Chạy Về Phía Mặt Trời

Chương 4: Trốn


10 tháng


Chương 4: Trốn

Trong camera, Lâm Tổng xịt thuốc cho ba mẹ hắn hai lần, hai ông bà già được thoải mái trong một lúc ngắn ngủi.

Chị chồng Lâm Hi dán chặt mắt nhìn chằm chằm cái bình xịt nhỏ trên tay Lâm Tổng, tiến về phía hắn nói: “Tiểu Tổng, chia cho chị một ít đi, cháu ngoại em vẫn còn nhỏ như vậy…”

“Con chị nhỏ nhưng con trai tôi còn nhỏ hơn.” Lâm Tổng xem bình xịt như bảo bối giấu đi.

Đúng là làm khó hắn, đến bây giờ còn nghĩ đến mẹ con Tiểu Triệu.

Sắc mặt chị chồng rất khó coi nhưng cũng không định cướp.

Chẳng qua mới được nửa tiếng, ba chồng của tôi lại bắt đầu kêu ai da ai da.

Chị chồng thúc giục Lâm Tổng: “Mau đến xịt tiếp đi!”

Lâm Tổng lại có chút do dự, hiển nhiên là đã không nỡ. Nếu như tôi nhớ không lầm, cái chai kia nhiều nhất chỉ có 30 ml, bởi thế còn không đủ xịt vài lần.

Mẹ Lâm Tổng dựa vào ghế sô pha mắng chị chồng: “Xịt gì mà xịt! Lâm Tổng nói không sai, cháu đích tôn của mẹ còn nhỏ như thế, để dành cho cháu nó còn dùng! Mẹ không tin một đám người lớn như chúng ta còn chịu không nổi. Tám phần là bệnh viện kia quen biết con nhỏ lắm chuyện Trương Viện, kết hợp với nó lừa dối chúng ta!”

Tôi xem đến mức suýt cười ra tiếng. Mạnh miệng đi, rất nhanh bà sẽ chết thôi, virus này không chữa nổi nữa đâu.

Nhưng ngay lúc này, cửa bắt đầu truyền đến tiếng gõ ầm ầm.

Có lẽ Lâm Tổng cho rằng rốt cuộc tôi cũng lăn về, xụ mặt ra mở cửa, lại thấy một nhân viên giao đồ ăn đứng trước cửa.

Cửa vừa mở ra, anh trai kia lập tức quỳ xuống "rầm" một tiếng: "Anh, em cầu xin anh! Các người có thể bảo chị vợ trong nhà chia một hộp thuốc dị ứng chị ấy mua hai ngày trước cho ba mẹ già ở nhà của em được không?”

Chị chồng nghe vậy thì vọt ra cửa: “Cái gì? Con khốn nạn kia mua thuốc dị ứng?”

Lâm Tổng trợn tròn mắt, tôi cũng trợn tròn mắt.

Thế mà tôi lại quên anh trai này biết địa chỉ nhà tôi, cũng biết tôi đã mua thuốc gì!

Không kịp thật rồi, gia đình Lâm Tổng đều biết tôi đang ở nhà mẹ ruột. Lúc này tôi đang cầm thuốc trong tay, bọn họ đều không nghĩ đến tôi cầm nhưng hiện tại chắc chắn bọn họ đang trên đường tới nhà mẹ ruột của tôi.

Tôi ném điện thoại đi cũng như mặc kệ đầu dây bên kia bọn họ đang theo dõi xem chuyện gì đã xảy ra, lập tức chạy thật nhanh đến đánh thức bố mẹ dậy mặc quần áo cho Vân Vân đang mơ hồ không hiểu chuyện gì chuẩn bị chạy trốn khỏi đây.

"Nửa đêm chúng ta định đi đâu vậy? Bên ngoài đang có virus đấy!" Mẹ tôi vội vàng giúp tôi thu dọn đồ đạc.

"Bây giờ đã muộn, mặc kệ đi được tới đấy, rời khỏi đây rồi mới nói tiếp được mẹ ạ!"

Nhà Lâm Tổng chỉ cách nhà ba mẹ tôi 20 phút lái xe, nếu bây giờ tôi không rời đi thì sẽ không kịp mất.

Tôi ôm lấy bố mẹ mình và ôm lấy Vân Vân, sau đó nhanh chóng đi xuống cầu thang lại không may gặp phải anh hàng xóm bên cạnh vừa trở về sau bữa tiệc tối mở to mắt nhìn chúng tôi.

"Yo, nửa đêm em và gia đình định đi đâu vậy?"

Bố mẹ tôi nhìn nhau lo lắng không biết trả lời thế nào, tôi chỉ có thể chủ động nói: “Con bị ốm tôi đưa con tới bệnh viện khám.”

Nói xong, tôi vội vã cùng với bố mẹ đi ra gara.

Nhưng sau khi xuống tầng, tôi lại như chết lặng.

Khu chung cư cũ này lại không có bảo vệ xung quanh đây mà còn có những chiếc ô tô đang chiếm mất không gian ở bãi đỗ xe nên họ đã đậu xe khi không tìm thấy chỗ đậu.

Bây giờ, tôi không thể lái xe để đi được nữa.

Trái tim tôi vỡ vụn quay sang nói với bố mẹ: "Chúng ta hãy đến khách sạn gần đây nhất để trú tạm trước.”

Lúc này tôi bị lây bệnh cũng không quan tâm được nữa, bởi vì nếu để nhà Lâm Tổng ngăn cản tôi không biết bọn họ sẽ phát điên cái gì nữa.

Chúng tôi đang định quay lại đi về phía khác thì tôi mơ hồ nhìn thấy một chiếc ô tô đang đi tới đây cách đó không xa.

“Trốn đi!” 

Tôi mở cửa gara kéo bố mẹ vào trong để trốn vào trong sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Trong lòng thầm cầu nguyện chỉ hi vọng đấy không phải là Lâm Tổng.

Nhưng Lâm Tổng rõ ràng là đi nhanh hơn tôi tưởng tượng, dường như tôi đã có thể nghe thấy tiếng ô tô đậu ở dưới tầng nhà tôi cũng như nghe được tiếng chửi bới của Lâm Tổng và chị gái của hắn .

"Trương Viện! Con chó cái thối tha nhà cô mau ra đây cho tôi! Sao cô dám âm mưu chống lại chúng tôi? Nhìn xem, tôi sẽ không giết cô nếu như cô mau chóng ra đây!" Ngay sau đó, tiếng hét của Lâm Tổng truyền đến từ hành lang.

Tôi ôm chặt lấy Vân Vân thật sự không dám thở mạnh một chút nào, bố mẹ tôi tuy hận bọn họ mắng tôi nhưng trong tình cảnh hiện giờ thì họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Lâm Hi không nể mặt: "Trương Viện! Ba thật sự sắp hết hơi rồi, Mày làm con dâu như thế sao? Định trơ mắt thấy ba chết à?"

Ngay khi tôi đang do dự không biết có nên lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát tới đây không thì có một giọng nói có phần quen thuộc kêu tới.

"Nửa đêm rồi mà làm gì hét lớn thế? Cháu gái bà Trương bị cảm sốt, người nhà đưa đứa nhỏ đi bệnh viện rồi! Còn kêu nữa tôi báo cảnh sát tố cáo mấy người quấy nhiễu đấy!" Là giọng nói của người nhà đối diện mà chúng tôi vừa gặp khi nãy.

Lâm Tổng im lặng không nói gì thêm nhưng tôi biết chị em hắn vẫn chưa rời đi.

Bởi vì tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của Lâm Hi và Lâm Tổng ở tầng dưới nhà tôi. Anh ta bảo Lâm Hi mau chóng trở về chăm sóc cho ba mẹ còn hắn thì  ngồi dưới nhà tôi chờ cho tới khi tôi xuất hiện mới thôi.

Nghe đến đây lòng tôi lạnh tới tận cùng.

Người lớn như chúng tôi còn có thể chịu được nhưng trẻ con sao mà chịu được cơ chứ? Chúng tôi vội vã ra ngoài, không mang theo chăn hay áo ấm, đêm đông như vậy sao mà chịu nổi?

Hơn nữa Vân Vân chỉ là một đứa trẻ, làm sao con bé có thể im lặng suốt được?

Vẻ mặt bố mẹ tôi buồn bã, hiển nhiên là cũng không biết phải làm gì.

Dường như Lâm Tổng đang gọi điện cho Tiểu Triệu, giọng điệu khó chịu : “Alo? Em và bọn trẻ ở nhà đừng có mà chạy lung tung đấy. Virus mang bệnh này rất nặng, thuốc hạ sốt cũng vô dụng đấy. Con khốn Trương Viện đó lén mua thuốc dị ứng một mình, bây giờ anh đang ở dưới lầu nhà cô ta, lấy thuốc xong anh mang lên cho hai người.”

“Viên Viên, chúng ta phải làm sao đây?” Mẹ tôi gấp đến mức sắp khóc ghé vào tai tôi nói.

Ba tôi xắn tay áo lên nói với tôi: "Cùng lắm thì ba xông ra đánh với tên khốn đó một trận, ít nhất cũng có thể trì hoãn một thời gian, lúc đấy thì ba người chạy đi!"

“Ba, bình tĩnh đi!.”

Bố tôi cả đời hiền lành chất phác, mãi đến khi về hưu cũng chưa từng gây sự với ai, làm sao ông ấy có thể đánh lại Lâm Tổng được cơ chứ? Tên kia mà tức giận lên thì thật sự là liều mạng.

Tôi ôm lấy Vân Vân, nhanh chóng động não suy nghĩ, lấy điện thoại ra tìm kiếm người có thể giúp đỡ.

Tôi gọi điện cho Trần Xảo Xảo thì không thấy bắt máy, chắc cô ấy bận mất rồi. Tôi không thể tin tưởng những người bạn khác ngoài cô ấy, cũng không dám gọi bậy.

Cuối cùng tôi chỉ có thể gọi cho Công An khu vực.

Tôi gọi điện báo cảnh sát và chồng tôi bạo lực gia đình với tôi, chúng tôi đang trốn, nhờ họ đến giải cứu.

Nhưng tôi biết chuyện này chẳng kéo dài được bao lâu, bởi loại chuyện nhà này cảnh sát sẽ không can thiệp quá nhiều.

*

Mười phút sau, xe cảnh sát đến. Vì tôi đã mô tả ngoại hình của Lâm Tổng qua điện thoại cho cảnh sát biết nên khi họ tới họ đã tập trung vào người đàn ông đang ngồi xổm dưới nhà tôi lúc nửa đêm. 

“Anh làm gì ở đây vậy?” Ba cảnh sát bước xuống xe, bao vây anh ta.

Thấy thời cơ tới, tôi nhanh chóng bảo bố mẹ đưa Vân Vân  lên xe trước rồi tôi đi mở cửa ra.

Lâm Tổng khi vừa nhìn thấy tôi ngay lập tức lao đến, hét lên: "Con khốn này trốn ở đây à? Để tao tìm mày nãy giờ!"

"Đứng lại cho tôi!" Cảnh sát ngay lập tức chặn đường của chúng tôi lại.

Lâm Tổng vẫn còn hơi sợ hãi,đứng yên nhưng đôi mắt đỏ hoe của hắn vẫn nhìn tôi chằm chằm.

"Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người vậy?"

"Anh ta đánh tôi và con gái tôi nên tôi mới phải trốn trong nhà mẹ đẻ. Ai ngờ rằng anh ta không tha chúng tôi đi, còn nói anh ta sẽ giết cả nhà chúng tôi.” Tôi vừa mới mở miệng nói.

Viên cảnh sát liếc nhìn Lâm Tổng từ trên xuống dưới, "Có chuyện như vậy thật sao?"

"Cô ta là kẻ nói dối! Cô ta đã lấy hết thuốc của gia đình chúng tôi, bây giờ bố mẹ tôi đang bị ốm. Tôi chỉ muốn bảo cô ta mang một ít thuốc ra." Lâm Tông lập tức cắn lại.

Tôi cười khẩy nói với anh ta: “Anh nói tên rộm thuốc là ai? Anh cho rằng tôi không biết anh sinh con riêng ở bên ngoài sau đó trộm thuốc đưa cho mẹ con họ hay sao, tôi đã theo dõi lại toàn bộ rồi."

Vẻ mặt của viên cảnh sát rất kích động: “Anh phạm tội hai vợ một chồng?"

Một câu nói hai vợ một chồng khiến Lâm Tổng im lặng. Có lẽ lúc này hắn cũng không nghĩ ra rốt cuộc cô phát hiện ra mẹ con Tiểu Triệu từ khi nào.

Tôi lập tức nắm lấy tay anh cảnh sát nói: "Chuyện đó tôi không quan tâm nữa, dù sao tôi cũng sẽ ly hôn với anh ta. Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ mong anh mang anh ta đi để gia đình chúng tôi được bình yên."

Cảnh sát có chút lúng túng: “Không có ai bị thương thì không tiện giam giữ anh ta.”

“Không cần giam giữ, anh đưa anh ta về nhà đi!” Tôi lập tức nói.

Yêu cầu này rất dễ thực hiện, viên cảnh sát đồng ý ngay sau đó ép Lâm Tổng vào xe cảnh sát. Trước khi đi, anh ta nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Tôi nắm bắt cơ hội này, lập tức gọi người di chuyển xe sau đó cùng ba mẹ và con ra khỏi đây.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play