Chạy Về Phía Mặt Trời

Chương 5: Hắn ta điên rồi


10 tháng


Chương 5: Hắn ta điên rồi

“Chúng ta biết đi đâu bây giờ ?” Bố mẹ tôi ôm lấy Vân Vân, nhìn tôi đầy lo lắng.

Chúng tôi đều biết Lâm Tổng sẽ không bỏ qua, sớm muộn gì anh ta cũng tìm tới. Hơn nữa còn có mối quan hệ vợ chồng này, nếu anh ta chạy đến chỗ cảnh sát báo người mất tích, chúng tôi căn bản không thể che giấu. 

Bỗng tôi nhớ đến ngôi nhà cũ của bà tôi ở quê.

Căn nhà đó nằm trong một thôn nhỏ, vốn cũng chẳng có mấy nhà, nhà bà ngoại đã nhiều năm không sửa, từ lâu không ai ở, tên đó chắc sẽ không tìm được đâu. Tôi lập tức nói với cha mẹ ý định của mình.

Bố mẹ thương Vân Vân theo chúng tôi chịu khổ nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác ngoài cách này.

Chúng tôi lái xe đến trấn trên, mua chăn gối và một số nhu yếu phẩm hàng ngày sau đó thì tránh trong căn nhà gỗ nhỏ của bà ngoại.

Lúc này, điện thoại di động của tôi như sắp nổ tung vì thông báo, cũng may tôi có mang theo sạc điện thoại bảo bối nên mới không bị cuộc gọi như vũ bão của nhà kia làm hết pin. 

Bỏ qua những cuộc gọi nhỡ đó, tôi mở điện thoại lên thấy Tiểu Triệu đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.

"Chị ơi, em sai rồi, em không nên phá hoại nhà chị nhưng từ lúc đầu em không biết Lâm Tổng đã kết hôn! Em cũng bị lừa!"

"Em xin chị, Chị ơi, con trai em bị bố của Lâm Tổng lây bệnh, bây giờ con em bắt đầu sốt rồi, mong chị chia cho em ít thuốc, coi như chị làm việc thiện có được không ạ?"

"Chị ơi, Làm ơn hãy trả lời em ! Chỉ cần cho em ít thuốc, khi con trai em khỏe lại, em sẽ đưa con em đi ngay lập tức, em sẽ không làm phiền chị nữa!"

"Trương Viện! Được hay không gì cô cũng phải nhắn lại vài câu chứ!"

"Chết tiệt, Lâm Tổng và gia đình anh ta nói đúng, mày là một con điếm hôi hám đáng chém ngàn đao! Đừng nghĩ mày có thuốc thì ghê gớm lắm, rồi thì mày với đứa con gái kia cũng mày cũng chết sớm bên ngoài thôi!”

"Sao mày còn chưa chết đi! Chết đi, chết đi! Nếu con tao có chuyện gì, tao muốn cả nhà mày phải chôn cùng nó!"

Tôi đọc tin nhắn của Tiểu Triệu từ trên xuống dưới, trong lòng không có chút xao động nào.

Tôi mở màn hình camera lên lần nữa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng váng.

Bố chồng  nằm trong phòng khách, hình như đã tắt thở. Mẹ chồng hấp hối dựa vào bên cạnh. Lâm Tổng và chị gái đang quỳ xuống đất khóc nức nở. Tiểu Triệu ôm con ngồi dưới đất, hai mắt vô thần.

*

Thế giới bên ngoài đã rối thành một mớ bòng bong nhưng thôn nhỏ này lại vô cùng yên bình.

Những người già nơi đây gần như xa cách cuộc sống bên ngoài, bởi thế chưa từng bị nhiễm bệnh.

Tôi cùng ba mẹ ở nơi này một ngày một đêm, tạm thời xem như an toàn.

Trần Xảo Xảo gọi điện thoại cho tôi, nói tôi nghe những việc đã xảy ra trong mấy ngày qua, dặn dò chúng tôi cứ tránh trong thôn này đừng ra ngoài, tránh bị nhiễm bệnh, không bao lâu nữa sẽ có thuốc.

Thật ra tôi không sợ nhiễm bệnh, virus còn có thuốc để chữa, so với virus, lòng người mới thực sự tàn độc.

Trong lúc đó tôi thường kiểm tra camera trong điện thoại. Ba chồng đã bị lôi đi, mẹ chồng cũng bắt đầu chịu không nổi, cả ngày chỉ có thể nằm trên sô pha thở hổn hển, nói không ra hơi.

Lâm Tổng thường lấy bình xịt của tôi xịt cho mẹ chồng và con trai hắn, nhưng cũng không kéo dài được lâu.

Cuối cùng chiều hôm đó, Lâm Tổng bắt đầu phát sốt. Vẻ mặt hắn khi cầm nhiệt kế đầy khiếp sợ, làm tôi nhìn cũng thấy sung sướng.

Tiếp đó, bình xịt kia liền thành thuốc của riêng mình Lâm Tổng.

Lâm Hi cầu xin Lâm Tổng xịt một chút cho mẹ hắn nhưng Lâm Tổng lại mang theo bình xịt vào phòng, khóa chặt mình trong đấy không ra ngoài nửa bước. Tiểu Triệu ở ngoài không ngừng đập cửa, bắt hắn ta ra ngoài xịt cho con trai, hắn cũng thờ ơ.

Mẹ tôi xem đến mức lo lắng: “Viện Viện, chúng ta thật sự thấy chết mà không cứu thế này sao?”

Trước giờ, một nhà chúng tôi đều là người lương thiện, cả đời thành thật, cuối cùng lại không có kết quả tốt. Bây giờ, tôi không muốn làm người tốt nữa.

“Mẹ, mẹ có biết không? Bây giờ chúng ta mềm lòng trở về, bọn họ sẽ chỉ cướp lấy thuốc, sau đó nhìn chúng ta chết mà thôi.” Tôi nhỏ giọng nói.

Mẹ tôi không nói nữa.

Chẳng qua Lâm Tổng có thể ích kỷ đến nước này quả thực khiến tôi không thể tưởng tượng nổi.

Tôi mở ra camera phòng, muốn xem hắn ta đang làm cái gì lúc này. Không ngờ hắn đang nghịch máy tính bảng của mình.

Tôi giật mình, lập tức mở chức năng định vị trên điện thoại lên thì máy tính bảng còn đang online.

Nói cách khác, nếu Lâm Tổng có thể nghĩ đến mức độ này, hắn có thể tìm ra vị trí của tôi ngay lập tức.

Ngay lúc tôi nghĩ như vậy, tôi mơ hồ thấy hắn click mở ứng dụng màu xanh lá kia…

“Mẹ!” Tôi lớn tiếng gọi ba mẹ, bắt đầu chạy trốn lần nữa.

*

Khách sạn không thể vào, trong thôn không thể ở, chúng tôi chỉ có thể ngồi trên xe không ngừng di chuyển rời khỏi nơi đây.

Vân Vân mới chỉ là một đứa trẻ một tuổi, đương nhiên không chịu nổi việc chạy qua chạy lại khắp nơi, mỗi ngày con bé đều khóc từ sáng đến tối. Tôi còn phải lái xe, ba mẹ tôi thay phiên nhau vừa ôm vừa dỗ dành, lại phải luôn lo lắng đề phòng, dường như mệt đến nỗi không thể ngủ nghỉ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù bọn họ không nhiễm bệnh cũng sẽ mệt chết.

Tôi đóng chức năng định vị của điện thoại, chỉ có thể nghĩ cách đi xe đến nơi khác sống tạm.

Nhưng tôi vừa đi đến đoạn đường giao nhau ở cao tốc liền nghe thấy điện thoại vang lên. Mấy ngày này tôi đã không còn cảm giác gì đối với việc chuông điện thoại không ngừng reo nữa, nhưng tôi vẫn nhìn thoáng qua.

Là Lâm Tổng gọi.

Tôi không biết hắn ta muốn làm gì, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên điện thoại tôi vẫn hơi lo sợ, thậm chí tôi cảm thấy có khi nào hắn đang âm thầm theo dõi mình không.

Ba mẹ cùng nhìn về phía tôi, ánh mắt phức tạp.

Rốt cuộc tôi vẫn dừng xe lại, ấn nghe điện thoại.

Giọng nói Lâm Tổng hơi khàn khàn truyền qua điện thoại: “Cuối cùng cô cũng chịu nghe điện thoại của tôi.”

“ Ờ.” Tôi không muốn nhiều lời.

“Cô thế mà lại trốn vào trong thôn, nghĩ được đến đây đúng là vất vả cho cô.” Giọng điệu Lâm Tổng có chút châm chọc, nhưng rất nhanh gã đã nói tiếp: "Chẳng qua bây giờ hẳn là cô đã rời đi rồi nhỉ?”

Tôi không đáp lời, chờ hắn nói tiếp.

“Sau một ngày một đêm cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại, tôi có thể hiểu cách làm của cô. Cô hẳn là hận tôi đến chết đúng không?” Giọng nói Lâm Tổng đột nhiên mang theo tiếng khóc nức nở: “Mấy ngày này trong nhà hỗn loạn, ba tôi đã chết, mẹ tôi cũng không còn bao nhiêu thời gian. Triệu Thiến Thiến cùng con trai cô ta cũng nhiễm bệnh… Nếu còn tiếp tục như vậy, chúng tôi đều sẽ chết hết.”

Tôi im lặng cười mỉa.

“Trở về đi, chuyện lúc trước là tôi có lỗi với cô, là cả nhà chúng tôi đối xử với cô không tốt. Nhưng mà hiện tại… Chúng tôi cũng đã phải nhận quả báo rồi, tôi đã bàn bạc tốt mọi chuyện với Triệu Thiến Thiến, chờ sau khi cô trở về, tôi sẽ lập tức đưa bọn họ đi, mỗi năm sau đó chỉ cho cô ta ba vạn phí nuôi con thôi.” Lâm tổng sám hối nói.

Sắc mặt ba mẹ trở nên vô cùng phức tạp. Đúng vậy, tôi còn chưa nói cho bọn họ nghe chuyện Lâm Tổng ngoại tình.

Xe đằng sau đã bắt đầu bóp còi thúc giục, đường cao tốc không thể đỗ xe quá lâu. Tôi nhanh chóng dứt khoát cầm điện thoại: “Lâm Tổng, chúng ta sớm đã kết thúc rồi.”

Cúp điện thoại xong, tôi lập tức lên cao tốc, đi thẳng đến thành phố kế bên.

Nhưng tôi không ngờ, trải qua hai giờ lái xe, khi tôi tìm được một nơi có thể nghỉ ngơi, Trần Xảo Xảo liền gọi điện thoại đến: “Viện Viện, cậu mau lên mạng nhìn xem, Lâm Tổng điên rồi!”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play