Rất nhanh đã có tin từ khoa pháp chứng, chất trên giá gỗ quả nhiên là mật ong trộn với đường, đám mối kia cũng là mối nhà, tìm hiểu tài liệu của thành phố Nam Giang thì trước nay chưa từng thấy nó xuất hiện. Điều khiến người ta nghi ngờ hơn chính là ba cây đinh trên ván gỗ hoàn toàn không bị rỉ sắc, như thế cho thấy chúng mới được đóng vào.

Ai lại trèo lên nơi cao như vậy đóng ba cây đinh mà không có tác dụng chứ? Tất cả chi tiết đáng nghi này chứng minh một điều, đó là cái chết của Nguyễn Chỉ không phải sự cố, mà do người làm!

Khang Bình khám nghiệm tử thi, chứng thực Nguyễn Chỉ chết do ván gỗ rơi từ trên cao xuống.

"Trưởng khoa Thương, có báo cáo rồi. Chị xem qua rồi ký tên lên trên là có thể đưa qua đội hình sự." Lúc này Khang Bình đã có thể tự hoàn thành nhiệm vụ một mình.

Thương Dĩ Nhu xem qua, hơi ngạc nhiên: "Nguyễn Chỉ có bệnh tim? Dù lần này may mắn thoát được, tim cậu ta cũng không chịu nổi kích thích này. Có nghĩa là Nguyễn Chỉ chết chắc rồi!"

"Vâng." Khang Bình gật đầu, "Chỉ số tim của Nguyễn Chỉ vượt ngưỡng bình thường, nhưng trong thời gian ngắn không thể gây đến tử vong. Trước khi chết tim cậu ta chịu kích thích nghiêm trọng làm gia tăng lưu lượng máu, nhịp tim tăng, dẫn đến hiện tượng co bóp hết sức. Nhưng với tình hình của bản thân thì cậu ta sẽ không vận động quá mạnh hay để bản thân mệt mỏi."

"Là tôi kết luận quá vội, cậu làm tốt lắm." Nghe Khang Bình phân tích, Thương Dĩ Nhu gật gù khen ngợi. Cô không phải lãnh đạo chèn ép cấp dưới, sắp tới có cơ hội giao lưu học hỏi giữa các tỉnh, cố định để Khang Bình đi, "Cậu tạm thời giao công việc của mình cho Tiểu Đinh đi, tôi định sắp xếp cho cậu đi học một tuần."

Vừa nghe có cơ hội đi học, Khang Bình rất vui, nhưng nghĩ lại thì cậu cười nói: "Chị Thương, chị là chuyên gia trong lĩnh vực pháp y, chị đi học thì sẽ tốt hơn." Khi chỉ có hai người, cậu luôn gọi Thương Dĩ Nhu là chị Thương.

"Học tập là nhiệm vụ hàng đầu, hơn nữa cậu có một nhiệm vụ khó khăn hơn." Thương Dĩ Nhu nói nghiêm túc, "Đi học sẽ gặp được các pháp y xuất sắc ở tỉnh khác, nếu được thì bắt cóc một cô gái về đi. Khoa chúng ta đang thiếu nhân lực, nhất là con gái đấy. Cậu cũng 28 tuổi rồi, nên quen bạn gái đi. Làm ngành pháp y rất khó tìm được bạn đời thấu hiểu, nếu chung nghề thì sẽ không bị kỳ thị nữa. Hôm trước dì tới thăm cậu, trước khi đi dì có giao cậu cho tôi, cậu lại gọi tôi là chị, chuyện cưới xin của cậu tôi có thể không lo cho cậu sao? Cứ suốt ngày ở văn phòng với phòng giải phẫu thì sao tìm được bạn gái được? Tôi thấy cậu không có tình cảm với Tiểu Vương, thế thì ra ngoài tìm thử xem, biết đâu cậu lại tìm được?"

"Mẹ em cũng thật là, sao cái gì cũng nói với chị vậy?" Khang Bình bất lực. Mẹ cậu cứ hối cậu về quê xem mắt, cậu không về, bà liền chạy tới khoa. Cứ tưởng bà gặp xong rồi đi, không ngờ bà lại nói chuyện này với Thương Dĩ Nhu.

Thương Dĩ Nhu đưa thư mời cho cậu: "Đi đi, nhớ dẫn con gái nhà người ta đi ăn, chỉ cần có hóa đơn, khoa thanh toán lại cho cậu."

"Thôi được, thế thì em xem đây là chuyến đi du lịch vậy."

Đối với Khang Bình duyên phận không nên cưỡng ép, nửa kia của cậu có thể vẫn chưa xuất hiện. Đôi khi cậu cảm thấy mình bị thiếu cảm xúc, nếu không sao lại chưa bao giờ rung động chứ?

Khang Bình đi học một tuần, rất nhiều việc đều giao cho Đinh Duệ Nghĩa, thanh niên này không sợ mệt không sợ khổ, làm việc vô cùng nghiêm túc. Gặp chỗ nào không hiểu, cậu khiêm tốn đi hỏi Thương Dĩ Nhu, Thương Dĩ Nhu thấy cậu phấn đấu học tập nên sẵn sàng nhắc nhở cậu nhiều hơn.

Bố mẹ của Nguyễn Chỉ ở ngoài tỉnh tới, thấy con trai nằm một chỗ, đau đớn khóc đến chết đi sống lại. Thương Dĩ Nhu đã chứng kiến cảnh này nhiều nhưng vẫn không thể thích nghi được, nhất là sau khi có con, nỗi đau mất đi người thân cô lại càng thấu hiểu.

Nghe nói con mình không phải chết vì sự cố, bọn họ vô cùng phẫn nộ, cả hai đến đội hình sự tìm Lục Li, nhờ anh mau bắt lấy hung thủ.

Bố của Nguyễn Chỉ là bạn của lãnh đạo thành phố, ông gọi điện nhờ vả với hy vọng sớm lấy lại công bằng cho con trai, lãnh đạo thành phố lập tức gọi điện tới đội hình sự, hỏi Lục Li về tình hình vụ án. Còn chưa triển khai vụ án thì sao có tiến triển được?

Giới giải trí vô cùng phức tạp, từ lời khai của người đại diện của Nguyễn Chỉ thì có thể thấy cậu ta đắc tội với rất nhiều người, thế nên bước đầu tiên Lục Li tập trung vào đối thủ cạnh tranh với cậu ta.

Internet bây giờ rất phát triển, sự tồn tại của paparazzi cũng có tác dụng nào đó. Những người cạnh tranh với Nguyễn Chỉ được viết vào một danh sách trên mạng, kèm theo là bối cảnh của họ.

Trong số đó một người tên Vương Minh Dương khiến Lục Li chú ý, ông ta là diễn viên học cùng lớp huấn luyện với Trần Quả, cả hai rất thân, còn thường xuyên đi ăn uống. Ông ta cũng là diễn viên phái thực lực, gần đây thường xuyên xuất hiện trong các bộ phim cách mạng trên TV. Lục Li quyết định đi gặp người này trước xem có phát hiện gì không.

Vương Minh Dương đang đóng phim ở phim trường, khá gần hiện trường Nguyễn Chỉ tử vong. Khi Lục Li và đồng đội đến, ông ta đang diễn cảnh đánh nhau, mỗi một ánh mắt, mỗi một câu thoại đều rất hợp với hoàn cảnh, khiến người xem hòa mình vào bộ phim.

Kết thúc cảnh quay, đạo diễn bảo nghĩ, ông ta lập tức đi nghiên cứu kịch bản.

"Chào ông Vương Minh Dương, tôi là Lục Li của đội hình sự, muốn tìm ông để điều tra vài chuyện." Lục Li đến gặp ông ta, đi thẳng vào vấn đề.

Thấy Lục Li lấy thẻ ra, Vương Minh Dương tỏ vẻ nghi ngờ.

"Hôm qua trong phim trường có xảy ra án mạng. Nạn nhân tên Nguyễn Chỉ, ông có quen không?"

"Quen thì có quen, nhưng không có qua lại." Vương Minh Dương đặt kịch bản xuống, "Tôi có xem bộ phim điện ảnh cậu ta diễn, không dám tán dương."

Ông ta nói ngăn gãy gọn, chỉ mới hai câu đã thể hiện quan hệ bất thường giữa mình và Nguyễn Chỉ.

"Tôi nghe nói vai chính của bộ Đại quyết chiến sẽ do ông đảm nhận, nhưng tại sao lại đổi thành Nguyễn Chỉ?"

Vương Minh Dương tỏ ra khinh thường: "Người chết rồi, tôi cũng không muốn chửi bậy. Việc đổi diễn viên vốn không lạ trong giới giải trí, hơn nữa trong hợp đồng chỉ nói tôi tham gia bộ phim thôi, không nói rõ là nam chính hay nam phụ. Sau này đoạn làm phim xác nhận lại là tôi diễn vai nam phụ, thế nên không thể nói họ trái hợp đồng, ngược lại là tôi vì từ chối vai mà rước lấy kiện tụng. May mà đoàn phim không khởi tố, bọn họ đúng là rộng lượng. Đội trưởng Lục à, trong giới giải trí này tôi kính nể anh Trần Quả không bận tâm bất kỳ vai diễn nào, nhưng ai cũng có lúc thỏa hiệp. Lúc vào đường cùng, con người không đấu lại hoàn cảnh, chỉ có nhẫn nhịn hoặc là cút."

Lục Li gật gù, lại hỏi: "Mấy hôm nay ông đều ở đây đóng phim à?"

"Ừ, tôi vào đoàn phim từ bảy ngày trước để quay ngoại cảnh." Ông ta vô cùng phối hợp, cũng hiểu sao mình lại bị nghi ngờ.

Hôm qua Nguyễn Chỉ chết thảm, cảnh sát nghi ngờ đây là vụ giết người. Trên nóc nhà có mối, hơn nữa còn có mật ong thu hút mối đến, ngoài ra trên ván gỗ còn có ba cây đinh cực kỳ lớn, các dấu hiệu cho thấy cái chết của Nguyễn Chỉ không phải sự cố. Mà bản thân từng cạnh tranh vai nam nhất của bộ phim Đại quyết chiến, đương nhiên sẽ bị nghi ngờ.

"Tôi luôn ở trong đoàn làm phim, buổi tối thì ở cùng mọi người trong khách sạn." Vương Minh Dương không có người đại diện, cũng không ký hợp đồng với bất cứ công ty nào, mấy năm nay ông vẫn luôn hoạt động độc lập.

Lục Li đề nghị đến phòng khách sạn của ông ta kiểm tra, ông ta thoải mái đồng ý, lập tức giao chìa khóa cho Lục Li, nói mình còn phải đóng phim không thể đi cùng.

"Xong việc đội trưởng Lục cứ giao cho lễ tân là được."

Lục Li cất chìa khóa, đột nhiên chú ý tới một người đàn ông cao to ăn mặc giống Vương Minh Dương.

Phó đạo diễn bảo bắt đầu quay, mọi người lập tức về đúng vị trí. Vương Minh Dương chỉ quay những cảnh chính diện, những cảnh khác đều dùng người đàn ông kia. Thì ra là thế thân của Vương Minh Dương, thảo nào tạo hình lại giống như đúc.

Quay cảnh bình thường còn không quay được, muốn trèo lên nóc nhà chắc chắn sẽ rất tốn sức. Vì vậy Lục LI nghĩ khả năng Vương Minh Dương giết người không cao, tuy nhiên anh vẫn đến khách sạn kiểm tra. Ông ta ở phòng đơn, bên trong có một nhà vệ sinh nhỏ, vali mở toang đặt trên sô pha, trong đó là đồ dùng cá nhân.

Lục Li cẩn thận lật tới lật lui cũng không phát hiện đồ vật nào đáng nghi. Xem ra chuyến đi này công cốc rồi.

Rời khỏi phòng Vương Minh Dương, suýt thì Lục Li đụng trúng một nhân viên dọn vệ sinh. Lúc hai người tránh nhau, Lục Li gọi nhân viên vệ sinh lại.

"Trong tay chị là cái gì đấy?" Anh vội chặn đường nhân viên vệ sinh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play