Chạy Về Phía Mặt Trời

Chương 3: Quả báo


10 tháng


Chương 3: Quả báo

Tôi dặn dò ba mẹ hai ngày tới tuyệt đối đừng ra ngoài, hơn nữa phải khóa chặt cửa sổ, làm như đã không còn ai ở nhà.

Tuy rằng ba mẹ tôi khó hiểu nhưng vẫn làm theo. Cũng may ngày tôi về, chúng tôi đã chuẩn bị xong đầy đủ vật dụng thiết yếu, đủ cho chúng tôi ở im trong nhà nửa tháng.

Sau khi dỗ Vân Vân ngủ trưa, tôi lại mở điện thoại lần nữa lên xem.

Tiểu Triệu đã đăng một dòng trạng thái: Đồ bà già chết tiệt.

Tôi không cần đoán cũng biết là cô ta nhắc đến bà mẹ chồng của mình.

Ba Lâm Tổng đã nhiễm bệnh, tôi không muốn trở về, bọn họ cũng không muốn thấy tôi, đương nhiên sẽ bắt Tiểu Triệu đi chăm sóc ông ta. Bọn họ đã quen đối xử với con dâu không khác nào đối xử với gia súc.

Nhưng Tiểu Triệu nào phải đèn cạn dầu, tới ngày hôm sau, chị chồng điên cuồng gọi tôi trong nhóm gia đình.

“Trương Viện mày ra đây cho tao! Làm con dâu người ta mà ngay lúc ba mẹ chồng nhiễm bệnh mày lại trốn ra bên ngoài, mày có biết hiếu thảo là gì không?”

Là Lâm Hi, cũng là đồng nghiệp ngày trước của tôi. Lúc trước chính cô ta đã mai mối cho tôi và em trai mình quen biết nhau, lúc đầu thì nói mấy lời hoa mĩ, hứa hẹn lễ hỏi đủ đầy, kết hôn xong sẽ dọn ra ở riêng, việc nhà đều để Lâm Tổng làm hết. Đón tôi vào cửa xong, mọi chuyện lại không phải như vậy.

Sau đó, cô ta còn ỷ vào việc mình đã làm nhiều năm, ngáng chân tôi ở trong công ty, còn hủy hoại danh tiếng của tôi. Bởi vì cô ta là chị chồng, mọi người đều tin lời cô ta.

Cô ta còn nhân lúc tôi đang mang thai đến trước mặt lãnh đạo khua môi múa mép, khiến tôi mất việc, đoạt vị trí phó phòng của tôi.

Tôi chậm rãi gõ một dấu hỏi chấm.

“Mày giả ngốc cái gì? Ba đã bắt đầu phát sốt rồi, mày còn không mau đưa Vân Vân về nhà! Lúc trước đúng là nhà này bị mù mới cưới mày vào cửa!”

Tôi mơ hồ đoán được, có lẽ là Tiểu Triệu nhờ mượn danh con trai bảo bối của mình mới có thể đẩy việc chăm sóc hai ông bà già này đi. Bởi vì máy theo dõi trong nhà liên kết với điện thoại của tôi.

Tôi không nhanh không chậm trả lời: “Thuốc hạ sốt ở tủ đầu giường trong phòng, tự mình lấy đi.”

Lần này chị chồng trực tiếp gửi tin nhắn thoại đến mắng: “Có cái rắm mẹ mày đấy! Trong ngăn tủ đến cọng tóc còn không có, tao đoán có khi toàn bộ đều bị mày trộm đi dùng hết rồi! Mày là cái loại không có lương tâm! Đáng đời mày sinh ra cái đứa con gái vô dụng Vân Vân đó, cả nhà chúng mày đều sớm chết hết đi mới tốt!”

Rốt cuộc lúc này Lâm Tổng mới nhảy ra: "Chị, chị đừng nói lí lẽ với cô ta, bây giờ cô ta không về, sau này cũng đừng mơ có thể tiến vào cửa nhà chúng ta!”

Tôi tắt điện thoại, không còn hứng thú nghe tiếp nữa.

Đúng, tôi là con một, nếu cả nhà chúng tôi qua đời, tất cả tài sản sẽ thuộc về Lâm Tổng.

Cô ta cứ việc mơ một giấc mộng dài đẹp đẽ đó đi, hiện tại tôi chỉ chờ cả nhà bọn họ đều chết hết.

*

Rạng sáng hai giờ, tôi thay cho Vân Vân một chiếc quần ngắn, sau đó mở điện thoại ra theo dõi.

Lúc này trong nhà Lâm Tổng đã loạn thành một cục.

Buổi chiều Tiểu Triệu lấy cớ chăm sóc con trai nhưng sau đó lại không về, chị chồng đành phải xin nghỉ tự mình đến đây chăm sóc hai ông bà già.

Nhưng tình trạng ba chồng tôi đã vô cùng không ổn, từ máy theo dõi cũng có thể nhìnra sắc mặt ông ta ửng hồng, cả người đều run rẩy.

Lâm Tổng gọi điện thoại cho Tiểu Triệu, kêu gào la lối bắt cô ta đem ít thuốc hạ sốt về, bên kia lại chết sống không đồng ý.

Tôi nhìn thoáng qua va li ở đầu giường. Đúng vậy, Lâm Tổng có để lại cho ba mẹ hắn thuốc hạ sốt nhưng trước lúc ra cửa đã bị tôi thuận tay mang đi.

Bây giờ trong nhà bọn họ, một viên thuốc hữu dụng cũng không có.

Vì thế giữa đêm hôm khuya khoắt cả nhà bọn họ phải khiêng ba chồng già yếu lên xe, gấp gáp lao tới bệnh viện khám.

Đúng lúc Trần Xảo Xảo, bạn thân Cấp ba Trần Xảo Xảo của tôi đêm nay đến hỗ trợ phòng cấp cứu, nhận ra ba chồng tôi, nhân lúc chuẩn bị truyền nước gọi điện báo cho tôi.

“Cả nhà chồng cậu hùng hùng hổ hổ đến bệnh viện, nói là ba chồng cậu bị bệnh, trong nhà không có thuốc, sao lại không thấy cậu đâu vậy? Cậu có khỏe không?” Sau khi tôi kết hôn Trần Xảo Xảo vẫn luôn âm thầm giúp đỡ tôi, biết nhà bọn họ đối với tôi không tốt, hôm nay không thấy tôi nên đoán rằng tôi bị bọn họ bắt nạt.

“Tớ vẫn tốt lắm, đang ở cùng mẹ tớ này.”

“Lại cãi nhau sao? Thằng oắt Lâm Tổng này, vừa rồi tớ hỏi cậu đâu, tên khốn đó còn mắng cậu.” Trần Xảo Xảo cả giận nói.

“Mặc kệ anh ta. Cậu cho ba chồng tớ thuốc chưa?” Tôi lại hỏi.

Trần Xảo Xảo cười mỉa mai: “Bọn họ muốn nằm viện, nhưng ở đây nào có nhiều chỗ trống như vậy, hành lang cũng đã nhét kín người rồi. Tớ cho tên đó một ít thuốc hạ sốt, lại thêm một lọ vitamin, chỉ như vậy thôi.”

Tôi biết, việc này không phải do Trần Xảo Xảo cố ý. Xem từ dòng trạng thái gần nhất trên vòng bạn bè của cô ấy, bệnh viện thật sự đã quá tải, nguồn thuốc cũng khan hiếm.

Tôi thuận miệng hỏi một câu: “Tình huống thực sự không ổn sao?”

Ở bên kia điện thoại Trần Xảo Xảo im lặng vài giây mới nhỏ giọng nói: "Cậu cùng Vân Vân cứ ở yên trong nhà sống một thời gian đi, dù sao trong khoảng thời gian này phải chăm sóc tốt cho bản thân và người nhà, bệnh này tạm thời chưa có cách chữa đâu.”

Tôi do dự một lát, vẫn quyết định nói với cô ây: “Tối hôm qua tớ mơ thấy bà ngoại bảo tớ mua thuốc kháng dị ứng, nói là có thể cứu mạng. Tuy rằng chúng ta không nên mê tín, chỉ là hiện tại…”

“Tớ biết, nhà tớ có. Cậu quên rồi sao? Tớ bị dị ứng xoài.”

Nghe được lời này của Trần Xảo Xảo tôi mới an tâm hơn.

“Chẳng qua nghe cậu nói vậy… Ba chồng cậu thế này, quả thật có chút giống với dị ứng.”

Trần Xảo Xảo nói tiếp: “Nhưng đã muộn rồi, thuốc dị ứng không phải ai cũng dùng được, lần này người chết vì dùng thuốc gia tăng, đã không cho đủ nữa rồi.”

“Dị ứng? Cái gì dị ứng cơ?” Đột nhiên Lâm Tổng ầm ĩ ở bên kia điện thoại.

Trần Xảo Xảo hoảng sợ: “Anh bị điên à!”

Ngay sau đó, Trần Xảo Xảo lập tức tắt máy.

Một giờ sau cô ấy gửi tin nhắn đến cho tôi, nói là Lâm Tổng nghe lén chúng tôi nói chuyện điện thoại, còn một hai bắt Trần Xảo Xảo mang thuốc dị ứng ra cho ba hắn dùng. Bởi vì không mang ra, hắn còn làm loạn một hồi ở bệnh viện rồi mới rời đi.

Tôi bảo Trần Xảo Xảo đừng để ý đến hắn, sau đó mở máy theo dõi ra.

Đúng lúc thấy cả gia đình Lâm Tổng lục tung khắp nhà lên, tìm thấy bình xịt viêm mũi dị ứng của tôi dùng hàng ngày.

*

Bệnh viện vội đến chổng vó, trên mạng cũng thảo luận nhiều hơn về tình trạng bệnh dịch lần này.

Ba mẹ tôi xem xong vô cùng ngạc nhiên, hỏi tôi: “Chuyên gia nói hầu như người bệnh đều có phản ứng dị ứng rất nghiêm trọng, là do virus gây ra dị ứng sao?”

Tôi gật gật đầu: “Nếu không thì sao lại nói loại virus này kì lạ chứ.”

Chẳng qua, có tôi chuẩn bị thuốc, ba mẹ cũng yên tâm hơn không ít. Đồng thời bọn họ cũng bắt đầu cẩn thận hơn, kiên quyết không ra khỏi cửa, thuốc không rời thân.

Nhà họ Lâm thì không được thoải mái như vậy.

Mọi người đã bắt đầu sốt sắng nhận ra loại bệnh này vậy mà còn gây ra phản ứng dị ứng nghiêm trọng như thế. Kết quả của việc người người nhà nhà hoảng sợ chính là thuốc dị ứng trên thị trường đã hết sạch.

Thứ thuốc duy nhất có thể sử dụng được trong tay đám người họ Lâm chỉ có bình xịt đã không còn sử dụng được bao nhiêu nữa mà tôi sơ suất bỏ sót lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play