Trở lại năm 70, trước khi bỏ chồng bỏ con, tôi được bạo sủng.

Chương 5: Đến Chết Cũng Không Ly Hôn


10 tháng


Chương 5: Đến chết cũng không ly hôn

 

"Không cần." Lý Sâm cự tuyệt, "Tôi về nhà tùy tiện nấu một chút, rất nhanh."

Lý Sâm đương nhiên cũng biết, nếu như đến nhà Trần Cường ăn thì anh có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Rốt cuộc anh không ăn, thì ba đứa nhỏ cũng muốn ăn cơm.

Nhưng, Trần Cường cũng đã lập gia đình, trên có già dưới có trẻ, cho dù Trần Cường sẽ không so đo nhiều như vậy, nhưng vợ anh ấy thì không nhất định, một lần hai lần thì có thể, nhiều lần khó tránh khỏi rước lấy phê bình kín đáo.

sao thời buổi này, ai cũng sống không dễ dàng. 

Nói xong, vừa vặn tới cửa chính, cùng Trần Cường nói  một tiếng anh liền đẩy cửa đi vào.

Trần Cường nhìn anh đi vào thì mới rời đi, trước khi đi, nhịn không được hít thật sâu một hơi mùi thơm thoang thoảng trong không khí.

Bụng kêu lên, càng đói bụng hơn.

Nhà anh ấy cũng đã lâu không ăn thịt, ngày nào rảnh rỗi phải đi vào trong thành một chuyến cắt mấy lạng thịt trở về nếm thử.

Thẩm Y Y tuy rằng chỉ làm ba món ăn, nhưng mà thịt khô cô làm hai cân, cộng thêm khoai tây, ước chừng hai đĩa lớn, hơn nữa cá kho cùng canh rong biển trứng gà, tổng cộng có bốn món, đủ ăn.

Lúc bưng lên bàn, Nhị Bảo cùng Tiểu Bảo thèm đến nuốt nước bọt, Đại Bảo tương đối nội liễm hơn một chút, nhưng đôi mắt cũng không cầm được mà ngó trên bàn.

Tiểu Bảo vóc dáng thấp, chính là nhón chân bám vào trên mép bàn nhìn bằng ánh mắt trông mong, còn chọc chọc tay anh hai, nhỏ giọng nói, "Anh hai, là thịt, là thịt."

"Ừm ừm." Nhị Bảo mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm.

Thẩm Y Y buồn cười, ôm Tiểu Bảo ngồi ở trên ghế dài, kêu Đại Bảo và Nhị Bảo tự ngồi xuống, cầm chén bới cơm cho bọn chúng, Đại Bảo sợ cô cầm không hết, kêu Nhị Bảo cùng đi hỗ trợ.

Sau đó bọn chúng liền thấy nguyên một nồi cơm gạo trắng lớn thơm lừng, mẹ bới cơm cho bọn chúngthế nhưng tràn đầy một chén lớn.

Thẩm Y Y nhìn bọn nhỏ, bảo đi qua, chia cho mỗi đứa một chén cơm, "Cẩn thận nóng, đi thôi, ăn trước đã, không đủ lại bới thêm."

Đại Bảo Nhị Bảo ngây ngốc nhận lấy, bưng chén cơm màu sắc sáng long lanh, thơm ngào ngạt trở lại nhà chính.

Tiểu Bảo không chú ý tới biểu cảm ngây ngốc của hai anh trai, nó còn nhỏ, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, thấy hai anh trai đều bưng cơm trở về, mùi thơm kia thật sự mê người, nó cũng nhịn không được giãy giụa đi xuống, muốn đi phòng bếp bưng cơm của mình. 

Giây sau, liền thấy mẹ bưng một chén cơm trở lại.

"Làm sao lại đi xuống rồi?" Thẩm Y Y đặt bát cơm ở trước mặt nó, lại ôm Tiểu Bảo ngồi lên, "Đây là của Tiểu Bảo, mẹ đem tới cho con."

"Mẹ, đây thật là cho chúng con ăn sao?" Nhị Bảo thực sự nhịn không được, hỏi.

Cậu bé nghe nói, loại gạo trắng này là lương thực tinh, cực quý cực đắt, hơn nữa có tiền cũng không nhất định có thể mua được.

Cha đương nhiên cũng đã từng mua rồi, nhưng bởi vì phải có phiếu, mua không được nhiều lắm, đều là trộn với lương thô ăn cùng, cũng không có thơm như vậy. 

"Đương nhiên." Thẩm Y Y ôn nhu nói, "Chỉ cần các con thích, mỗi ngày mẹ đều sẽ nấu cho các con."

"Mẹ." Nhị Bảo oa một tiếng khóc, nhào về phía ngực của cô, "Mẹ đối với chúng con tốt quá."

Tiểu Bảo vừa thấy anh hai khóc, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng nó cũng khóc theo, đưa tay về phía cô đòi ôm, "Ô ô ~ "

Thẩm Y Y vội vàng ôm lấy bọn nhỏ trấn an, nhìn thấy trong mắt Đại Bảo cũng hàm chứa nước mắt, vội vàng bảo bọn chúng lại gần.

Đại Bảo đi lên trước, ngửa đầu nhìn cô, trong mắt mang theo nước mắt, "Mẹ, mẹ vĩnh viễn như thế này có được không? Không cần biến trở lại dáng vẻ trước kia nữa."

Thẩm Y Y đau lòng muốn chết, ôm ba đứa nhỏ vào trong lòng ngực của mình, "Được, mẹ vĩnh viễn như thế này, sẽ không biến trở lại trước kia nữa."

Cô vừa nói lời này, mấy đứa nhỏ liền khóc một mảnh.

Thẩm Y Y dỗ rất lâu chúng mới nín, bảo bọn chúng ngồi xuống ăn cơm.

Ba đứa nhỏ thút tha thút thít nói, "Mẹ, sao mẹ không ăn?"

Thẩm Y Y gắp thức ăn cho Tiểu Bảo, thuận miệng nói, "Mẹ đang chờ cha các con."

Đại Bảo nghe xong, lập tức buông đũa xuống, "Con cũng muốn chờ cha trở về rồi ăn."

Nhị Bảo có chút lưu luyến nhìn thức ăn trên bàn, buông đũa xuống, "Con cũng chờ cha."

Tiểu Bảo đã ăn đến miệng phình lên, giống một con hamster nhỏ, nghe hai anh trai nói, ngửa đầu ủy khuất nhìn về phía Thẩm Y Y, nó cũng muốn chờ cha trở về rồi ăn. 

Thẩm Y Y lại lần nữa bị dáng vẻ đáng yêu của con trai làm cho tan chảy, đưa tay lau nước mắt trên mi nó, "Tiểu Bảo vẫn là một bé con, bé con phải ăn no, cha trở về nhìn thấy mới cao hứng."

Thẩm Y Y nói xong, còn muốn thuyết phục Đại Bảo Nhị Bảo ăn trước, cửa liền truyền đến một tiếng "Kít". 

Thẩm Y Y hơi cứng người lại, đột nhiên quay đầu, cùng người đàn ông đang đi vào cửa ánh mắt chạm nhau.

Ký ức bọn họ ở chung kiếp trước từng li từng tí phát ra ở trong đầu cô tựa như những thước phim, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh vào lúc anh lái xe phóng tới Lâm Gia Đống, vẻ mặt quyết liệt tàn nhẫn.

Thẩm Y Y dần dần đỏ hốc mắt.

"Cha!"

"Cha!"

Đại Bảo cùng Nhị Bảo rất là kích động, nhảy xuống ghế, vọt tới, "Cha, cha đã trở về, mẹ làm đồ ăn ngon, mau tới đây ăn."

"Ngã ngã ~" Tiểu Bảo cũng nhìn đến cha nó, vội vàng phất phất tay.

Lý Sâm tuỳ tay sờ đầu Đại Bảo Nhị Bảo, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Thẩm Y Y, thấy đôi mắt cô đỏ lên, mặt trầm xuống, bước nhanh tới, trầm giọng hỏi, "Ai khi dễ em? Anh đi giáo huấn hắn!"

Thẩm Y Y lúc này mới phát giác chính mình vừa khóc, hôm nay nước mắt của cô thật sự quá không đáng tiền. 

Vội vàng lau nước mắt, "Không có người khi dễ em, em chính là cảm thấy… thấy anh thật tốt."

"..." Lý Sâm nhíu mày càng sâu, ánh mắt nhìn Thẩm Y Y dần hiện lên vẻ cảnh giác.

Thẩm Y Y vốn còn muốn bổ nhào vào trong ngực anh khóc rống một phen, phát hiện vẻ mặt của anh, đột nhiên phản ứng lại, Lý Sâm cũng không phải là ba đứa nhỏ.

Từ khi cô gả cho anh đã không cho anh thái độ hòa nhã, đột nhiên chuyển biến lớn như vậy, khó tránh khỏi anh sẽ không cảm giác mình có tâm tư khác.

Nhưng không quan hệ, cô trở về chính là vì bù đắp cho anh cùng ba đứa nhỏ, người một nhà sống hạnh phúc bên nhau.

Hơn nữa cô thiếu bốn cha con đã đủ nhiều, cô không nghĩ lãng phí thời gian từng bước một.

Hình tượng sụp đổ thì sụp đổ, tóm lại cô không phải yêu ma quỷ quái, cô vẫn là cô, đời này bọn họ còn có thật nhiều thật nhiều thời gian, chỉ cần cô đối xử thật lòng, một ngày nào đó, anh sẽ tin tưởng cô thật lòng. 

Nghĩ vậy, cô đi ra ngoài, "Đói bụng không, em bới cơm cho anh."

Lý Sâm nhìn kỹ bóng dáng cô, chờ phản ứng lại, là cô nói bới cơm cho anh, đã bị Nhị Bảo kéo một cái, "Cha, ngồi xuống, ăn cơm, có thịt."

Lý Sâm lúc này mới chú ý tới trên bàn có ba món ăn một món canh, cùng với ba đứa con trai sạch sẽ và chén cơm trắng đặt trước mặt chúng.

"Anh Sâm, nhanh lên ngồi xuống ăn cơm đi." Thẩm Y Y bưng hai chén cơm trắng, cười khanh khách đi tới.

Lý Sâm quay đầu nhìn sang, vẻ mặt nhìn cô như gặp quỷ.

Cô, cô gọi anh là gì?

Thẩm Y Y thần thái rất tự nhiên, đặt chén có nhiều cơm hơn đến trước mặt anh, bảo anh ngồi xuống, "Anh Sâm, ngồi xuống đi."

Lý Sâm vẫn chưa lấy lại tinh thần, Nhị Bảo đã chờ không kịp, lôi kéo vạt áo Lý Sâm, "Cha, cha nhanh ngồi xuống đi, con muốn ăn cơm."

Lý Sâm thuận theo lực đạo của Nhị Bảo mà ngồi xuống, vẫn nhịn không được nhìn người phụ nữ bên cạnh một chút.

Thẩm Y Y thấy anh nhìn sang, đối anh trưng nụ cười rạng rỡ.

Lý Sâm nhíu chặt mày hơn, sự việc khác thường tất có gì đó.

Thẩm Y Y gắp một miếng thịt khô cho anh, "Anh Sâm, cái này ăn rất ngon, mặn mặn thơm thơm."

"Mẹ, con cũng muốn." Tiểu Bảo giơ chén của mình. 

"Con nữa!" Nhị Bảo theo sát sau đó.

"Đều có đều có." Thẩm Y Y cười nói, gắp cho ba đứa nhỏ.

"Mẹ cũng ăn đi." Đại Bảo gắp cho Thẩm Y Y một miếng thịt.

"Cảm ơn Đại Bảo." Thẩm Y Y sờ đầu cậu bé, ăn miếng thịt khô mà Đại Bảo gắp cho cô.

Nhị Bảo thấy vậy cũng gắp cho cô một miếng, Tiểu Bảo gắp không tới, khiến nó sốt ruột đến độ muốn khóc, kêu cha nó bế nó lên, "Con cũng muốn gắp thịt cho mẹ."

Lý Sâm chết lặng bế Tiểu Bảo lên, để nó tự tay gắp cho mẹ nó một miếng thịt khô, nhìn người phụ nữ vẻ mặt sung sướng, lúc này mới dám tin tưởng đây thật không phải chính mình hoa mắt.

Cô vì cái gì đột nhiên chuyển biến lớn như vậy, đối với anh cùng ba đứa con tốt như vậy?

Có phải hay không cô lại muốn ly hôn?

Trái tim vừa muốn nóng lên của Lý Sâm như là bị tạt một chậu nước lạnh, đáy mắt hiện lên một tia âm u.

Anh chết cũng sẽ không ly hôn, cô nghĩ cũng đừng nghĩ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play