Một tháng gần đây thành phố Nam Giang sóng yên biển lặng, cái chết của Trần Quả dường như đã bị mọi người lãng quên. Hiếm khi đội hình sự được rảnh rỗi, mấy cậu nhóc cứ ở văn phòng vui đùa, trêu chọc nhau, nếu lúc nào cũng được thế này thì tốt quá.
Không biết miệng ai xui xẻo, vừa nói hết câu điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông. Một lúc sau, khoa pháp chứng và khoa pháp y cũng nhận được điện thoại. Sau năm phút, mấy chiếc xe cảnh sát rời khỏi sân Cục Công An, đi thẳng về phim trường ngoại thành.
Tới phim trường, họ đi thẳng đến hiện trường vụ án. Diễn viên quần chúng vây xem đều đã được giải tán, vừa nhìn Thương Dĩ Nhu đã bắt gặp hai người quen, đó là đạo diễn Hàn và Hoàng Đạt Thành cô từng gặp trong lễ truy điệu Trần Quả.
Nhìn thấy Thương Dĩ Nhu Hoàng Đạt thành đương nhiên giật mình. Hôm đó gặp ở nhà tang lễ, hắn bị cô dọa cho sợ chết khiếp, làm hắn tưởng mình gặp ma ban ngày. Thì ra cô làm việc ở Cục Công An, còn là một pháp y. Một cô gái xinh đẹp thế này đi làm minh tinh tốt biết bao, sao lại chọn công việc ghê tởm kia chứ?
Nhắc đến ghê tởm, hắn lại nghĩ đến thi thể nằm bên kia, thi thể đó cũng ghê tởm hết sức.
Đạo diễn Hàn là một người hướng nội mang tố chất thần kinh tuổi trung niên, ông đội nón lưỡi trai, cau mày, sắc mặt u ám.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Lục Li bảo ông tóm tắt tình huống.
"Chúng tôi quay phim xong đang nghỉ ngơi thì đột nhiên có một ván gỗ rơi từ trên cao xuống đập ngay đầu Nguyễn Chỉ. Cậu ta chết ngay tại chỗ, chúng tôi không gọi cấp cứu mà trực tiếp báo cảnh sát." Giọng đạo diễn Hàn khàn khàn.
Lục Li thấy gần đó có một người đang nằm, ván gỗ ở ngay trên đầu cậu ta, bên cạnh có camera và một vài thiết bị bị ngã.
Có vẻ không bình thường lắm, bình thường nếu có ai bị đồ từ trên cao rơi xuống đập vào người thì người xung quanh phải nhanh chóng dời món đồ ấy đi.
Nhưng đến khi xem sơ qua tình hình, Lục Li mới hiểu lý do. Người chết nằm sấp dưới đất, trên ván gỗ có ba cây đinh lộ ra ngoài, cả ba cây đinh đều đâm thẳng vào gáy người chết.
Lục Li vòng ra trước thi thể, ngồi xổm xuống nghiêng đầu xem thì thấy trạng thái của người chết dưới tấm gỗ. Mặt cậu ta nghiêng sang trái, miệng há to, một cái đinh đâm xuyên qua mắt phải, máu chảy đầy đất, bên trong còn có một hỗn hợp như tào phớ, chắc là não.
Thảo nào bọn họ không gọi cấp cứu, người này chắc chắn tắt thở ngay lúc đó, không ai cứu được.
Đồng nghiệp khoa pháp chứng thu thập vân tay và dấu vết trên ván gỗ trước, sau đó mới bảo nhóm của Lục Li đưa ván gỗ xuống. Để không làm hư hại thi thể, Lục Li nhờ người nâng thi thể lên trước, sau đó mới lấy ván gỗ ra.
Ngay khi thi thể và ván gỗ tách rời, cây đinh dài khoảng 5cm cắm vào ván gỗ liền lộ ra, máu từ ba cái lỗ chảy ào ào ra ngoài, mùi máu tươi lập tức lan tỏa khắp không khí.
Khang Bình qua kiểm tra thi thể, việc đến hiện trường vốn không cần Thương Dĩ Nhu, chẳng qua cô lười ngồi chờ ở văn phòng mà thôi.
"Trừ vết thương ở gáy thì còn phát hiện vết thương ở ngực và khuỷu tay người chết, có thể là do lúc ngã xuống bị ván gỗ chèn ép gây ra. Cổ và vai phải có dấu hiệu bị chèn ép trực tiếp, những vị trí khác không có vết thương. Bước đầu phán đoán nguyên nhân tử vong là do phần đầu bị đinh đâm vào chỗ chí mạng."
Câu cuối cùng thật ra không cần Khang Bình phải nói, mọi người ở đây đều đoán được nguyên nhân Nguyễn Chỉ tử vong.
"Ván gỗ đột nhiên rơi xuống nên thậm chí không có thời gian gọi cậu ta né đi." Một chuyên viên trang điểm sợ hãi nói, "Khi ấy tôi đang định đi dặm lại phấn cho cậu ta, cảnh đó xảy ra ngay trước mắt hệt như ác mộng! Bây giờ nhớ lại, nếu tôi mà qua sớm một chút, người chết sẽ là cả hai chúng tôi."
"Vốn dĩ đang quay rất thuận lợi, Nguyễn Chỉ có yêu cầu về bản thân rất cao, cậu ta thấy mình đang chưa trong trạng thái tốt nhất để diễn tả cảm xúc trong kịch bản nên yêu cầu nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục. Chúng tôi đều biết dạo này áp lực của cậu ta rất lớn, nếu lần này quay không tốt, e là cậu ta sẽ khó thăng tiến trong giới. Đạo diễn Hàn cho mọi người nghỉ ngơi, một mình cậu ấy qua đây xem cảnh qua vừa rồi, không ngờ lại mất mạng." Người phụ trách là một người đàn ông cao to, nói chuyện ồm ồm, ông ta hút điếu thuốc rồi nói tiếp, "Cậu nói xem việc này có giống ma đòi mạng không? Hôm nay đáng lẽ Nguyễn Chỉ không có cảnh quay nhưng phải đột nhiên đổi cảnh với người khác. Xem ra đây chỉ là sự cố, không phải án mạng."
Lục Li lấy lời khai những người tận mắt thấy sự cố xảy ra, tất cả đều nói Nguyễn Chỉ bị vật rơi từ trên cao xuống đè chết.
Vương Thành là người nhanh nhẹn linh hoạt nhất trong đội hình sự, Lục Li bảo cậu theo đường ống nước bò lên. Cậu đeo dây thép bảo hộ của diễn viên, sau đó như con khỉ trèo lên, chớp mắt đã lên tới nóc nhà.
Nóc nhà rất cao, từ nóc nhà đến mặt đất cao khoảng 9 mét bằng một tòa nhà ba tầng. Lục Li ngẩng đầu bảo Vương Thành chú ý an toàn. Cậu giơ tay ra hiệu OK với bên dưới, sau đó bò về phía ván gỗ rơi xuống. Nóc nhà là những ván gỗ đan xen ngang dọc, có những ván gỗ đã lâu đời bị mục, cậu còn tìm thấy kiến trên đó. Nhất là chỗ ván gỗ rơi còn có dấu kiến khoét lỗ lớn. Cậu lấy di động ra chụp ảnh, sau đó theo đường cũ trở về.
"Đội trưởng Lục, không phát hiện dấu vết con người phá hoại, trên đó đã bị kiến đục lỗ, chắc là sự cố." Vương Thành cho Lục Li xem hình.
Nghe nói có kiến, Lâm Thụy nhíu mày: "Hình như kiến không có khả năng này, cậu có thấy kiến trông như thế nào không?"
"Tôi không nhìn kỹ, để tôi lên đó bắt một con về cho anh xem nhé." Vương Thành chưa tháo đồ bảo hộ, anh lại trèo lên bắt hai con kiến về.
Lâm Thụy càng cảm thấy kỳ lạ: "Đây là mối nhỏ, có sức phá hủy gỗ rất mạnh. Với nóc nhà làm bằng gỗ bình thường thì một đàn mối chỉ cần một tháng đã có thể gặm nát. Nhưng loại mối này cần nhiệt độ cao, nhiệt độ tốt nhất để chúng sống là hơn 20 độ. Mà nhiệt độ ở studio này chỉ khoảng 10 độ, cùng lắm chúng chỉ sống được trong bảy ngày. Hơn nữa mối nhà thường sống ở phía nam sông Dương Tử, chưa từng xuất hiện ở Nam Giang chúng ta."