Lục Li đến khách sạn gần phim trường, trong phòng Vương Minh Thông không có bất kỳ đồ đạc kỳ lạ nào, có điều một nhân viên dọn vệ sinh đi ngang lại khiến anh chú ý.

Bị anh cản đường, nhân viên vệ sinh vô cùng sợ hãi. Anh vội lấy thẻ cảnh sát ra, nhờ bà hỗ trợ phá án.

Nhân viên dọn vệ sinh lúc này mới thở phào: "Không có gì, chỉ là rác thôi. Mấy hôm trước có mối trong phòng, dùng bao nhiêu thuốc cũng không đuổi đi được. Hôm nay tôi phát hiện chúng chết rất nhiều, đang cố gắng xử lý đây."

"Phát hiện ở phòng nào? Phòng đó giờ có người ở không?" Lục Li mở túi rác ra xem, đồng thời hỏi.

"Đạo diễn Hàn ở, ông ấy phát hiện có mối nên yêu cầu đổi phòng. Hôm qua cả đoàn phim bọn họ trả phòng hết rồi."

Nơi này gần phim trường, thường xuyên có minh tinh và đoàn phim tới ở lại, nhất là đạo diễn Hàn rất nổi tiếng trong giới, nhân viên ở đây ai cũng biết ông ta.

Lục Li nhíu mày, yêu cầu xem danh sách ghi chép ngày giờ khách ra vào. Nhân viên dọn vệ sinh đưa anh đến quầy lễ tân, lễ tân mở máy tính cho anh xem.

Bên trên có ghi mười ngày trước Hàn Lãnh nhận phòng 1310, ba ngày trước phát hiện có rất nhiều mối nên đổi sang phòng 1410, 17 giờ chiều hôm qua trả phòng.

Lục Li lập tức gọi điện cho Lâm Thụy, mời Lâm Thụy tới.

Khoa pháp chứng tới ngay lập tức, nhưng Lâm Thụy lại dẫn đến một người khiến Lục Li giật mình.

"Bác Khúc, trưởng khoa Lâm thế mà mời được bác xuống núi à!" Lục Li vội tới chào hỏi, "Đồn trưởng Khúc, gặp anh ở đây tôi rất vui."

"Tôi cũng đang định gọi điện cho anh." Khúc Mịch gọi Lục Li sang một bên, về vụ mấy con mối đã có bố Khúc là chuyên gia, lần này anh chỉ là tài xế mà thôi. Khúc Mịch đưa điện thoại cho Lục Li, "Quét mã QR này, sau đó bầu chọn cho hai bảo bối nhà tôi đi, nếu được thì nhờ anh kêu gọi bạn bè giúp đỡ."

Lục Li lấy di động ra quét mã QR, màn hình liền chuyển đến giao diện "Bình chọn cho em bé xinh đẹp nhất".

"Mã số nào là của Đại Đại với Chỉ Chỉ?"

Khúc Mịch nổi tiếng là kẻ cuồng con, hôm nào anh cũng đăng bài về hai đứa nhỏ, thế nên mọi người ai cũng biết Đại Đại và Chỉ Chỉ.

Thấy Lục Li không nói gì đã muốn bỏ phiếu, Khúc Mịch nhíu mày.

"Anh nghiêm túc xem đi, tôi không phải xin phiếu. Đứa bé nào cũng là thiên sứ, anh không thể làm tổn thương chúng. Tôi thấy con mình đáng yêu nhất nhưng tôi không định làm ảnh hưởng đến phán đoán của anh."

"Được rồi, để tôi về xem nghiêm túc rồi bình chọn." Nếu đổi lại là người khác, Lục Li chắc chắn đã mắng té tát rồi.

"Ừ." Khúc Mịch hài lòng, "Bình chọn xong chụp màn hình lại cho tôi xem."

Gì vậy? Còn chụp màn hình lại? Mặt Lục Li đen xì.

"Được rồi, để tôi kêu gọi mọi người tham gia. Đồn trưởng Khúc, tôi có việc muốn nhờ anh phân tích."

"Về vụ án hả?" Không nhắc đến hai đứa trẻ, Khúc Mịch liền nghiêm nghị trở lại, "Không phải mấy anh đã tìm được phương hướng rồi sao?"

"Ý anh là vụ án này có liên quan đến Hàn Lãnh?"

"Theo tôi được biết, ván gỗ rơi xuống đúng vị trí của camera. Theo kịch bản thì đoàn phim có cảnh quay cần quay ba ngày. Nếu không phải Nguyễn Chỉ muốn đi xem lại đoạn phim thì người chết sẽ là ai đây?"

"Hàn Lãnh! Mục tiêu thật sự của hung thủ là Hàn Lãnh!" Được Khúc Mịch nhắc nhở, Lục Li giật mình.

Phương hướng điều tra của họ có vấn đề, may mà bây giờ điều chỉnh lại vẫn chưa muộn. Lục Li vội gọi điện cho Mạnh Triết, bảo Mạnh Triết thu thập tài liệu về Hàn Lãnh, chờ anh về rồi đọc.

Lâm Thụy cùng bố Khúc từ trong phòng đi ra, xác mối đã được cho vào túi niêm phong. Bố Khúc cần tiến hành đối chiếu với số mối phát hiện trước đó mới có thể xác định quan hệ của chúng.

Khúc Mịch lái xe đưa bố về Cục Công An. Bố Khúc đến khoa pháp chứng, còn anh tranh thủ đến văn phòng khoa pháp y, Thương Dĩ Nhu mới từ nhà đến.

"Sao vậy? Con bé Chỉ Chỉ lại ăn em hả?"

Trẻ con nhà người ta sớm nhất cũng phải bốn tuổi mới mọc răng, con bé này mới ba tháng mà đã nhú mầm răng sữa rồi. Có thể do thấy ngứa, nó rất thích ngậm đồ trong miệng rồi cắn. Hôm trước lúc Thương Dĩ Nhu cho nó bú bị nó cắn một cái. Thấy vợ mình bị cắn, đứa con gái cưng lần đầu bị ăn một đánh vào mông. Con bé nào từng chịu uất ức như vậy? Nó liền đạp chân khóc lóc om sòm.

Lần này Khúc Mịch không quan tâm, chỉ lo cho vợ mình. Con bé khóc khoảng năm phút, thấy không ai để ý mới im lặng.

Lúc này Khúc Mịch bế nó lên, nghiêm khắc cảnh cáo nó không được làm vậy với mẹ. Đừng thấy nó nhỏ, thật ra nó rất thông minh. Nó biết mẹ là giới hạn của bố, tuyệt đối không được khiêu chiến.

"Không có, chỉ hơi sưng thôi." Thương Dĩ Nhu xấu hổ nói nhỏ. Lúc trước cho hai đứa nhỏ uống sữa rất bình thường, nhưng hôm nay ngực trái không hiểu sao lại đau căng, đưa tay sờ thì bên trong hình có một khối sưng lớn.



Lúc Khúc Mịch đến văn phòng, cô đang tìm hiểu thông tin trên máy tính, trên đó nói là viêm tuyến sữa cấp tính, nguyên nhân là do sữa còn đọng lại làm tắc nghẽn nhiễm trùng, nếu nghiêm trọng có thể gây hoại tử, nhưng cũng có người nói xoa bóp một chút rồi cho con bú là không sao.

"Đi bệnh viện kiểm tra đi."

Khúc Mịch gọi điện cho Lâm Thụy, nhờ Lâm Thụy xong việc đưa bố mình nhà ở quân khu.

Anh đưa Thương Dĩ Nhu đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra tình hình cho cô.

"Tạm thời không sốt, chứng tỏ viêm không nghiêm trọng. Nếu bây giờ uống thuốc thì trẻ không thể uống sữa. Giảm viêm cần ít nhất ba ngày. Cô thử tự xoa bóp, nếu ổn thì tốt, nếu không có hiệu quả thì bắt buộc phải đến bệnh viện."

Bác sĩ bảo Thương Dĩ Nhu về nhà dùng khăn ấm đắp lên, sau đó thử hút sữa ra.

Rời khỏi bệnh viện, Khúc Mịch lái xe thẳng về nhà.

"Mẹ với bảo mẫu đứa hai đứa nhỏ đến chỗ ông nội rồi, lát nữa bố cũng qua đó. Hai tiếng nữa anh sẽ đi đón họ, chắc là kịp thời gian." Khúc Mịch xem đồng hồ, nói.

Còn chưa về nhà, Khúc Mịch đã mở app di động, chỉnh nhiệt độ máy nước nóng.

Về đến nhà, nước đã có sẵn, Khúc Mịch cho khăn lông vào nước ấm rồi đưa cho Thương Dĩ Nhu.

"Hơi nóng, em thử xem." Anh xoa bóp cho cô, "Sao hả? Chịu được không?"

Thương Dĩ Nhu gật đầu.

Thấy vậy, Khúc Mịch lúc này mới dám mạnh tay. Khi khăn giảm nhiệt độ, anh lại đi ngâm nước nóng, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần.

"A." Anh vừa mạnh tay, Thương Dĩ Nhu liền chịu không nổi.

"Đau lắm hả? Anh thấy hay là cứ uống thuốc đi, rất nhiều đứa bé uống sữa bột vẫn khỏe mạnh, mỗi ngày em cũng đỡ vất vả chạy về nhà buổi trưa." Nghe cô kêu, Khúc Mịch không nỡ làm tiếp.

Nhưng Thương Dĩ Nhu lại lắc đầu: "Không sao, anh cứ tiếp tục đi."

Khúc Mịch cố gắng khống chế lực, từ nhẹ đến mạnh hơn.

"Ổn không đại bảo bối?" Từ lúc có hai đứa nhỏ, Khúc Mịch đổi sang gọi Thương Dĩ Nhu là đại bảo bối.

"Không sao."

Thấy cô nhắm mắt hưởng thụ, anh đột nhiên lao tới.

"Sắc lang! Cứu mạng!"

"Sắm vai hả? Anh thích!" Khúc Mịch khẽ cười, "Anh sẽ làm sắc lang biến thái đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play