Trở lại năm 70, trước khi bỏ chồng bỏ con, tôi được bạo sủng.

Chương 4: Nhà Ai Làm Thịt


10 tháng


Chương 4: Nhà ai làm thịt

 

Phòng bếp rốt cuộc quá nguy hiểm, Nhị Bảo cùng Tiểu Bảo lại hiếu động, vạn nhất bị thương sẽ không tốt, Thẩm Y Y khuyên can mãi, từ trong không gian lấy ra mấy viên kẹo sữa đại bạch thỏ, mới dỗ dành được chúng.

Hai đứa nhỏ cũng chưa thấy qua kẹo sữa đại bạch thỏ, thèm đến nước miếng chảy ròng, nghe lời cầm kẹo, nhưng không đi ra ngoài, chỉ đứng  cửa nhìn.

Thẩm Y Y cực kỳ buồn cười, quay lại nhìn thấy ánh mắt liếc trộm của Đại Bảo, tự tay lột một viên bỏ vào trong miệng của cậu bé, "Đại Bảo, há mồm, ăn ngon không?" 

“Dạ!" Đại Bảo bởi vì được mẹ cho ăn, có chút ngượng ngùng.

"Ngoan." Thẩm Y Y sờ sờ đầu của cậu bé, bởi vì có Đại Bảo hỗ trợ, cô liền tính toán đi nấu đồ ăn.

"Mẹ?" Đại Bảo có chút do dự.

"Ân?"

"Con có thể xin thêm một viên kẹo nữa hay không?"

"Đương nhiên có thể, mẹ thấy tay con dơ, cho nên mới không đưa cho con." Thẩm Y Y cho rằng Đại Bảo là thấy hai em trai đều được hai viên, cậu bé chỉ ăn một viên, sợ cậu bé hiểu lầm, giải thích riêng một câu. 

Lại cầm ra hai viên, tự tay nhét vào trong túi quần áo của cậu bé, "Đại Bảo nhóm lửa cho mẹ, mẹ thưởng thêm cho Đại Bảo một viên, nhưng là không thể ăn nhiều nha, hơn nữa một hồi chúng ta sẽ ăn cơm, bằng không sẽ sâu răng….."

Đại Bảo thấy mẹ hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Không phải, mẹ, con muốn giữ lại cho cha ăn, con trước nay chưa thấy cha ăn kẹo bao giờ..…"

Yết hầu Thẩm Y Y cứng lại, rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không biết cố gắng.

Đại Bảo vừa thấy cô khóc, nóng nảy nói, "Mẹ, có phải mẹ không muốn con đưa cho cha ăn hay không, vậy con sẽ không cho, mẹ đừng khóc." Cậu bé nghe nói mẹ cũng không thích cha, ngay cả cha cũng nói mẹ không thích ông ấy.

Nhị Bảo Tiểu Bảo đang ăn kẹo ở cửa, vừa nghe cũng nảy lên, vội vàng chạy vào, "Mẹ, mẹ đừng khóc!"

"Mẹ không khóc, mẹ chỉ là vui mừng vì các con của mẹ hiểu chuyện như vậy.” Thẩm Y Y vội vàng lau nước mắt, từ trong ngực lấy ra một nắm kẹo sữa, "Mẹ làm sao lại không muốn cho cha ăn? Nhưng mà đây là mẹ cho các con, các con tự ăn đi, mẹ còn có rất nhiều, đến lúc đó đều cho cha ăn, có được không?"

"Mẹ, thật sao?" Ba đứa nhỏ liền vội vàng hỏi, "Mẹ cũng cùng chúng con giống nhau thích cha, muốn đem kẹo để lại cho cha sao."

Thẩm Y Y thấy, trong tay từng người bọn họ còn nắm một viên kẹo không ăn, cảm động đến rối tinh rối mù, Lý Sâm thật sự giáo dục bọn nhỏ rất tốt.

"Thật sự." Cô nói, "Mẹ rất thích cha."

“Kia." Đại Bảo lấy hết cam đảm, "Mẹ, có phải mẹ sẽ không rời bỏ cha và chúng con hay không?"

Nhị Bảo Tiểu Bảo cũng một mặt khẩn trương nhìn cô. 

"Sẽ không!" Trong lòng Thẩm Y Y cực kỳ triều mến, "Mẹ vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ba đứa con, cũng sẽ không rời bỏ cha các con."

"A!" Nhị Bảo Tiểu Bảo cao hứng trực tiếp nhảy lên.

Đại Bảo đôi mắt cũng sáng lấp lánh.

Tâm Thẩm Y Y tan chảy theo, "Được rồi, mau đi ăn kẹo đi, mẹ muốn bắt đầu nấu cơm."

Nhị Bảo liền lôi kéo Tiểu Bảo đi ra ngoài, Đại Bảo vẫn như cũ lưu lại trong phòng bếp nhóm lửa.

Thẩm Y Y đập một quả trứng gà làm canh rong biển, cùng với thịt khô xào khoai tây, lại thêm cá mà Tiểu Bảo vừa mới mang về.

Cá Lý Sâm đã xử lý tốt, cô chỉ cần rửa một chút liền có thể trực tiếp làm, cho nên không có phí thời gian chút nào.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm, rất xa đều ngửi thấy được.

Người tan tầm về nhà ăn cơm trưa đi ngang qua, vốn đã đói đến mức bụng kêu vang, vừa ngửi được mùi hương càng đói bụng hơn.

"Mùi thơm của thịt, nhà ai nấu thịt?" Có người kinh ngạc, thời buổi này mọi người ăn cơm no cũng khócùng đừng nói là ăn thịt, huống chi hiện tại là thu hoạch vụ thu, nhà nhà đều vội vàng thu hoạch vụ thu, nhà ai có thời gian nhàn rỗi lên thành phố mua thịt?

"Hình như là nhà Lý Sâm" Có người theo mùi thơm đi qua.

Mọi người vừa nghe, tức khắc không cảm thấy kì quái. 

Sâm cưới tiểu thanh niên tri thức kia, lớn lên rất xinh đẹp, nhưng cực kì yếu ớt, gánh cũng không gánh nổi, vác cũng không vác nổi, lười biếng, không để tâm đến Lý Sâm cùng mấy đứa bé.

Ngay cả ăn cơm cũng không ăn cùng bọn Lý Sâm, đều là tự ăn một mình, bất quá, người nhà mẹ đẻ là người  thành phố, có tiền, nghe nói mỗi tháng đều gửi tiền cho cô, không làm công cô cũng có thể ăn sung mặc sướng, căn bản không cần trông cậy vào Lý Sâm.

Mọi người nghĩ đến, sắp có kịch hay để xem rồi.

Người đàn ông cao lớn khiêng cái cuốc đi ở giữa đám thôn dân, để quả đầu đinh, ngũ quan cương nghị như đao khắc, đôi mắt hẹp dài mang theo một tia nhuệ khí, dáng người mạnh mẽ tráng kiện, dáng dấp cũng rất tuấn tú, nhưng cả người tựa hồ đều tràn ngập mấy chữ "không dễ trêu vào", khiến những cô gái, phụ nữ si mê vẻ ngoài tuấn tú kia của anh muốn nhìn thêm vài lần cũng phải chùn bước.

Đây chính là ác bá đã từng nổi danh của đại đội Thanh Thủy, nghe nói nàng dâu Thẩm Y Y của anh chính là bị anh hủy trong sạch mới bị ép gả cho anh.

Aii, cũng không trách Thẩm Y Y không chiếu cố anh cùng mấy đứa bé, rốt cuộc người ta là một tiểu thanh niên tri thức yêu kiều từ trong thành phố tới, làm sao coi trọng gã đàn ông thô kệch vừa nghèo vừa hung như Lý Sâm?

Mấy cô gái "vì yêu sinh hận" đều nghĩ như thế.

Đám đàn ông trong thôn thật sự không có nhiều đố kỵ như vậy, tuy rằng bọn họ cảm thấy Thẩm Y Y vừa lười vừa không màng chăm sóc gia đìnhnhưng cũng không gây trở ngại bọn họ ghen ghét Lý Sâm cưới một cô vợ trẻ yêu kiều, có văn hóa, dung mạo xinh đẹp.

Nhịn không được liền nói hai câu, "Lý Sâm, mọi người đều hâm mộ cậu, vợ cậu lại hiền huệ như vậy, biết cậu thu hoạch vụ thu vất vả, còn cố ý nấu thịt, cậu có lộc ăn rồi."

Lời nói này, tràn đầy châm chọc. Đại đội Thanh Thủy nhà ai không biết, hai vợ chồng Lý Sâm cùng Thẩm Y Y nấu ăn riêng cơ chứ?

"Tìm chết?" Lý Sâm khiêng cái cuốc, đôi mắt hẹp dài không cần biểu lộ đã có vẻ rất hung.

Triệu Tứ liền sợ.

"Triệu Tứ, làm sao vậy? Cậu hâm mộ a? Nhưng cố tình cậu không ăn được." Trần Cường đi theo sau lưng Lý Sâm mắng.

Anh ấy là một trong số những anh em trước kia đi theo Lý Sâm, tuy rằng bọn họ "rửa tay gác kiếm", nhưng tình cảm tốt lắm, sao có thể cho phép Triệu Tứ châm chọc mỉa mai Lý Sâm.

Triệu Tứ chân mềm nhũn, vội không ngừng đi nhanh. 

"Hèn nhát." Trần Cường nhìn bóng dáng Triệu Tứ xám xịt chạy trốn, trào phúng một câu, quay đầu nhìn về phía Lý Sâm, "Anh Sâm, việc này anh đừng để trong lòng, bọn họ cũng chỉ biết nói như vậy thôi."

Lý Sâm liếc nhìn Trần Cường, lúc đối mặt với anh em trên mặt cuối cùng cũng không còn vẻ lạnh lẽo, "Tôi mà muốn để tâm thì sẽ không bình tĩnh như vậy."

Trần Cường thở phào nhẹ nhõm, do dự một chút, "Anh Sâm, bằng không anh tới nhà của em ăn? Em bảo vợ làm nhiều chút, cũng gọi ba đứa nhỏ tới."

Trần Cường cũng cảm thấy, Thẩm Y Y nấu cơm khẳng định không có khả năng làm phần cho Lý Sâm, ba đứa nhỏ tự nhiên cũng không có, Lý Sâm về nhà còn phải tự mình nấu cơm.

Ngày thường còn chưa tính, nhưng trong khoảng thời gian này thu hoạch vụ thu, làm việc cả buổi sáng đã mệt muốn chết, trở về còn phải nấu cơm, ăn xong lại phải đi làm, cho dù thân thể làm bằng sắt, thì cũng chịu đựng không nổi a!

Trần Cường đau lòng cho Lý Sâm, trong lòng lại nhịn không được tức giận, người trong thôn đều cảm thấy là anh Sâm coi trọng người phụ nữ Thẩm Y Y kia, bá vương thượng cung hủy trong sạch của cô ta, mới cưới được cô ta.

Nhưng làm anh em của Lý Sâm, Trần Cường biết đều là Thẩm Y Y vì bảo vệ mặt mũi của mình mới giội nước bẩn lên anh Sâm.

Rõ ràng là chính cô ta muốn cùng tên thanh niên trí thức Lâm Gia Đống kia gạo nấu thành cơm mà hạ dược anh ta, nhưng bị anh Sâm của anh ấy ăn nhầm nên hai người mới thành.

Anh ấy cũng nghĩ muốn nói rõ chân tướng sự việc, nhưng là anh Sâm không biết bị bỏ bùa mê gì, tình nguyện chính mình bị hiểu lầm cũng muốn bảo vệ nữ nhân Thẩm Y Y kia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play