là hai phương pháp tu luyện hoàn toàn khác nhau, trong Tu Tiên giới, pháp tu ghét nhất thể tu, đây cũng là lý do pháp tu kiêu ngạo.

Mà An Tề Minh chính là một pháp tu kiêu ngạo. Bởi vì pháp tu không rèn luyện thân thể, cho nên thân hình thon dài, so sánh với Độc Minh Hoành thậm chí có thể nói là tinh tế.

Kỳ thực An Tề Minh ghét bỏ Độc Minh Hoành, không chỉ bởi vì hắn kiêu ngạo, mà còn mang theo lòng đố kỵ cực lớn, loại người có thiên phú dị bẩm này mời là người làm kẻ khác ghét nhất. Bởi vì thiên phú của An Tề Minh tầm thường, thứ khiến người ta chú ý nhất, cũng chỉ có bộ da này.

Ở đây ngược lại có thuốc thay đổi dung mạo, nhưng thay đổi dung mạo sẽ suy giảm thiên phú, người tu luyện bình thường sẽ không lấy thiên phú làm đại giới đi thay đổi dung mạo. Cho nên tu giả có tướng mạo bình thường là điều bình thường. Rất ít khi xuất hiện thiên chi kiêu tử có thiên phú xuất chúng mà dung mạo cũng đẹp.

Nghĩ đến đây, trong lòng An Tề Minh hơi cân bằng một chút, ít nhất hắn đẹp trai hơn Độc Minh Hoành nhiều lắm. Vẻ ngoài của Độc Minh Hoành nhiều nhất chỉ có thể tính là ngũ quan đoan chính, khuôn mặt cỡ trung bình mà thôi. Làm sao so được với vẻ đẹp hoa nhan nguyệt mạo của An Tề Minh hắn?

Kiêu ngạo tự mãn móc ra gương, An Tề Minh không khỏi cảm thán mình trời sinh lệ chất*, khuynh quốc khuynh thành như thế, những nữ tu Tuyệt Mộng Tông đó thật sự là mắt mù!

*Thiên sinh lệ chất: vẻ đẹp tự nhiên

Khi đang soi gương, trong gương xuất hiện một cái đầu cười ngốc nghếch, An Tề Minh tức khắc liếc mắt, ghét bỏ cất gương đi, quay đầu nhìn Độc Minh Hoành đang mặc y phục tử tế, cười ngây ngô túm lấy mái tóc ngắn của chính mình.

“Tiên nhân, chất liệu quần áo này không tệ đó, rất thoải mái, chỉ là tay áo quá dài.” Độc Minh Hoành ném ống tay áo, hơi buồn rầu: “Cảm giác hoạt động không tiện lắm.”

Tay áo dài này phiêu dật tôn quý như thế! Dế nhũi Không biết nhìn hàng! An Tề Minh chửi thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn kiềm chế, vẻ mặt ôn hoà nói: “Chỗ của ta không có kính trang*, ngày mai theo ta lên trấn trên chọn đi.” 

*Kính trang: là bộ quần áo gọn gàng, trang phục này thướng thấy trong tiểu thuyết võ hiệp(theo baidu)

Hình ảnh kính trang:

Hình ảnh tay áo dài:

Nói xong, An Tề Minh cầm hộp cổ cộng sinh cất trong túi thật lâu đặt lên bàn, bọn họ sớm không cần túi Càn Khôn, quá dễ dàng bị người ta trộm. Ngược lại trong túi áo có càn khôn, rất nhiều đồ vật, đều cất trong túi, thuận tiện mang bên người, còn phòng trộm.

Cảm thấy nếu để hộp trong túi áo sẽ bị cộm đến phát hoảng. An Tề Minh lấy hộp đựng cổ cộng sinh ra đặt ở trên bàn, để giảm bớt cảm giác vướng víu trong túi áo, tiếp theo hắn lại lấy ra một hộp lá trà, dưới đôi mắt trợn mắt há hốc mồm của Độc Minh Hoành lục tục lấy ra bảy tám cái hộp đặt ở trên bàn.

Độc Minh Hoành nhìn thấy mà trong đầu tràn đầy nghi vấn, trong túi áo bằng phẳng kia sao lại chứa nhiều hộp như vậy? Có thể đây chính là tiên nhân đi, Độc Minh Hoành lòng mang kính trọng ngồi ở trên ghế, cẩn thận hỏi: “Tiên nhân, những thứ này là gì vậy hả?”

“Không được nhúc nhích!” An Tề Minh đưa tay mở cái hộp ra, dùng tiên lực ném Độc Minh Hoành vào một góc trong đống lông thú chất đống: “Ngươi cứ ở đó ngủ, ngày mai ta đưa ngươi đến Hồng Quỷ Môn.”

“Hồng Quỷ Môn là nơi nào?” Độc Minh Hoành cũng rất ngoan ngoãn, nói không cho nhúc nhích, liền vùi đầu trong lông thú, đống lông thú này chất cao, mềm mại, so với giường trong nhà Độc Minh Hoành còn thoải mái hơn, cả người chôn vào bên trong, chỉ lộ ra cái đầu nhìn An Tề Minh.

“Là một môn phái thích hợp cho ngươi tu luyện.” An Tề Minh sửa sang lại cái hộp trên bàn, dùng pháp thuật vẽ một vòng tròn, vòng cái hộp lại, hình thành một trận pháp phong bế. Ngoại trừ hắn, không có ai có thể tới gần đống hộp này.

Nghe phải tu luyện, Độc Minh Hoành nâng mặt thở ngắn than dài: “Tu luyện có phải cũng mệt mỏi như đi làm không? Tiên nhân, tôi chỉ muốn ăn no chờ chết.”

“Cái gì?!” An Tề Minh đứng dậy đi tới đập một phát mạnh vào đầu chó của Độc Minh Hoành: “Ta chưa bao giờ thấy qua người nào không chí tiến thủ như ngươi. Thiên phú của ngươi tốt như vậy, không đi tu luyện, ngược lại muốn ăn no chờ chết?”

“Tôi biết sai rồi, tiên nhân.” Độc Minh Hoành ôm đầu có chút ủy khuất, ghé vào trong lông thú, dùng đôi mắt to ướt sũng nhìn An Tề Minh. Làm An Tề Minh bị nhìn đến có vài phần chột dạ, nói đúng ra đưa Độc Minh Hoành vào Hồng Quỷ Môn, cũng không phải là giúp Độc Minh Hoành.

Đệ tử bên trong Hồng Quỷ Môn đều có quan hệ huyết thống, môn phái này là không thu đệ tử không cùng huyết thống, loại người chưa tu luyện bao giờ như Độc Minh Hoành đi vào Hồng Quỷ Môn, chỉ có một kết cục, đó là biến thành khôi lỗi của đệ tử Hồng Quỷ Môn. Đệ tử của môn phái này sẽ đem người luyện thành khôi lỗi, khống chế khôi lỗi ngăn chặn kẻ địch. Đệ tử môn phái này cũng coi như là pháp tu.

Bởi vì đem người luyện thành khôi lỗi là điều quá mức không thể tưởng tượng nổi, bị đại bộ phận người tu tiên phỉ nhổ, cho nên Hồng Quỷ Môn đã sớm có tiếng xấu vang dội, tu tiên giả của Hồng Quỷ Môn ngược lại cùng một ít ma tu qua lại.

Cho dù những môn phái tu tiên khác chán ghét người của Hồng Quỷ Môn, nhưng bởi vì Hồng Quỷ Môn khó có thể tiêu diệt, chỉ có thể xua đuổi đến khu vực màu xám* ở trung tâm, rồi không giải quyết được gì nữa.

*Hình ảnh:

An Tề Minh hắn chưa bao giờ từng có cái gọi là thiện tâm, hắn vốn định đem Độc Minh Hoành đưa cho Hồng Quỷ Môn, cầu được một hạt giống cây Huyết Ma Thụ, bởi vì Hồng Quỷ Môn là môn phái tu tiên duy nhất trồng cây Huyết Ma, mỗi ngày đối mặt với hơi thở của cây Huyết Ma, đám người điên này giống như căn bản không sợ bản thân nhập ma, không thể tưởng tượng nổi chính là từ trước đến nay, quả thật đúng là không có bất kỳ một vị đệ tử nào của Hồng Quỷ Môn nhập ma.

Ngược lại có rất nhiều đệ tử môn phái khác, bởi vì tiếp xúc cây Huyết Ma, đạo tâm bất ổn rơi vào ma đạo.

“Mau ngủ đi.” An Tề Minh cố gắng biểu hiện như một người tốt giúp đỡ người khó khăn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Độc Minh Hoành nói: “Ta biết ngươi không có nhà, trong lòng khó chịu, về sau vào môn phái, ngươi sẽ có nhà.”

Lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng như thế, như một làn gió xuân ấm áp, thổi vào trong lòng Độc Minh Hoành, làm cậu cảm động đến rơi nước mắt, thầm nghĩ: Tiên nhân thật tốt quá! Sau nay cậu trở nên lợi hại, nhất định phải báo đáp tiên nhân!

Thấy Độc Minh Hoành đi vào giấc ngủ dưới sự trấn an của mình, còn ngáy khò khè, An Tề Minh thầm nghĩ nam nhân này cũng thật là dễ lừa. Hắn thu tay về, hết sức vui vẻ nằm xuống giường, ngày mai khẳng định là ngày hoàng đạo!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play