Sau Khi Xuyên, Tôi Nhặt Được Một Nam Chính Điên Khùng

Chương 3: Trong người có bệnh


8 tháng

trướctiếp

#5

Người hát là nam, giọng trầm thấp lại ấm áp, nghe hoài cảm giác có hơi ngứa tai, mang theo 1 chút tĩnh lặng làm cho lòng người yên ắng.

Cậu bước nhẹ theo tiếng hát, đến khi đến gần thì mới biết người nọ hát nhạc đám tang.

“...”

Cố Tịch An chỉ thấy rõ được phía sau lưng của nam nhân kia, tóc rất dài, chỉ búi phần tóc ngay đầu lại, bận 1 bộ y phục trắng tinh, dáng người tinh tế, vai cứ nhún lên nhún xuống ngâm nga 1 bài nhạc đám tang này đến bài nhạc đám tang khác, tay phải còn cầm 1 đây gậy gỗ chọc chọc 1 cái xác máu me be bét, nhìn không rõ thể trạng.

Cố Tịch An thầm nghĩ, cái tên thần kinh nào đây, nhìn bộ dáng phẳng phiu không 1 vết máu rất có thể không phải là hung thủ rồi, nhưng sao thấy người chết lại ngồi đó hát rồi cười khúc khích vậy.

Người kia đột nhiên thở dài, sau đó im bặt, quay thẳng ra phía sau lưng, nhìn chằm chằm Cố Tịch An.

“Ai đấy?”

Cố Tịch An sợ run người.

Cậu mặc kệ người kia đẹp đến mắt cậu muốn mù lòa, mà chỉ nhớ lại miêu tả của tác giả về nam chính:

Chân mày mảnh khảnh tinh tế, khóe mắt sâu, đồng tử đen láy đầy sao, sóng mũi cao, môi mỏng, góc cạnh gương mặt sắc sảo, ai trông thấy đều phải thốt lên, chắc chắn là lúc sinh người đỡ đẻ nặn tỉ mỉ, chứ trên không có con người nào đẹp vậy được.

Lúc đấy Cố Tịch An chỉ bày tỏ: Thật sự có người đẹp như thế à?

Bây giờ tận mắt trông thấy, con tim bé nhỏ vừa sợ vừa háo sắc của cậu bày tỏ: Đẹp! 

Người kia ngồi dậy, bước đều đều đến chỗ cậu, giống như không sợ cậu chạy, mà mặc cho cậu làm gì thì làm.

Cố Tịch An định chạy, nhưng lúc trông thấy rõ gương mặt của cái xác kia, đầu cậu lại hiện lên vô số miêu tả về nữ chính.

Nhưng cái chân vẫn thoăn thoắt cất bước.

Thế là cậu quay đi chạy, lúc quay lại thì trông thấy 1 đại tỷ bận áo bào xanh phi thẳng đến chỗ cậu.

Cố Tịch An hãi hết cả hồn, chưa kịp làm gì thì đột nhiên gục xuống nôn ọe ra.

Nôn ra máu.

Lần này còn kinh khủng hơn lần trước, trong bãi nôn còn có mủ, đến khi Diệp Sơ Y ngồi xuống cạnh cậu nhẹ nhàng vỗ lưng thì 1 lúc sau mới hết.

Người kia ôn nhu điều khí cho cậu, Cố Tịch An giây trước cả người nôn xong còn thấy uể oải giây sau được y điều khí cũng giảm đi được đôi chút.

Đại tỷ áo xanh cũng ngồi xuống giúp cậu, cho cậu 1 viên kẹo bạc hà rồi ân cần xoa đầu cậu, sau đó quay sang hỏi Diệp Sơ Y.

"Cái xác kia là sao thế?" 

Diệp Sơ Y nặng nề lắc đầu, dáng vẻ như vẫn còn sốc không nói nên lời, đuôi mắt ửng hồng, môi mím lại thành 1 đường thẳng, chỉ im lặng ngồi đó vỗ về lưng Cố Tịch An.

Cố Tịch An liếc nhìn y, giấy nhẹm vẻ mặt không thể tin nổi của mình vào trong lòng, mới nãy lúc không có chị ta, cái mặt y còn tỉnh bơ cười cười rồi hát đủ thứ mà.

Không hổ là nam chính, lỡ diễn thích người ta rồi cũng phải diễn cho trót.

Đại tỷ kia nhìn từ trên xuống dưới Diệp Sơ Y và Cố Tịch An, hảo cảm của cô đối với 2 học đệ này rất tốt, nhưng 2 người họ lại đang ở ngay hiện trường, việc bị kéo vào diện tình nghi là không thể nào là không được.

Cô chỉ đành thở dài, “2 người đi cùng nhau sao?”

Diệp Sơ Y lắc đầu.

“Vậy ai đến sau?”

Cố Tịch An giọng khàn khàn trả lời: “Đệ.”

“Lúc đó Diệp Sơ Y đang làm gì?”

Cố Tịch An nói: “Đệ không thấy rõ lắm, nhưng Diệp Sơ Y đang ngồi trước xác Giang My làm gì đó.”

Diệp Sơ Y vẫn bình tĩnh điều khí cho cậu.

Cậu thầm nghĩ, cậu nói nhiêu đó đủ rồi, còn lại y làm gì làm đi.

Đại tỷ kia chỉ gật đầu 1 tiếng, sau đó chạm vào vai cậu, vỗ vỗ “Thôi, về phòng nghỉ ngơi đi, còn Sơ Y dìu Tịch An về phòng được chứ? Sau đó đến phòng nội vụ với ta.”

Diệp Sơ Y gật đầu, sau đó dắt Cố Tịch An về phòng.

#6

Tối đến, căn bệnh kia của nguyên chủ lại tái phát, Cố Tịch An cứ 1 chốc rồi lại nôn, tiểu dược sư nữ kia bận rộn đi qua đi lại suốt.

Nàng đưa chén thuốc lại cho cậu, tay thì nắm lấy cái tay đang muốn bấu cổ của cậu, nhỏ giọng thủ thỉ:

“Thiếu gia, uống hết chén này rồi đảm bảo sẽ không nôn ra máu nữa.”

Cố Tịch An rất nghe lời, nhăn mày nhăn mặt uống chén thuốc, sau đó ăn thêm mấy viên kẹo bạc hà cho cổ họng giảm ngứa.

Đến khuya, cậu mới bình thường lại được, tiểu dược sư an tâm nhìn cậu đang vân vê vành chén, phiêu phiêu nói, giọng điệu không giấu nổi vui mừng:

 “Trước đây sớm nhất là đến sáng ngươi mới bình thường lại, không ngờ hôm nay tốt thật đấy, ta thật sự là vui chết đi được.”

Cố Tịch An cười nhẹ đáp lại nàng, trong lòng như sóng cuộn biển gầm, cứ nhấp lên nhấp xuống.

Mọi người ở đây tử tế với nguyên chủ quá.

Năm 6,7 tuổi Cố Tịch An đã mắc phải căn bệnh này, không biết nguyên nhân là từ đâu, cũng không biết phương pháp chữa trị, những năm đầu tiên mắc phải căn bệnh này tuy không có thuốc giảm đau hay dược hiệu gì nhưng cậu vẫn cố gắng chống đỡ.

Nhưng đến năm 10 tuổi, cậu không thể kiên cường gắng gượng được nữa.

Lúc đó Cố phu nhân với Cố lão gia rất hoảng hốt, đêm khuya trong phòng 2 người chỉ nghe thấy tiếng khóc của Cố phu nhân.

Nhưng sáng hôm sau, đứa bé đã tỉnh lại, hô hấp đều bình thường, duy chỉ có căn bệnh kia là vẫn còn.

Mẫu thân của Diệp Sơ Y chết ngay đêm đó, sáng hôm sau liền tỉnh lại với hình hài của Cố Tịch An.

Tính cách 2 người cũng rất giống nhau, nên sau khi tỉnh lại, không ai cảm thấy Cố thiếu nhà họ có vấn đề.

Thế rồi tiểu dược sư nữ này đến, cùng mẫu thân Diệp Sơ Y đi qua 10 năm.

Người trong thân thể này bây giờ, không còn là Cố Tịch An thật sự, hay là mẫu thân Diệp Sơ Y, mà chính là 1 Cố Tịch An khác.

1 thân xác mà lại có đến 3 linh hồn đã thay thế cho nhau trong 20 năm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp