Chạy Về Phía Mặt Trời

Chương 6: Kết thúc


10 tháng


Chương 6: Kết thúc 

Lâm Tổng còn có thể vượt quá sức tưởng tượng của tôi.

Hắn tung tin tôi mua thuốc qua điện thoại lên mạng, ở trên mạng lên án tôi không quan tâm đến người thân, trộm thuốc trong nhà, thông đồng với tình nhân bên ngoài bỏ trốn, miêu tả tôi như một kẻ điên. Sau đó, bọn họ còn đưa thông tin cá nhân cùng chiếc xe của tôi lên.

Trong thời gian ngắn, cư dân mạng vô cùng phẫn nộ, bắt đầu bạo lực tôi trên mạng.

Tôi đang nghĩ phải làm sao để thanh minh cho bản thân thì thấy có một bức ảnh đại diện hơi quen thuộc để lại bình luận dưới bài đăng của Lâm Tổng.

“Thằng cặn bã chết tiệt, thế mà mày còn không biết xấu hổ vu oan hãm hại người ta trên mạng? Con gái nhà ông Trương chịu thiệt gả cho nhà các người, hôm sau các người còn trộm lấy lễ hỏi về, của hồi môn của Trương Viện đều bị mấy người cướp, mày mặt dày đến mượn tiền ba vợ, hơn nữa mượn còn không trả!”

“Trương Viện trải qua cửu tử nhất sinh mới sinh ra một bé gái, nhà các người thì giỏi rồi, trọng nam khinh nữ, ngày nào cũng đánh đập hai mẹ con họ! Đứa trẻ mới có mấy tháng đã bị mẹ mày làm bỏng, tiền thuốc men mấy người có trả xu nào không? Trương Viện muốn ly hôn, mày còn lấy ba mẹ để uy hiếp con bé, mày có còn là người không?”

Vị cư dân mạng này đầy căm phẫn mà đếm kỹ từng chuyện vô lí mà cả nhà Lâm Tổng đã làm với nhà tôi, trong nháy mắt hấp dẫn không ít ánh nhìn.

Tôi chạm vào trang cá nhân nhìn xem, hóa ra là hộ gia đình đối diện nhà ba mẹ tôi. Chắc là ngày thường trong lúc tán gẫu ba mẹ tôi có nhắc đến, thế mà bà ấy lại nhớ rõ.

Hốc mắt tôi ươn ướt, so với người chồng hợp pháp, một hàng xóm còn để ý chuyện tôi bị ức hiếp hơn, thật là châm biếm.

Nhưng tin nóng này của hàng xóm lại thành công đảo ngược dư luận. Có lẽ bình thường một nhà bọn họ sống cũng chẳng ra dáng con người gì, còn có không ít người ẩn danh đăng mấy chuyện quá đáng của bọn họ ra ngoài ánh sáng.

Giờ này phút này tôi mới phát hiện, lần xem mắt năm đó, mắt mình mù đến cỡ nào.

Lại mở máy theo dõi ra, quả nhiên Lâm Tổng đã bắt đầu nổi trận lôi đình trong nhà. Nhưng bây giờ cũng chỉ còn mình hắn có sức để nổi giận. Mẹ hắn chỉ còn có thể thở hổn hển, Lâm Hi ngồi xổm bên cạnh giúp mẹ cô ta dễ thở, khóc không ngừng.

Tiểu Triệu ôm con trai không ngừng gọi điện thoại, khó khăn lắm mới chờ được xe cứu thương mang con trai đi, cô ta tưởng có thể đi theo nhưng bởi vì đã nhiễm bệnh nên bị bác sĩ ngăn cản.

Bây giờ lại có chuyện quan trọng hơn phải làm, đứa trẻ nằm viện tốn không ít tiền, sau khi Tiểu Trệu lấy lại tinh thần liền bắt đầu đòi Lâm Tổng tiền thuốc men.

Không ngờ Lâm Tổng lại lập tức cho cô ta một bạt tai: “Ngày thường ông đây cho cô ít tiền sao? Cô dùng làm gì rồi?”

“ Vậy mà anh lại dám đánh tôi?!”

Sau khi bị đánh, Triệu Thiến Thiến liền phản ứng lại, lập tức nổi điên, hét vào mặt Lâm Tổng: “ Tôi không danh không phận, cực cực khổ khổ sinh cho anh đứa con trai, thế mà anh đối xử với tôi như vậy?!”

Lâm Tổng trừng mắt nhìn cô ta nói: “ Sinh được con trai rồi thì sao? Mẹ nó, cô chính là công cụ mà ông đây dùng để nối dõi tông đường, cô nên thấy đủ khi ông đây có thể nuôi cô cho tới hôm nay!”

Lời nói liên tục làm Triệu Thiến Thiến trở nên kích động, cô ta cầm lấy cái chổi định liều mạng đánh Lâm Tổng, hét to: “ Anh đừng tưởng là tôi không biết vừa rồi anh trốn ở trong phòng để làm gì! Tôi đều nghe thấy hết rồi, anh muốn đoàn tụ với con khốn nạn Trương Viện đúng không?” 

“Thật nực cười , nhà các người coi như xong rồi, mỗi ngày không có việc gì làm thì bắt nạt cô ta, đến khi xảy ra chuyện thì chạy đi tìm cô ta lấy thuốc, nhà các người còn có chút liêm sỉ nào không? Cái chết của cha anh chính là quả báo đấy, mẹ anh cũng không sống được bao lâu đâu anh biết không?!” Tiểu Triệu vừa điên cuồng cười vừa kích động Lâm Tổng

Mẹ Lâm Tổng cũng nghe thấy những gì Tiểu Triệu nói, bà ta lập tức muốn dạy dỗ đứa con dâu mới này, lại không nghĩ tới vừa đừng lên liền rầm một tiếng, ngã trên mặt đất.

Lâm Hi vội vàng đỡ bà dậy, không ngờ vừa lật mẹ Lâm Tổng lại, đã thấy bà mặt đỏ bừng, con ngươi co chặt, cả người cứng đờ không ngừng run rẩy. Mẹ anh ta có bệnh cao huyết áp, nhìn giống như bị đột quỵ. 

Tiểu Triệu thấy vậy cười lớn: “Quả báo, đều là quả báo! Cả nhà các người đều đi chết đi!”

Lâm Tổng cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, trực tiếp chạy vào phòng bếp cầm một con dao xông tới, tàn nhẫn đâm mạnh vào người Tiểu Triệu

 “A!”

Nghe theo tiếng thét chói tai của Lâm Hi, tôi lập tức tắt màn hình điện thoại đi.

Những cảnh đó khiến tôi buồn nôn, hô hấp khó khăn, đôi tay run rẩy, nhưng sau một lúc, tôi gọi báo cảnh sát:” Alo, tôi muốn báo cảnh sát,  trong nhà có người đang bạo lực người khác…….”

*

Khi cảnh sát đuổi tới, Lâm Tổng đã chạy trốn.

Mẹ Lâm bị nhồi máu cơ tim chết ngay tại chỗ, Lâm Hi bị dọa đến choáng váng bắt đầu điên điên khùng khùng, Tiểu Triệu được xe cứu thương đưa đi, nhưng xét đến lượng máu trên mặt đất đoán chừng tình hình không mấy khả quan.

Tôi đưa ba mẹ đến sống trong một khách sạn nhỏ. Hai ngày sau, Trần Xảo Xảo gọi điện thoại cho tôi nói hai ngày này tình hình đã tối hơn một chút, thuốc men dần được cung cấp, tâm trạng của mọi người cũng ổn định hơn nhiều. Chỉ là vẫn chưa tìm được Lâm Tổng, cảnh sát vẫn luôn tìm bắt hắn, Tiểu Triệu không may qua đời, con trai cô ta được cảnh sát thông báo cho cha mẹ cô ta tới chăm sóc

Ba ngày sau, thế giới bên ngoài yên tĩnh hơn rất nhiều. Tiếp tục sống ở chỗ này cũng không có vấn đề gì, hai vợ chồng nhà đối diện nói cho tôi biết trong khoảng thời gian này cũng không có ai khả nghi đến nhà mẹ đẻ của tôi, vì thế tôi chuẩn bị cùng bố mẹ về nhà, sau khi trải qua thời gian dài bị hành hạ cả về thể xác và tinh thần, tôi cũng để người già và trẻ nhỏ yên tâm nghỉ ngơi thật tốt 

Buổi tối hôm nay, tôi lái xe tới khu nhà nhỏ dưới lầu, nhờ bố mẹ tôi đưa Vân Vân đang ngủ xuống trước , sau đó tôi lái xe tiến vào gara rồi xách đồ đi lên

Nhưng tôi không ngờ, khi chúng tôi vừa mới xuống xe, cửa cuốn của gara đột nhiên bị kéo ra, sau đó một người đàn ông dữ tợn lao ra, lao thắng đến chỗ chúng tôi

Là Lâm Tổng!

“Đi mau” Tôi cố hết sức đẩy bố mẹ ra một bên , quay đầu lại thì thấy Lâm Tổng như quái vật với đôi mắt đỏ ngầu đang đi về phía chúng tôi, trên tay còn cầm theo một cục đá lớn. Trong mắt hắn tràn đầy thù hận, cho dù là không thấy rõ vẻ mặt cũng cảm thấy không rét mà run.

“Cẩn thận!” Vào thời khắc mấu chốt, một người từ đâu lao tới, trực tiếp ôm lấy tôi.

Một tiếng bộp phát ra, tôi thấy được mặt của người này

Là Giang Hiểu, phó giám đốc công ty cũ của tôi 

Lâm Tống đánh đòn này thất bại liền muốn chạy nhanh, nhưng tiếng la hét của bố mẹ tôi đã thu hút sự chú ý của hàng xóm và những người đang ở gần nơi này. Có người bao vây Lâm Tổng, có người thì báo cảnh sát, còn có người giúp tôi từ từ đỡ Giang Hiểu nằm xuống đất.

Sau đầu anh ấy bị thủng thành một lỗ lớn, trên tay tôi, máu tươi của anh ấy chảy xuống thành từng giọt nhưng anh ấy vẫn cố nở một nụ cười gượng : “Cuối cùng anh cũng tìm được em…..”

Đầu óc tôi trống rỗng : Giám đốc Giang, anh ấy là người duy nhất từ chối kẹo cưới của tôi, không phải anh ấy rất ghét tôi sao ?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play