Chạy Về Phía Mặt Trời

Chương 2: Rời đi


10 tháng


Chương 2: Rời đi

Mặc kệ lời mắng chửi của mẹ chồng đằng sau, tôi đưa Vân Vân ra khỏi nhà. 

Thuốc kháng dị ứng vừa mua trên mạng ban nãy tình cờ được chuyển đến dưới nhà, tôi lấy thuốc từ người giao hàng, nói "cảm ơn" rồi khuyên anh ta cũng nên mua một ít.

Thiếu niên ngồi trên xe đạp điện cười với tôi nói: “Chị gái, chị biết chữ không vậy? Đừng mua nhầm nha, đây không phải là thuốc hạ sốt đâu.”

Nói xong lập tức phi đi như bay.

Tôi không lên tiếng nữa, con người đều có số mệnh riêng.

Số thuốc trên tay này cũng đủ để mẹ con tôi vượt qua đợt dịch này.

Về tới nhà mẹ đẻ, tôi dặn ba mẹ chuẩn bị tốt đồ dùng, tránh ra ngoài. 

Mẹ ta cười: “Không cần phải lo lắng. Chẳng qua chỉ là chút bệnh vặt không nghiêm trọng. Mẹ và ba con mỗi khi bị cảm gì đó không cần uống thuốc cũng tự khỏi rồi."

Cuối cùng bà lại trách tôi: “Trên mạng nói lại có bệnh truyền nhiễm mới, con còn đến đây, lỡ như mẹ chồng cùng Lâm Tống mắc bệnh, con lại không chăm sóc, kiểu gì bọn họ cũng trách con.”

Tôi cười nhạo một tiếng: "Con quan tâm bọn họ sống hay chết làm gì.”

Mẹ tôi kinh ngạc nhìn tôi, rất khó hiểu. Bà có chút không hiểu tại sao đứa con gái luôn mềm mỏng của mình lại thay đổi.

Nhưng vì Vân Vân, ba mẹ tôi vẫn hứa với tôi sẽ hạn chế ra ngoài.

Nếu như để trẻ con nhiễm bệnh thì tội đứa nhỏ. 

Mẹ tôi mang theo Vân Vân đi ăn bữa sáng, tôi đã chuẩn bị xong mọi việc nên định chơi điện thoại một lát, mở vòng bạn bè ra lập tức nhìn thấy một dòng trạng thái.

“Đàn ông vừa dịu dàng vừa cẩn thận xứng đáng trao trọn cả đời.”

Đăng kèm là hình chụp thuốc của tôi. 

Lúc tôi quen biết Tiểu Triệu, cô ta là một người mẹ đơn thân, dắt con trai mấy tháng tuổi đi dạo mấy vòng dưới nhà tôi, thuận tiện bán bóng bay.

Khi đó tôi thương hại cô ta, còn cho cô ta không ít đồ dùng cho trẻ.

Ai ngờ cô ta lại chính là tình nhân bên ngoài của Lâm Tống. 

Hay cho một kẻ dịu dàng cẩn thận.

Nếu không có tôi, có khi siro ho hay nước dâu tây Lâm Tống cũng không phân biệt nổi.

Tôi ấn like cho cô ta. 

Rất nhắn, tin nhắn trò chuyện riêng đã hiện lên.

Tiểu Triệu: “Chị, chị xem tin tức về bệnh truyền nhiễm mới trên mạng chưa? Trong nhà đã chuẩn bị thuốc chưa? Vân Vân còn nhỏ như vậy, chị mau chuẩn bị trước đi.”

Nếu là ngày thường, tôi sẽ cho rằng cô ta có ý tốt quan tâm.

Hiện tại xem ra, rõ ràng là khiêu khích trắng trợn.

Tôi không trả lời Tiểu Triệu, bởi vì không cần thiết. 

Bây giờ cô ta đắc ý bao nhiêu, cái giá sau này phải trả càng lớn bấy nhiêu. 

Mẹ tôi dẫn Vân Vân đến khu vui chơi trẻ em, sau đó đỏ mắt đi đến nói chuyện với tôi.

“Có phải bà ta lại đánh Vân Vân không? Mẹ vừa thấy trên tay Vân Vân có vết bầm tím, bà ta là bà nội của Vân Vân đấy!” Mẹ tôi cố gắng hạ thấp giọng để không bị con bé nghe thấy. 

Ta cắn răng, gật gật đầu. Hôm đó Vân Vân không thích ăn mì, mẹ chồng ngay lập tức kéo tay con bé từ cơm ghế xách xuống dưới ném ra ngoài cửa. 

Nếu không phải tôi đang rửa chén vội vàng chạy đến, Vân Vân đã bị khóa ở ngoài cửa.

"Nếu như mẹ sớm biết cả nhà bọn họ đều thuộc hạng cầm thú như vậy, mẹ nhất định sẽ không đồng ý để con gả qua đó! Lúc trước khi còn hẹn hò, mẹ còn tưởng tên đó là người tốt…” Mẹ của tôi nói xong lại bắt đầu khóc.

Tôi đưa khăn giấy cho bà, cười nói: “Không sao đâu, mẹ, rất nhanh chuyện này sẽ kết thúc.”

“Con, con quyết định ly hôn rồi à?” Mẹ tôi mở to mắt nhìn tôi.

Tôi tỏ vẻ bất cần: "Còn phải xem anh ta có mạng để ly hôn với con không đã.”

Mẹ tôi nghe xong như lọt vào sương mù, lo lắng bắt lấy tay tôi: "Con không thể làm việc dại dột được!”

“Mẹ đừng lo.” Tôi vỗ vỗ tay bà.

Tôi ở nhà mẹ đẻ hai ngày, một nhà bốn người Lâm Tống không thèm đoái hoài chút gì đến hai mẹ con tôi, xem chúng tôi như người đã chết .

Đến ngày thứ ba, cuối cùng Lâm Tống cũng gọi điện thoại tới.

Tôi tính thời gian, vừa lúc.

“Cô ở đâu? Mau cút về đây cho tôi!” Điện thoại vừa chuyển đến, Lâm Tống đã bắt đầu mắng chửi người.

“Có chuyện gì thì nói đi.” Tôi thể hiện mình đang không kiên nhẫn.

Lâm Tống giọng điệu hung ác nói: “Cô nói xem dù gì cô cũng là nội trợ, mỗi ngày chạy đông chạy tây, không biết đang làm gì! Ba tôi nhiễm bệnh rồi cô biết không? Đã bắt đầu ho khan rồi, cô mau trở về chăm sóc ông ấy đi.” 

Mấy năm nay những câu nói kiểu ra lệnh này của hắn tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần, đã sớm chán ngấy.

“Không phải còn có mẹ anh sao?”

“Mẹ tôi tuổi đã nhiều chừng này rồi cô còn muốn bà ấy phải làm lụng vất vả sao! Hơn nữa, nếu bà ấy chăm sóc, lỡ bà ấy cũng nhiễm bệnh thì sao?” Lâm Tống càng nói càng lớn.

Đúng là đứa con tốt, hắn sợ mẹ hắn nhiễm bệnh nhưng lại không nghĩ đến lỡ tôi và Vân Vân nhiễm phải.

“Chuyện này có gì nghiêm trọng đâu, chẳng phải ba người luôn nói bản thân cơ thể khỏe mạnh, có thể sống đến 99 sao. Hơn nữa, chẳng phải trong nhà vẫn còn thuốc à? Uống mấy viên là thoải mái thôi.” Tôi kiên quyết không trở về.

“Tiện nhân! Bây giờ cô cứ ở bên ngoài chơi đi, sau này xem tôi xử lí cô thế nào!” Lâm Tống "rầm" một cái cúp máy.

Tôi biết, chỉ cần nhắc đến thuốc là có thể bịt miệng hắn. 

“Hay là con cứ về đi thôi, mẹ sợ nếu con không về, thêm hai ngày nữa nó lại đánh đập con cùng Vân Vân mất.” Mẹ tôi lo lắng đứng sau tôi.

"Mẹ, không sao đâu.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play