Án Mạng Mười Một Chữ

HÔM ẤY, CẢNH SÁT ĐÃ TỚI


6 tháng


I

"Anh đang bị đưa vào tầm ngắm đấy."

Anh nghiêng ly rượu bourbon. Những viên đá trong ly lanh canh nhảy múa.

"Bị đưa vào tầm ngắm?" Nghĩ anh đang đùa, tôi nhếch môi cười, hỏi lại. "Nhưng cái gì... bị ngắm cơ?"

"Tính mạng anh." Anh trả lời. "Hình như ai đó đang muốn giết anh." Tôi vẫn cười. "Tại sao người đó lại muốn giết anh?"

"À thì..." Anh im lặng chốc lát rồi tiếp tục. "Anh cũng không biết. Tại sao vậy nhỉ?"

Giọng anh nặng nề quá đâm tôi không cười nổi nữa.

Ngắm nghía khuôn mặt nhìn nghiêng của anh một hồi, tôi quay qua nhìn gương mặt người pha chế đang đứng quầy, rồi nhìn lại tay mình.

"Tức là anh không biết tại sao, nhưng linh cảm thế à?"

"Không chỉ linh cảm thôi đâu." Anh nói. "Anh đang gặp nguy hiểm thật đấy."

Rồi anh gọi thêm một ly bourbon nữa.

Tôi nhìn quanh, để chắc chắn không ai để ý, rồi mới quay sang gương mặt nhìn nghiêng của anh, cất lời:

"Anh có thể giải thích rõ hơn được không? Rốt cuộc đã có chuyện gì?"

"Thì đấy..." Anh uống cạn ly rượu, rồi châm lửa hút thuốc. "Anh đang gặp nguy hiểm. Vậy thôi." Rồi anh nói khẽ: "Anh cũng thật là... Không định nói với em, mà lại lỡ lời. Chắc do ảnh hưởng của câu chuyện hồi trưa."

"Chuyện hồi trưa?"

"Không có gì đâu," anh lắc đầu. "Nói chung em không cần biết chuyện này."

Tôi chăm chú nhìn cái ly trong tay mình.

"Vì em có biết cũng chẳng giải quyết được gì à?"

"Không chỉ vì mỗi lý do đó." Anh nói. "Em biết chỉ thêm lo thôi. Trong khi nỗi bất an của anh thì vẫn còn đó."

Tôi không đáp lại lời anh, chỉ bắt tréo hai chân đang để dưới quầy. "Này, tức là ai đó đang muốn hãm hại anh à?"

"Ừ, cứ cho là vậy đi."

"Anh có thấy gì khả nghi không?" "Em hỏi lạ quá!"

Lần đầu tiên anh bật cười kể từ lúc bước vào quán bar này. Làn khói màu trắng bồng bềnh phả ra từ kẽ răng.

"Em nghĩ có ai đang yên đang lành lại kêu tính mạng mình đang bị đe dọa không? Em thì sao?"

"Ừ thì..." tôi ngập ngừng. "Có thể không mà cũng có thể có. Vì em nghĩ chủ ý sát nhân xét cho cùng cũng giống với quan điểm sống thôi."

"Anh cũng nghĩ vậy." Anh khẽ gật đầu.

"Vậy là anh thấy gì đó khả nghi đúng không?"

"Không phải tự mãn đâu, nhưnganh tìm được manh mối ở nhiều việc lắm."

"Nhưng anh lại không thể nói ra."

"Vì anh có cảm giác nếu nói ra rồi, thì những hoài nghi ấy sẽ trở thành sự thực." Rồi anh tiếp. "Anh nhát gan lắm."

Sau đó chúng tôi im lặng ngồi uống rượu, đến khi mệt rồi thì đặt ly xuống, rời khỏi quán, thả bộ trên con đường mưa rơi.

_Anh nhát gan lắm._ Tôi vẫn nhớ lời sau cùng của anh.

II

Tôi quen Kawadu Masayuki qua sự giới thiệu của một người bạn. Người bạn đó biên tập sách của tôi, tên Hagio Fuyuko. Fuyuko bằng tuổi tôi, là người phụ nữ chỉ biết đến công việc, và làm ở nhà xuất bản đã gần mười năm nay. Cô luôn đóng bộ áo vest đĩnh đạc như phụ nữ nước Anh, bước đi đầy tự tin. Tôi chơi với cô từ khi bước vào giới này, thấm thoắt cũng đã được ba năm. Nhưng khoảng hai tháng gần đây, một Fuyuko như thế bỗng nhiên lại hăng say bàn tán chuyện đàn ông nhiều hơn là bản thảo. Đúng cái hôm có thông báo quần đảo Amami sắp bước vào mùa mưa.

"Tớ biết một anh chàng tuyệt lắm." Cô nói với gương mặt nghiêm túc. "Một nhà văn tự do tên là Kawadu Masayuki. Cậu biết anh ấy không?"

Tôi trả lời là không biết.Tên người cùng ngành lắm lúc tôi còn chẳng biết. Huống chi mấy nhà văn tự do.

Theo lời Fuyuko kể thì anh Kawadu Masayuki đó sắp ra sách, và họ đã dần trở nên thân thiết sau vài lần tình cờ cùng tham gia mấy buổi họp xuất bản.

"Anh ấy cao, đẹp trai lắm."

"Ừ."

Fuyuko mà lại nói về đàn ông cơ đấy, thật hiếm hoi làm sao.

"Tớ thật muốn gặp người được Fuyuko khen hết lời như vậy một lần."

Nghe tôi nói, cô cười đáp: "Ừ, vậy để lần tới nhé."

Tôi chỉ tiện miệng nói chơi, mà hình như cô cũng chẳng cho là thật. Thế nên chẳng bao lâu sau tôi đã quên béng mất lời hẹn như mấy câu chuyện làm quà khác ấy.

Nhưng sau đó vài tuần, rốt cuộc tôi cũng gặp Kawadu Masayuki. Anh tình cờ có mặt trong quán bar tôi đến cùng Fuyuko. Cùng đi với anh là một họa sĩ to béo đang mở triển lãm cá nhân tại Ginza.

Kawadu Masayuki quả là một người đàn ông bảnh bao. Anh cao khoảng một mét tám, gương mặt thon gọn, rám nắng. Chiếc áo jacket màu trắng trông thật hợp với anh. Vừa nhìn thấy Fuyuko, anh liền vẫy cánh tay đang đặt trên mặt quầy gọi.

Fuyuko thoải mái bắt chuyệnvới anh, rồi giới thiệutôi. Đúng như tôi dự đoán, anh chưa từng nghe đến tên tôi. Kể cả khi nghe giới thiệu tôi là nhà văn viết truyện trinh thám, anh cũng chỉ gật đầu như thể đang bối rối. Hầu hết mọi người đều có phản ứng tương tự khi nghe tôi giới thiệu như vậy.

Sau đó, cũng tại quán bar ấy, chúng tôi trò chuyện một lúc lâu. Giờ ngẫm lại, tôi vẫn thấy lạ, không hiểu sao chúng tôi có thể nói chuyện lâu đến vậy. Tôi cũng không nhớ nổi chúng tôi đã nói những gì với nhau. Trừ một việc là sau cuộc nói chuyện đó, chỉ có tôi và Kawadu Masayuki rời khỏi quán. Chúng tôi đi đến một quán khác, rồi rời đi sau khoảng một tiếng đồng hồ. Tôi hơi say, nhưng chưa tới mức cần anh đưa về. Mà anh cũng không gượng ép đề nghị.

Ba ngày sau, anh gọi điện, mời tôi đi ăn. Tôi không có lý do nào để từ chối, sự thực thì anh là một người đàn ông không tồi, nên tôi cũng chẳng mấy do dự, cứ thế nhận lời.

"Tiểu thuyết trinh thám hay ở điểm nào vậy?"

Anh hỏi khi chúng tôi đang nhâm nhi chút rượu vang ở nhà hàng trong khách sạn. Tôi không nghĩ ngợi gì, chỉ máy móc lắc đầu.

"Nghĩa là cô không biết?" anh hỏi.

"Tôi mà biết thì sách của tôi đã bán chạy hơn rồi," tôi đáp. "Thế anh nghĩ nó hay ở điểm nào?"

Anh vừa gãi gãi mũi vừa nói, "Hay ở điểm người ta đã tạo ra nó chăng?" "Những vụ án trong đời thực nhiều khi không phân định rạch rời trắng đen. Ranh giới giữa cái đúng và cái sai rất mơ hồ. Vậy nên dù vấn đề được đặt ra rồi, nhưng người ta lại không thể mong chờ một kết luận tương xứng. Bởi vì nó chỉ là một phần của cái gì đó lớn lao mà thôi. Nhưng ở điểm đó thì tiểu thuyết lại làm trọn vẹn. Đó là một dạng kết cấu. Và tiểu thuyết trinh thám chẳng phải là thể loại kỳ công nhất trong việc xây dựng kết cấu đó hay sao?"

"Có lẽ là vậy," tôi nói. "Anh đã bao giờ phải trăn trở trước ranh giới giữa cái đúng và cái sai chưa?"

"Có chứ."

Anh nhếch môi. Tôi nghĩ anh không nói dối.

"Rồi anh có đem nỗi trăn trở ấy viết vào sách không?"

"Cũng có," anh đáp. "Nhưng phần lớn là tôi không thể làm được."

"Tại sao lại không thể?"

"Vì nhiều lý do lắm."

Gương mặt anh hơi khó chịu, nhưng chỉ một loáng sau anh đã lấy lại vẻ hiền lành vốn có, và rồi bắt đầu nói về tranh vẽ.

Tối hôm đó anh đến căn hộ của tôi. Căn hộ vẫn còn vương lại mùi của người chồng cũ. Thoạt đầu trông anh có vẻ hơi lúng túng nhưng chỉ một lát sau anh lập tức quen ngay.

"Anh ấy từng là nhà báo," tôi nói về chồng cũ. "Anh ấy hiếm khi ở nhà. Rồi rốt cuộc cũng chẳng còn lý do nào để trở về ngôi nhà này nữa."

"Và thế là anh ta không quay lại đây nữa?"

"Vâng."

Trên chiếc giường chồng cũ từng ôm ấp tôi, Kawadu Masayuki đã cho tôi những khoái cảm dịu dàng hơn rất nhiều so với người chồng cũ. Làm tình xong, anh còn vòng tay ôm vai tôi, đề nghị, "Lần sau em đến chỗ anh nhé?"

Chúng tôi gặp nhau khoảng một, hai lần một tuần. Hầu hết là anh đến chỗ tôi, nhưng cũng đôi khi tôi tới nhà anh. Anh độc thân, hình như cũng chưa từng kết hôn, vậy mà phòng ốc lại ngăn nắp như thể phòng của người đã lập gia đình. Tới mức tôi còn tưởng tượng hay là có ai đó dọn dẹp phòng giúp anh?

Rồi chẳng mấy sau đó, mối quan hệ của chúng tôi bị Fuyuko phát hiện. Số là Fuyuko đến chỗ tôi lấy bản thảo đúng lúc anh đang có mặt ở đó, nên tôi không thể bịa ra được lý do nào để giải thích. Mà thật ra tôi cũng đâu cần phải giải thích điều gì.

"Cậu yêu anh ta à?" Fuyuko hỏi lúc chỉ có hai người chúng tôi.

"Tớ thích anh ấy," tôi trả lời.

"Thế cậu có định kết hôn không đấy?"

"Làm gì có chuyện."

"Vậy à."

Fuyuko thở phào như trút được gánh nặng, đôi môi khẽ nở một nụ cười duyên dáng.

"Thấy hai người thân thiết, người bắc cầu như tớ đây cũng vui lắm.

Nhưng cậu đừng sa đà quá. Cứ duy trì mối quan hệ như hiện tại thôi."

"Không sao đâu. Tớ đã có bài học nhớ đời rồi mà," tôi nói.

Rồi hai tháng trôi qua.

Mối quan hệ giữa tôi và Kawadu Masayuki vẫn được duy trì đúng mực như lời hứa với Fuyuko. Ngay cả hồi tháng Sáu, khi chúng tôi đi du lịch cùng nhau, may thay anh cũng không đả động gì tới chuyện kết hôn. Bằng không hẳn tôi phải bối rối lắm.

Nhưng nghĩ lại, dẫu anh có nhắc đến chuyện kết hôn thì cũng chẳng có gì là lạ. Anh đã ba mươi tư tuổi, tính chuyện lập gia đình cũng là lẽ đương nhiên. Hay là anh cũng đang cố duy trì một mức độ nhất định nào đó trong mối quan hệ với tôi?

Nhưng nếu cứ mải bận tâm đến điều đó e là tôi sẽ làm mất đi ý nghĩa của mối quan hệ này mất.

Thế rồi khi chúng tôi quen nhau được hai tháng. Thì Kawadu Masayuki chết ngoài biển.

III

Vào một ngày tháng Bảy, cảnh sát đến thông báo cho tôi về cái chết của anh.

Anh ta điềm tĩnh, song vẻ ngoài tầm thường hơn nhiều so với những cảnh sát tôi vẽ ra trong tiểu thuyết của mình. Có thể dùng từ "có sức thuyết phục" để miêu tả về người này.

"Sáng nay, người ta phát hiện một thi thể nổi trên vịnh Tokyo. Khi vớt thi thể ấy lên, từ di vật còn sót lại chúng tôi xác định đó là anh Kawadu Masayuki."

Vị cảnh sát nhỏ nhắn nhưng có vẻ khỏe mạnh gần bốn mươi tuổi thông báo. Bên cạnh anh ta là một cảnh sát trẻ khác. Anh này thì chỉ yên lặng đứng đấy.

Tôi mất vài giây không thốt nên lời, sau đó nuốt nước bọt. "Vậy là các anh xác định được danh tính rồi ạ?"

"Vâng," vị cảnh sát thu cằm lại.

"Nạn nhân quê ở Shizuoka. Em gái anh ta đã đến nhận dạng thi thể, ngoài ra chúng tôi cũng đã giám định răng và chụp X quang."

Rồi vị cảnh sát nhấn mạnh thêm, "Kết quả cho thấy đó là anh Kawadu Masayuki."

Thấy tôi vẫn im lặng, anh ta tiếp, "Có thể phiền cô bớt chút thời gian để chúng ta thong thả trao đổi không?" Cánh cửa trước sảnh ra vào vẫn đang mở.

Tôi đề nghị họ đợi ở quán cà phê gần nhà, nghe vậy hai vị cảnh sát khẽ gật đầu rồi rời đi. Nhưng đến khi họ đi khuất, tôi vẫn đứng ở cái sảnh ấy, lơ đễnh nhìn ra bên ngoài, mãi sau mới thở dài, đóng cửa, đi về phòng ngủ, thay đồ để ra khỏi nhà. Đứng trước bàn trang điểm để tô chút son mà tôi như ngừng thở.

Gương mặt phờ phạc của tôi phản chiếu trong tấm gương. Trông tôi có vẻ mệt mỏi ngay cả với việc biểu lộ cảm xúc.

Tôi rời mắt khỏi cái gương, lấy lại nhịp thở, rồi nhìn lại khuôn mặt mình trong gương. Lần này có vẻ khá hơn rồi. Tôi gật gù hài lòng với biểu cảm ấy. Tôi thích anh ấy. Nhưng anh đã chết, tôi buồn là lẽ đương nhiên.

Vài phút sau, tôi đã ngồi đối diện hai vị cảnh sát trong quán cà phê mình vẫn thường hay lui tới. Ở đây còn bán cả bánh ngọt nữa. Bánh ở đây tươi, vị ngọt thanh.

"Anh ta bị sát hại," vị cảnh sát nói như tuyên bố. Nhưng tôi không lấy gì làm ngạc nhiên lắm. Vì đó là lời mà tôi đã lường trước.

"Anh ấy bị sát hại như nào vậy ạ?" tôi hỏi.

"Cực kỳ khủng khiếp," vị cảnh sát nhăn mặt. "Gáy bị đập mạnh bởi một vật cùn. Thi thể thì bị vứt lại bên cạnh vịnh. Chỏng chơ như rác."

Người yêu tôi đã bị người ta vứt ở đó như một đống rác.

Vị cảnh sát ho một tiếng. Tôi ngẩng mặt lên.

"Vậy nguyên nhân tử vong là do xuất huyết bên trong não hay là...?"

"Không phải."

Anh ta ngắt lời, nhìn lại gương mặt tôi rồi nói tiếp. "Hiện tại chúng tôi chưa thể khẳng định chắc chắn điều gì. Tuy có dấu vết bị đập vào gáy, nhưng chừng nào chưa có kết quả giải phẫu thì tất cả chỉ là phỏng đoán."

"Vậy ạ?"

Nghĩa là có khả năng anh ấy bị sát hại bằng một phương thức khác, nhưng sau đó hung thủ còn đập mạnh vào gáy và vứt anh đi ư? Nếu đúng như vậy, thì tại sao hung thủ phải tàn bạo đến mức đó?

"Còn chuyện này..."

Vị cảnh sát gọi tôi, chắc do thấy tôi lơ đễnh quá. "Hình như cô cũng gần gũi với anh Kawadu Masayuki nhỉ?"

Tôi gật đầu. Chẳng có lý do gì để phủ nhận điều đó. "Cô là người yêu của anh ấy à?"

"Tôi nghĩ vậy."

Vị cảnh sát hỏi quá trình chúng tôi gặp gỡ. Tôi trả lời thành thật. Tôi cũng sợ sẽ phiền đến Fuyuko nhưng cuối cùng vẫn nhắc đến tên cô.

"Lần cuối cùng cô nói chuyện với anh Kawadu là khi nào?"

Tôi suy nghĩ giây lát rồi trả lời.

"Tối hôm kia. Anh ấy gọi tôi tới."

Chúng tôi dùng bữa ở nhà hàng, sau đó uống rượu ở quán bar.

"Hai người đã nói những chuyện gì?"

"Chúng tôi nói nhiều chuyện lắm... trong đó..." Tôi cúi mặt, mắt nhìn cái gạt tàn bằng thủy tinh.

"Anh ấy có nói rằng mình đang bị ai đó nhắm."

"Bị nhắm sao?"

"Vâng."

Tôi kể những điều mình đã nghe từ anh trong buổi tối hôm kia. Đôi mắt vị cảnh sát bỗng sáng lên lấp lánh.

"Và anh Kawadu cũng thấy có điều gì khả nghi?"

"Tôi không dám khẳng định."

Vì anh cũng không khẳng định chắc chắn điều đó.

"Nhưng cô thì không thấy có gì khả nghi à?"

Tôi gật đầu. "Vâng."

Sau đó vị cảnh sát hỏi về quan hệ bạn bè và công việc của anh. Tôi hầu như không biết gì.

"Tiện đây xin hỏi tối qua cô đã ở đâu vậy ạ?"

Câu hỏi cuối cùng của anh ta nhằm mục đích xác nhận chứng cứ ngoại phạm của tôi. Họ không hỏi thời gian cụ thể hẳn là do chưa xác định được thời gian tử vong chính xác. Nên dù tôi có đưa ra thời gian cụ thể thì cũng chẳng giúp ích gì cho chứng cứ ngoại phạm của mình cả.

"Hôm qua tôi ở nhà cả ngày," tôi trả lời. "Tôi làm việc."

"Nếu có ai làm chứng được cho cô thì tốt." Vị cảnh sát ngước lên nhìn tôi với vẻ kẻ cả.

"Tiếc là không có," tôi lắc đầu. "Việc đó e là không thể. Vì tôi ở nhà một mình, cũng chẳng có ai đến chơi cả."

"Tiếc thật. Cuộc đời đúng là có nhiều chuyện đáng tiếc quá."

Sau đó vị cảnh sát xin lỗi vì đã làm phiền tôi rồi đứng dậy.

Đúng như tôi đoán, chiều tối hôm đó Fuyuko tới. Cô thở gấp như thể đã chạy như bay đến nhà tôi vậy. Khi ấy tôi đã mở sẵn văn bản để soạn thảo, dù chưa đánh được chữ nào, và đang uống bia. Trước khi uống bia tôi đã khóc. Khóc mệt nên tôi mới uống bia.

"Cậu nghe rồi chứ?" Vừa nhìn thấy tôi, Fuyuko lập tức hỏi.

"Cảnh sát tới đây rồi," tôi đáp. Cô có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng chấp nhận điều hiển nhiên ấy.

"Cậu có thấy gì khả nghi không?"

"Tớ không, chỉ biết là anh ấy bị người ta nhắm đến thôi."

Đôi mắt Fuyuko tròn xoe, miệng há hốc vì ngạc nhiên, tôi kể cho cô chuyện hôm kia. Cô ấy lắc đầu tiếc nuối y chang vị cảnh sát đó.

"Chẳng nhẽ không có cách gì để ngăn chặn sao? Như là báo cảnh sát chẳng hạn."

"Tớ cũng không biết. Nhưng chắc anh ấy có lý do riêng nên mới không làm vậy."

Cô lại lắc đầu.

"Vậy nghĩa là cậu không thấy có gì khả nghi à?'

"Không. Thật ra..." tôi ngập ngừng, rồi tiếp tục, "Tớ hầu như chẳng biết gì về anh ấy cả."

"Thế à?" Fuyuko nghe chừng thất vọng lắm. Biểu cảm của cô y hệt vị cảnh sát đến đây hồi trưa.

"Từ nãy tới giờ tớ cứ nghĩ về anh ấy mãi," tôi nói. "Nhưng mà tớ không biết gì cả. Có một đường kẻ được vạch ra giữa tớ và anh ấy, cả hai đều cố để không xâm phạm đường kẻ ấy. Mà vụ án lần này lại xảy ra bên vùng của anh ấy."

Tôi hỏi Fuyuko có muốn uống gì không, cô gật đầu nên tôi vào bếp mang bia ra. Giọng Fuyuko vang lên từ sau lưng tôi.

"Trong số những chuyện anh ấy nói, có chuyện nào để lại ấn tượng với cậu không?"

"Dạo gần đây bọn tớ không chuyện trò với nhau nhiều."

"Nhưng cũng phải nói chuyện gì chứ. Chẳng lẽ gặp nhau là lên giường ngay à?"

"Cũng gần như là vậy đó," tôi nói, má hơi rúm lại.

IV

Đám tang của anh được tổ chức hai ngày sau đó. Fuyuko chở tôi về quê anh ở Shizuoka trên chiếc xe Audi. Đường cao tốc vắng vẻ không ngờ, đâm từ Tokyo về tới quê anh chỉ mất có hai tiếng đồng hồ.

Bố mẹ anh sống trong một căn nhà hai tầng bằng gỗ với hàng rào bao xung quanh. Bước qua hàng rào ấy là một khoảnh vườn khá rộng và nó còn được tận dụng luôn làm vườn rau.

Bên cạnh cổng, hai người phụ nữ đang đứng lặng như tờ. Một người tóc đã bạc, khoảng trên sáu mươi tuổi, người còn lại thì vẫn trẻ, dáng dong dỏng cao và gầy. Có lẽ đó là mẹ và em gái anh.

Trong dòng người đến viếng đám ma, phải đến một nửa là họ hàng, nửa còn lại là bạn bè đồng nghiệp của anh. Tôi áng chừng được vậy là bởi người làm trong ngành xuất bản trông sẽ hơi khác người bình thường. Fuyuko gặp được người quen trong mấy người đến viếng, nên đã tới đó bắt chuyện. Nghe Fuyuko kể đó là biên tập viên phụ trách sách của Kawadu Masayuki. Một người đàn ông da đen, bụng bia. Nghe Fuyuko giới thiệu anh ta tên Tamura.

"Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng," Tamura vừa lắc đầu vừa nói. "Theo kết quả giải phẫu, hình như anh ấy bị sát hại ngay trước hôm người ta tìm thấy thi thể. Có vẻ như là bị đầu độc."

"Đầu độc sao?" Lần đầu tiên tôi nghe đến việc này.

"Một loại thuốc trừ sâu thì phải. Thứ đó cũng đủ tước đi mạng sống của anh ấy rồi, vậy mà hung thủ còn dùng búa hay thứ gì đó nện thêm vào đầu nữa."

Có gì đó trào dâng trong ngực tôi.

"Hình như tối hôm đó anh ấy ăn ở quán quen, từ tình trạng tiêu hóa của đồ ăn có trong dạ dày, cảnh sát sẽ đưa ra được những phán đoán tương đối chính xác. À mà những việc này chắc hai người nắm rất rõ đúng không?"

Tôi gật đầu. Rồi hỏi thử, "Thời gian tử vong là khoảng mấy giờ vậy ạ?"

"Thấy bảo là khoảng từ mười đến mười hai giờ. Thực ra, hôm đó tôi cũng đã rủ anh ấy đi ăn. Kiểu nếu có thời gian thì cùng đi làm vài chén. Nhưng anh ấy nói có hẹn rồi nên từ chối."

"Vậy là anh Kawadu đã hẹn gặp ai đó nhỉ?" Fuyuko hỏi.

"Có vẻ là vậy. Những lúc như thế, bình thường tôi sẽ hỏi cho bằng được xem anh ấy có hẹn với ai." Tamura nói, vẻ tiếc nuối.

"Anh đã nói việc này với cảnh sát chưa?" tôi hỏi.

"Đương nhiên tôi nói rồi. Thế nên cảnh sát có vẻ cũng đang tìm xem ai là người đã hẹn với anh ấy vào khoảng thời gian đó, nhưng hiện giờ hình như vẫn chưa có manh mối gì cả." Anh ta cắn môi.

Thắp hương xong, họ toan ra về thì một người phụ nữ khoảng hai nhăm tuổi lại gần Tamura và chào hỏi. Cô ta có đôi vai rộng, trông như đàn ông. Kiểu tóc cũng nam tính.

Tamura cũng cúi đầu chào người phụ nữ đó và hỏi, "Dạo gần đây cô ít gặp anh Kawadu à?"

"Vâng, từ sau lần đó cũng không có cơ hội gặp lại. Chắc anh Kawadu thấy chúng tôi có nhiều điểm bất đồng."

Đến cách nói chuyện cũng giống đàn ông. Nhưng hình như cô ta rất thân thiết với Tamura. Sau khi nói với nhau vài câu như vậy, cô ta chào hỏi qua loa chúng tôi rồi đi về phía trước.

"Cô ấy là Niizato Miyuki, nhiếp ảnh gia." Sau khi cô ấy đi khỏi, Tamura mới thì thầm với chúng tôi. "Hồi trước cô ấy từng làm việc với anh Kawadu. Họ đã đi rất nhiều nơi cùng nhau, Kawadu viết ký sự, còn cô ấy chụp ảnh. Những bài đó đã được đăng lên tạp chí. Nhưng rồi bị gián đoạn hết." Anh ta nói thêm, "Nhưng đó là chuyện của một năm trước rồi."

Nghe vậy tôi lại nhớ ra mình chẳng biết gì về công việc của anh cả. Có lẽ nào từ giờ trở đi tôi sẽ biết thêm nhiều điều về anh chăng. Nhưng giờ có biết thì cũng làm được gì đâu chứ?

V

Buổi chiều hai ngày sau đám tang, lâu lắm tôi mới quay lại công việc thường lệ, thì bỗng chiếc điện thoại bàn không dây đặt cạnh máy đánh chữ đổ chuông. Tôi nhấc ống nghe, từ đầu bên kia vọng lại một giọng rất khẽ, như âm thanh truyền qua ống chân không. Tôi còn tưởng tai mình bị làm sao.

"Xin lỗi, có thể nói lớn hơn một chút không ạ," tôi vừa dứt lời thì đột nhiên có tiếng "a" vang lên bên tai mình.

"Từng này đã được chưa ạ?"

Tiếng một cô gái trẻ vọng lại. Giọng hơi khàn nên càng khó nghe. "Vâng, được rồi ạ. Xin hỏi ai vậy ạ?"

"Vâng, tôi là em gái của anh Masayuki, Kawadu Sachiyo." "À vâng."

Tôi nhớ lại buổi tang lễ. Hôm đó chúng tôi chỉ chào hỏi rồi đi lướt qua nhau.

"Thật ra tôi đang ở căn hộ của anh Masayuki. Tôi định dọn dẹp đồ đạc ở đây." Cô vẫn nói bằng cái giọng khó nghe ấy.

"Vậy à? Tôi có thể giúp gì không?"

"À không, không cần đâu ạ. Tôi lo được. Hôm nay tôi chỉ sắp xếp lại đồ đạc, ngày mai sẽ nhờ bên công ty chuyển nhà. Tôi gọi điện vì có chuyện muốn hỏi ý kiến chị."

"Hỏi ý kiến tôi ư?" "Vâng."

Chuyện là như vậy. Lúc sắp xếp đồ đạc của anh Masayuki, cô ấy tìm thấy một lượng lớn tài liệu và báo ở trong tủ. Vốn dĩ có thể coi đó là di vật mà mang về Shizuoka, nhưng cô ấy lại nghĩ nếu chúng giúp ích được gì đó cho người quen của anh, biết đâu anh sẽ yên lòng hơn. Nên nếu tôi đồng ý thì cô ấy sẽ gửi tài liệu đó qua bưu điện cho tôi.

Đối với tôi, đây đúng là không cầu mà được. Nếu đó là tài liệu liên quan đến ngành viết văn tự do thì đúng là của báu. Với lại có khi nó còn giúp tôi hiểu hơn về con người anh lúc sinh thời nữa. Tôi đã đưa ra cả hai lý do và đồng ý nhận.

"Vậy tôi sẽ gửi qua bưu điện cho chị. Giờ tôi mang đi luôn thì sẽ kịp chuyến gom hàng hôm nay. À, mà chị còn cần đồ gì nữa không?"

"Đồ gì cơ ạ?"

"Đại loại như chị có để quên vật gì đó ở đây, hoặc cần giữ đồ gì của anh trai tôi không?"

"Tôi không để quên đồ gì ở đó đâu," tôi nhìn cái túi xách để chỏng chơ trên bàn. Trong cái túi ấy có chìa khóa dự phòng căn hộ của anh. "Chỉ có đồ tôi chưa kịp trả lại anh ấy thôi."

Khi tôi nhắc đến chiếc chìa khóa dự phòng, em gái anh Masayuki nói tôi cứ gửi cho cô ấy qua đường bưu điện cũng được. Nhưng tôi vẫn quyết định sẽ đến đó. Gửi bưu điện vừa mất công, mà tôi cũng muốn đến căn hộ của người yêu mình một lần cuối. Dù gì chúng tôi cũng đã qua lại hai tháng.

"Vậy tôi sẽ đợi chị."

Giọng nói của em gái anh đến phút cuối vẫn vô cùng nhỏ nhẹ.

Căn hộ của anh ở Kitashinjuku. Còn phòng anh là phòng 102, nằm ở tầng một. Tôi bấm chuông, cô gái gầy, dong dỏng cao mà tôi đã gặp ở đám tang đi ra. Gương mặt cô thon gọn, sống mũi cao, đúng chuẩn người đẹp, nhưng mà sự giản dị quá mức lại làm lu mờ đi vẻ đẹp ngọc ngà ấy.

"Xin lỗi vì bắt chị phải tới tận đây," cô cúi đầu, xếp dưới chân tôi đôi dép đi trong nhà.

Tôi cởi giày, xỏ dép vào thì nghe thấy tiếng động từ phía trong, rồi tiếp theo đấy ai đó ló mặt ra.

Nếu tôi nhớ không nhầm, thì đó chính là Niizato Miyuki, cô nhiếp ảnh gia tôi đã gặp ở đám tang anh. Vừa thấy tôi, cô ấy đã cúi đầu chào. Tôi cũng bối rối chào hỏi lại.

"Chị ấy làm việc cùng anh trai tôi," em gái Masayuki giới thiệu.

"Đây là Niizato Miyuki, chị ấy cũng vừa mới đến thôi. Chị ấy nói anh Kawadu đã giúp đỡ mình rất nhiều, nên muốn phụ một tay việc chuyển đồ."

Tiếp theo cô ấy giới thiệu tôi là người yêu của anh đồng thời là một nhà văn viết truyện trinh thám với Niizato Miyuki.

"Mong cô giúp đỡ," Niizato Miyuki nói với giọng nam tính hệt lúc ở đám tang, rồi mất hút vào bên trong.

"Cô đã nói với cô ấy rằng mai sẽ chuyển đồ à?" đợi Niizato Miyuki vào trong rồi, tôi mới hỏi Sachiyo.

"Tôi không nói. Chắc chị ấy đoán được chỉ trong hôm nay hoặc mai thôi nên tự đến."

"Vậy à?" tôi hoài nghi gật đầu.

Bên trong phòng đã được dọn dẹp khá sạch sẽ. Gần nửa đống sách báo tài liệu trên giá sách đã được nhét vào thùng các-tông, tủ bếp thì đã trống trơn. Dây điện của tivi và âm ly cũng đã được tháo gọn.

Tôi ngồi xuống ghế xô-pha ở phòng khách, Sachiyo mang trà ra. Chừng như cô bớt lại một số đồ để tiếp khách. Cô cũng mang trà cho cả Niizato Miyuki đang vùi đầu trong phòng của anh Masayuki.

"Tôi thường nghe anh trai kể về chị," cô ngồi đối diện tôi, cất giọng điềm tĩnh.

"Anh ấy khen chị là một người tuyệt vời, và rất giỏi nữa."

Nghe thật giống tâng bốc, nhưng tôi cũng không lấy làm khó chịu. Mặt tôi hơi đỏ lên.

Nhấp ngụm trà cô pha, tôi hỏi, "Chắc cô cũng hay nói chuyện với anh trai nhỉ?"

"Vâng. Cứ một, hai tuần anh ấy lại về nhà một lần. Công việc của anh ấyhay phải đi đây đi đó, tôi và mẹ lúc nào cũng háo hức được nghe về những chuyến đi của anh. Tôi làm ở ngân hàng gần nhà, nên chẳng biết gì về thế giới bên ngoài cả." Cô nói rồi uống trà.

Tôi đã hiểu tại sao giọng nói của cô trên điện thoại lại nhỏ đến thế, đó là giọng bẩm sinh.

"À, cô cầm giúp tôi cái này." Tôi lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, đặt lên mặt bàn.

Sachiyo ngắm nó một lúc lâu, rồi hỏi "Chị và anh ấy đã tính đến chuyện kết hôn rồi ạ?" Đúng là một câu hỏi khó nhưng tôi không thể không trả lời.

"Chúng tôi chưa từng nói về chuyện đó," tôi đáp. "Cả hai không muốn

ràng buộc đối phương, vì chúng tôi đều nghĩ nếu làm vậy đôi bên sẽ không

được thoải mái. Mà chúng tôi cũng không biết nhiều về nhau."

"Chị không biết ư?" cô ngạc nhiên.

"Tôi không biết gì cả," tôi đáp. "Hầu như là vậy, thế nên tôi không biết tại sao anh ấy lại bị sát hại. Cũng không đoán ra được điều gì. Quá khứ của anh, anh đang làm công việc gì, tôi cũng chưa từng nghe qua."

"Vậy ư? Anh ấy không nhắc đến chuyện công việc sao?"

"Anh ấy không để tôi biết." Nói vậy thì đúng hơn.

"A, nếu vậy thì..." Sachiyo đứng lên, đi đến chỗ đồ đạc, rồi lấy ra một bó những mảnh giấy ở bên trong thùng các-tông to bằng thùng đựng quýt, và đặt nó xuống trước mặt tôi. "Hình như đây là lịch trình của anh ấy trong nửa năm qua."

Ra là vậy, ở trong đó ghi chật kín những dự định của anh. Nhiều nhất là lịch họp với nhà xuất bản, rồi ngày đi lấy tin.

Bất chợt tôi nhìn vào lịch trình gần đây của anh. Biết đâu lịch hẹn hò với tôi cũng được ghi trong này.

Nhìn vào lịch trước ngày anh bị sát hại, quả là anh có ghi tên nhà hàng, thời gian hẹn tôi. Chính là hôm tôi gặp anh lần cuối. Tôi có cảm giác cơ thể mình như bị kim châm khi nhìn thấy ngày đó. Và thứ tiếp theo đập vào mắt tôi là dòng chữ nhỏ viết vội ở cột ban ngày cùng ngày. Ở đó ghi: 16 : 00 Yamamori sport Plaz a.

Masayuki là hội viên của trung tâm thể thao nằm trong Yamamori Sport Plaza. Thi thoảng anh tập gym ở đó. Việc này thì tôi biết.

Nhưng có một chuyện tôi hơi thắc mắc, gần đây rõ ràng anh bị đau chân, thì sao có thể tập gym được. Hay hôm đó chân anh khỏi rồi?

"Có chuyện gì không ổn à?"

Thấy tôi im lặng mãi, em gái anh Masayuki lo lắng hỏi. Tôi lắc đầu đáp, "À không, không có gì đâu." Không phải là không có gì, mà hiện giờ tôi không đủ tự tin để nói bất cứ điều gì. "Tôi có thể mượn cái này không?" tôi giơ bảng lịch trình của anh lên.

"Chị cứ tự nhiên," cô mỉm cười.

Khi câu chuyện bỗng ngừng lại, một khoảng lặng bao trùm lấy chúng tôi, thế rồi Niizato Miyuki đi ra từ phòng làm việc của anh.

"Xin lỗi cho tôi hỏi, giấy tờ của anh Kawadu chỉ có từng này thôi sao?" Giọng điệu của Miyuki nghe như ngờ vực, xen lẫn trách móc.

"Vâng, đúng vậy."

Nghe Sachiyo đáp, cô nhiếp ảnh gia trẻ bỗng cúi mặt xuống như đắn đo suy nghĩ điều gì, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại quyết tâm, ngẩng đầu lên.

"Ngoài những giấy tờ này, còn có tài liệu công việc hay bút ký gì không?"

"Tài liệu công việc ư?"

"Cô muốn xem thứ gì đó à?" tôi hỏi.

Ngay lập tức ánh mắt cô ta trở nên sắc lạnh, nhìn về phía tôi.

Tôi tiếp tục. "Ban nãy Sachiyogọi cho tôi, và đã gửi tất cả tài liệu của anh ấy đến chỗ tôi rồi."

"Gửi rồi?"

Mắt cô ta trông như xếch ngược lên. Rồi cô ta nhìn Sachiyo cũng với đôi mắt đó.

"Thật vậy ư?"

"Vâng," Sachiyo đáp. "Vì tôi nghĩ vậy là thuận nhất... Có việc gì hay sao ạ?"

Miyuki cắn nhẹ môi dưới. Rồi một loáng sau, quay sang nhìn tôi. "Vậy chỗ đồ đạc đó sẽ đến chỗ cô vào ngày mai nhỉ?"

"Vâng, chắc là vậy ạ."

Tôi nhìn Sachiyo. Cô lập tức gật đầu, quay về phía Niizato đáp, "Cùng trong nội thành nên chắc mai là tới thôi."

"Vậy à..."

Miyuki đứng trân trân, cụp mắt xuống chừng như đang ngẫm nghĩ điều gì đó rất lung, mãi mới ngẩng đầu lên như đã hạ quyết tâm.

"Thật ra trong chỗ tài liệu của anh Masayuki, có thứ này tôi rất muốn xem. Tài liệu ấy rất cần cho công việc..."

"Thế à?" Tôi bỗng thấy lạ. Nghĩa là cô ta đến đây giúp chỉ để xem được chỗ tài liệu ấy à? Nếu vậy tại sao cô ta không nói ngay từ đầu? Tất nhiên tôi không nói ra, mà ướm lời, "Vậy hay là ngày mai cô đến nhà tôi?"

Gương mặt cô có vẻ yên tâm hơn hẳn.

"Thế có được không ạ?"

"Tôi thì không có vấn đề gì. Cô cần chỗ tài liệu đó ngay trong sáng mai à?"

"Không, chỉ cần có trong ngày mai là được."

"Nếu vậy, tối mai cô tới nhé. Vì lúc đó chắc chắn tài liệu đã đến chỗ tôi rồi."

"Vậy phải phiền cô rồi."

"Không có gì đâu."

Chúng tôi hẹn giờ gặp nhau. Sau đó Niizato Miyuki đề nghị thêm, "Xin lỗi vì yêu cầu hơi vô lý, nhưng cô có thể chờ tối đến rồi mới dỡ tài liệu ra được không? Vì nếu tài liệu bị lẫn vào nhau, sẽ khó tìm hơn."

"À, được thôi."

Lại thêm một yêu cầu kỳ quặc nữa, nhưng rốt cuộc tôi vẫn đồng ý. Vì tài liệu ấy có đến chỗ tôi thì tôi cũng không thể dùng chúng ngay được.

Câu chuyện có vẻ đã dừng ở đó, mà tôi cũng có việc cần suy nghĩ, nên đứng dậy cáo lui. Khi tôi sắp sửa ra về, Niizato Miyuki xác nhận lại thời gian hẹn một lần nữa.

VI

Đến tối, Fuyuko mang một chai rượu vang trắng đến. Công ty cô ở gần đây, nên thi thoảng cô lại ghé nhà tôi trên đường về. Có khi cô cũng ngủ lại luôn.

Chúng tôi vừa ăn cá hồi hấp rượu, vừa uống vang. Fuyuko bảo rượu rẻ lắm, nhưng mùi vị cũng không tồi.

Lúc chai rượu còn khoảng một phần tư, tôi đứng lên, lấy bó giấy để bên cạnh máy đánh chữ. Đây là quyển lịch trình của Masayuki mà Sachiyo đưa cho tôi lúc ở nhà anh.

Tôi kể với Fuyuko chuyện hồi trưa, và chỉ vào một phần trong lịch trình.

"Tớ thấy thắc mắc chỗ này này."

Đó là phần ghi, 16:00 YamamoriSport Plaz a.

"Tớ biết là anh Masayuki hay đến trung tâm thể thao." Fuyuko nhìn tôi, gương mặt như muốn nói, ừ thì sao.

"Thì lạ chứ sao."

Tôi giở đi giở lại quyển lịch trình.

"Xem quyển lịch trình, tớ chỉ thấy mỗi ngày đó là anh ấy có lịch đến trung tâm thể thao thôi. Mà có lần anh ấy cũng bảo không có lịch tập cố định, cứ rảnh lúc nào đi lúc ấy. Nên tớ thấy lạ là tại sao chỉ mỗi ngày này lại ghi thời gian tập. Với lại quan trọng hơn là gần đây anh ấy bị đau chân, nên phải hạn chế vận động."

"Hừm." Fuyuko hừ mũi, nghiêng đầu. "Nếu vậy thì lạ thật đấy. Thế cậu có suy đoán gì không?"

"Ừ, tớ nghĩ mãi từ nãy tới giờ, có khi nào đây là lịch hẹn gặp ai đó?" Fuyuko vẫn nghiêng đầu, tôi tiếp tục.

"Tức là, có thể ý nghĩa của câu này không phải là: sáu giờ đến tập ở Yamamori Sport Plaza, mà là sẽ gặp người tên Yamamori ở Sport Plaza."

"Nhìn những dòng ghi chú khác thì thấy anh ấy hay viết theo thứ tự: thời gian - tên người - địa điểm, ví dụ như, '13:00 Yamada công ty XX'. Vậy nên tớ mới đoán như vậy."

Fuyuko gật gù hai, ba lần, đoạn nói, "Có khi thế thật. Hay Yamamori là giám đốc Yamamori Sport Plaza? Anh ấy đến phỏng vấn gì đó chăng."

"Cũng có thể..." tôi hơi chần chừ rồi dứt khoát. "Nhưng tớ nghĩ có khi không phải vậy đâu. Tớ kể với Fuyuko rồi nhỉ. Chuyện anh ấy bảo với tớ rằng hình như anh ấy đang bị ai đó tìm cách sát hại ấy."

"Ừm."

"Khi đó anh ấy đã nói thế này. Không định nói với em, mà lại lỡ lời.

Chắc do ảnh hưởng của câu chuyện hồi trưa."

"Câu chuyện hồi trưa là sao?"

"Tớ không biết. Dù anh ấy nói là không có gì đâu. Nhưng có khi nào trưa hôm ấy, anh ấy cũng đã nói chuyện với ai đó như nói với tớ chăng."

"Hôm đó chính là hôm này à?" Fuyuko chỉ tay vào quyển lịch trình. "Hôm anh ấy viết "16:00 Yamamori" ấy?"

"Ừm."

"Vậy ư?" Fuyuko nhìn tôi với ánh mắt thương hại. "Nhưng tớ thì lại cho rằng cậu đang hơi cả nghĩ."

"Cũng có thể."

Tôi thành thật gật đầu. "Nhưng tớ muốn làm rõ những điều mình thắc mắc. Ngày mai tớ sẽ gọi điện đến Sport Plaza."

"Cậu định gặp giám đốc Yamamori đấy à?"

"Nếu anh ta chịu gặp tớ."

Fuyuko uống cạn chỗ rượu có trong ly, rồi thở dài. "Tớ thật không ngờ cậu lại nghiêm túc đến vậy."

"Thế ư?"

"Ừ."

"Vì tớ thích anh ấy mà."

Rồi tôi rót đều chỗ rượu vang còn lại trong chai vào hai chiếc ly.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play