Án Mạng Mười Một Chữ

ĐỘC THOẠI I


5 tháng


Vừa viết xong bức thư, tôi đã thấy hơi choáng váng. 

Bức thư vụng về vỏn vẹn có một dòng chữ. 

Thế nhưng tất cả nguồn cơn lại bắt đầu từ dòng chữ ấy. Và mọi thứ cũng không thể trở lại như trước được nữa.

Tôi không mất quá nhiều thời gian để đưa ra quyết định của riêng mình. 

Tóm lại, tôi chỉ có thể chọn làm hoặc không, ngoài ra không còn lựa chọn nào nữa. 

Tất nhiên, mọi người sẽ có ý kiến khác. Có thể họ sẽ để tâm đến cái gọi là “điều đúng đắn”, mà lựa chọn con đường thứ ba. 

Rồi họ sẽ biện minh. Rằng ấy chỉ vì con người vốn là sinh vật yếu đuối. 

Đấy đúng là quan điểm phổ biến, nhưng lại không thành thật.

Những ý kiến này tẻ nhạt đến mức khiến tôi buồn ngủ. Trên con đường họ chọn ấy chỉ có sự dối trá và trốn tránh. Những ý kiến đó, dù có trao đổi qua lại cách mấy cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Và tất nhiên cũng chẳng thể lay động trái tim tôi.

Tâm can tôi hiện giờ đã bị nỗi căm hờn chi phối hoàn toàn. Tôi không thể vứt bỏ nỗi căm hờn ấy, nhưng lại càng không thể ôm nó sống cả đời. 

Bởi thế tôi chỉ còn cách làm tới. Và tôi sẽ hỏi “bọn họ” một lần nữa.

Rằng câu trả lời thực sự là gì? 

Thế nhưng… 

Chắc chắn “bọn họ” sẽ không cho tôi đáp án. Bởi họ cho rằng ngay từ đầu tôi đã biết câu trả lời ấy là gì. 

Cứ nghĩ đến việc đó, nỗi căm hờn trong lòng tôi lại bùng lên như ngọn lửa. 

“Bí mật về vụ án mạng trên hòn đảo không người”. Bức thư chỉ có vậy. Và đó cũng là tất cả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play