Sau Khi Xuyên, Tôi Nhặt Được Một Nam Chính Điên Khùng

Chương 4: Diện tình nghi?


8 tháng

trướctiếp

#7

Tin tức Giang My tử vong đã lan ra khắp trường.

Nghe nói là bị moi căn nguyên linh lực ra, sau đó liền chết.

Cố Tịch An đang ngồi trong giảng đường nhâm nhi ly trà mới pha, mặc kệ xung quanh đang văng vẳng những câu từ miêu tả xác của Giang My nghe mà muốn buồn nôn, tâm hồn vẫn bay bổng nơi xa.

Trông thấy thiếu niên mặt mày trong trẻo hôm qua đi vào giảng đường, cậu vẫy vẫy tay, sau đó vỗ vỗ chỗ còn trống bên cạnh mình.

Tư Hi dừng đối diện cậu, khẽ lắc đầu “Không được, thiếu gia, Đại trưởng lão bảo người lên gặp ngài.”

Hả?

2 người Cố Tịch An với Tư Hi vẫn bình tĩnh cất bước.

Cố Tịch An cũng ngờ ngợ ra Đại trưởng lão gọi mình đến có chuyện gì rồi.

“Cố Tịch An, hôm qua ngươi vội vàng khoác áo choàng đi ra ngoài cổng là có chuyện gì thế?”

Đúng chóc.

Xem xét lại thì hành động lúc đó của cậu đáng ngờ thật, thời điểm cậu chạy ra có lẽ Giang My đã bị giết chết, khoác áo choàng mà còn vội vàng đi, lúc Tư Hi hỏi lí do đi ra ngoài thì lại như là lảng sang chủ đề khác.

Cố Tịch An cười bất đắc dĩ nhìn Đại trưởng lão, “Thế thì con phải nói thật rồi.”

Cậu cười chưa được 5 giây liền nghiến răng nghiến lợi, đưa móng tay lên miệng nghiền ngẫu “Con mẹ nó Giang My đồ tâm thần.”

Mới nghe câu đầu, Đại trưởng lão đã nhăn mày kinh ngạc nhìn cậu.

Diệp Sơ Y ngồi sau màn che xếp tài liệu giúp ông cũng kinh ngạc theo.

Định nhận tội thay ai đấy?

Hay cậu ta biết được hung thủ là ai?

“Ả ghen tỵ với người có tài hơn mình, suốt ngày thấy mình là người có tài duy nhất liền tự mãn, thấy ai tài giỏi hơn mình hay làm mình cảm thấy khó chịu liền ganh ghét, hơn thua, còn méo mó hơn nữa là muốn giết người.”

Đại trưởng lão: “Cố Tịch An... Ngươi có chuyện gì thế? Đừng có ngắt quãng giữa chừng được không?”

Diệp Sơ Y không bình tĩnh xếp tài liệu được nữa.

Sao tên này biết hay vậy?

Cậu ta có tiếp xúc với Giang My kia lần nào đâu.

“Thưởng học tỷ, Đàn sư huynh, ngài nhớ chứ?”

Đại trưởng lão gật đầu, đây là 2 học viên xuất sắc nhất, đột nhiên lại bị ai hạ độc mà chết.

“Con là người thứ ba.”

Cậu vẫn cắn móng tay, chân mày mảnh khảnh nhăn lại “Chính vì sợ quá nên mới vội vàng bỏ chạy mà lại quên mất rằng học viện không cho học viên ra ngoài, lại không ngờ ả ta chết, còn bị nghi oan thế này.”

Cậu cắn gãy cả móng tay: “Tức chết đi được.”

Đại trưởng lão im lặng nhìn Cố Tịch An, Cố Tịch An thì hít 1 hơi vào, sau đó khôi phục dáng vẻ ban đầu, ôn hòa nói với ông “Là thế đó ạ.”

Đại trưởng lão cũng không thấy lạ gì.

Bởi vì trước đó thật sự Cố Tịch An cũng đã từng bực bội đến mất kiểm soát như này.

Mỗi lần tức đến không chịu nổi, cậu sẽ cắn ngón tay, mặt nhăn thành 1 nhúm, lúc thì nói chuyện, lúc thì lại im ru cắn đến không còn cái móng nào luôn.

Cố Tịch An trước kia cũng hay bị vướng vào mấy vụ án mạng trong học viện, có hôm lần nào cũng bị đưa lên, cậu bực bội cắn cắn ngón tay, Đại trưởng lão có hỏi gì cũng không trả lời.

Sau đó ông liền im lặng, ngồi im cho đến tối.

Cố Tịch An cũng ngồi đến tối.

Đại trưởng lão cũng rất dai dẳng, ông ăn cơm, ngủ lại trong phòng nội vụ luôn.

Cố Tịch An cũng dai dẳng ở lại phát bệnh, ăn, học, ngủ trong phòng luôn.

Cho đến khi ông không chịu nổi nữa, chỉ thấy lúc đấy đang là giờ cơm trưa, ông cầm chén cơm với thức ăn bỏ hết vào khay đựng, sau đó đưa cho Cố Tịch An, bực bội quát:

“Cút!"

Mẫu thân Diệp Sơ Y cũng không hẳn là hiền lành.

#8

Đại trưởng lão không truy cứu Cố Tịch An nữa, mà thay vào đó là cho 1 con linh thú theo dõi cậu 24/24.

Theo dõi cho đến khi nào tìm được hung thủ vụ án là ai mới thôi.

Người bình thường khi thấy mấy con linh thú mà ông cho sẽ tỏ vẻ sợ hãi hay là khiếp đảm với hình thù của nó.

Cố Tịch An mặt không sắc thái nựng nựng con linh thú mặt mũi méo mó đang ngạo kiều nhìn mình. 

Linh thú không phải là thú nuôi bình thường, mỗi con mang cho mình 1 năng lực riêng, nếu như con người có thể có 2 đến 3 năng lực riêng thì linh thú chỉ có 1.

Học viện chỉ có vỏn vẹn hơn 10 con linh thú có năng lực theo dõi, mỗi khi thấy có gì bất thường nó sẽ truyền thông tin đến chủ nhân của nó.

Thường thì mấy con linh thú kiểu này rất đáng yêu, nhưng Đại trưởng lão lại có tính khác người, chọn ngay mấy con nhìn mà muốn méo miệng chê bai.

“Trưởng lão à, đống này sắp xếp sao ạ?”

Đại trưởng lão hả 1 tiếng, sau đó lại hướng dẫn cho nam nhân đang đứng ở sau màn kia.

Cố Tịch An nghe giọng người kia liền nhận ra ngay là ai, cậu ngước lên nhìn, chỉ thấy Diệp Sơ Y đứng dựa và vách tường, ngón tay thon dài lật lật từng trang giấy, đôi lông mi dài kia rủ xuống, môi mỏng khẽ mím, chăm chú nhìn vào trang giấy nghe người bên kia nói chuyện.

Tư Hi bên cạnh thì thào: “Đẹp quá a.”

Cố Tịch An gật gật đầu: “Đẹp thật.”

Tư Hi mắt sáng long lanh: “Người cũng thấy đẹp đúng không?”

Cố Tịch An quay qua nhìn cậu ta, đáp lại: “Đẹp xuất sắc luôn.”

Tư Hi không kiểm soát được nữa, giọng nghẹn ngào: “Nó xù xù bông lên trông đáng yêu thật đấy!”

Cố Tịch An: “...”

Hả?

Cậu quay qua nhìn lại Diệp Sơ Y, chợt thấy bên cạnh y có 1 con cún nhỏ lông màu be, 2 con mắt ngáo ngơ bấu chặt chân y.

“...”

Hóa ra chỉ có 1 mình cậu là đồ háo sắc ở đây.

Tư Hi bên cạnh bả vai run không ngừng, “Ôi cái đôi mắt trong trẻo ngây thơ đó, muốn lại nựng quá aaaaa!”

Cố Tịch An cũng chăm chú nhìn, quên đi cảm giác quê quê hồi nãy, kích động nói với Tư Hi: “Ta cũng muốn nựng aaaa!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp