Ngay sau đó cậu sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ rồi quay qua cười với mọi người.

"Tôi học hồi cấp ba đấy." Cậu nói: "Mà tôi cũng sắp quên hết rồi."

Đợi đến khi bọn họ đi đến cạnh thuyền thì tổ tiết mục đã chuẩn bị xong xuôi các thiết bị quay chụp ở gần con thuyền.

[Các người du hành thời gian, tôi thật sự rất vui vì trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà mọi người đã có thể tìm ra con thuyền cứu sinh này. Nhưng vì thuyền cứu sinh có mức độ tổn hại nhất định nên các người du hành thời gian cần phải tiến hành sửa chữa lại. Cách để sửa chữa con thuyền đã bị giấu ở mọi ngóc ngách trên con thuyền và gợi ý để tìm cũng ở trong manh mối mà các bạn đã lấy được.

Tiếp theo đây xin mời các người du hành thời gian bắt đầu công cuộc tìm kiếm, tìm thấy bốn cách để sửa chữa thì có thể khởi động thuyền cứu sinh.]

Người thuyết minh đã bắt đầu tuyên bố quy tắc trò chơi rồi.

Lại là kiểu trò chơi giải mã tìm kiếm nhưng không giống với trước kia, lần tìm kiếm này phải thông qua manh mối để tìm. Mấy người Hạnh Sí tập hợp các manh mối có được trong tay lại với nhau, tổng cộng có hơn mười mảnh nhưng có mấy mảnh manh mối rõ ràng lại chỉ ra cùng một phương pháp.

"Chúng ta cứ phân loại ra như thế này đã." Hướng Ẩm Khê sắp xếp lại mấy manh mối này, nói: "Xong rồi chúng ta phải tìm ra nhiều manh mối hơn nữa, đặt ở bên đó trước đi."

Anh ta chỉ vào bảng điều khiển ở đầu con thuyền.

Hiện tại bảng điều khiển bị chia thành hai bộ phận màu đỏ và màu xanh dương, trên mỗi một bộ phận đều có bốn khe cắm thẻ. Khe cắm thẻ được lấp đầy thì một nửa bảng điều khiển sẽ sáng lên, đại biểu cho việc con thuyền được khởi động thành công.

Mọi người bắt đầu phân tích manh mối trong tay.

Hai manh mối mà tổ đối phương nói cho bọn họ biết đều có liên quan đến việc dưới đáy thuyền bị thấm nước. Hơn nữa trong tay bọn họ vừa đúng lúc có một mảnh manh mối nói rằng sau khi cắt tỉa cây cao to thì có lẽ có thể chặn lại chỗ bị nước thấm vào để ngăn chặn con thuyền bị chìm.

"Cây cao to…" Hạnh Sí nghĩ ngợi một lúc: "Tôi nhớ ở chỗ đuôi thuyền có một cái tủ chứa, có thể chỗ đó sẽ có đấy. Nếu như trên thuyền không có thì sau thuyền vẫn còn một bụi cây, chính là bụi cây đã chắn mất thuyền ấy."

"Vậy để tôi đi xem thử." Cố Mộng xung phong đảm nhận.

Hướng Ẩm Khê gật đầu, lúc cô ấy đang sắp sửa rời đi thì anh ta ẩn ý nhìn cô ấy một cái rồi nhắc nhở: "Cô phải nhanh lên chút đấy nhá." 

Cố Mộng bị anh ta nhìn thì trông rõ ràng có chút căng thẳng, gật đầu rồi chạy đi.

Bọn họ lại bắt đầu sắp xếp manh mối tiếp theo.

Chưa qua bao lâu thì Cố Mộng mang theo một tấm ván gỗ có nhãn ghi 'vật phẩm nhiệm vụ' quay lại. Lúc đặt ván gỗ lên bảng điều khiển thì cái đèn nhỏ đầu tiên sáng lên.

Những trò chơi tiếp theo đều rất thuận lợi.

Nhưng lúc bọn họ tìm thấy và thu về vật phẩm nhiệm vụ thứ ba vào trong tay thì manh mối trong tay đã dùng hết rồi.

"Chuyện gì thế này?" Cố Mộng hỏi.

"Có lẽ là chúng ta không đủ manh mối, còn thiếu một mảnh nữa." Hướng Ẩm Khê nói.

Nhưng không được bao lâu thì phía bên tổ còn lại cũng xảy ra tình huống tương tự.

Bọn họ cũng tìm thấy được ba vật phẩm nhiệm vụ nhưng manh mối đã cạn rồi .

"Vẫn còn manh mối mà chúng ta vẫn chưa lấy được sao?" Khương Tinh đặt câu hỏi đầu tiên.

[Chúc mừng các người du hành thời gian. Vì tiến độ của các bạn gần giống như nhau nên rất may mắn đã kích hoạt vật phẩm ẩn. Để khởi động con thuyền cần tổng cộng bảy vật phẩm nhiệm vụ, vật cuối cùng sẽ không có bất kì manh mối nào, mời các người du hành thời gian tự mình tìm kiếm.]

Mọi người đối mắt nhìn nhau.

Tình huống như vậy đã giúp thúc đẩy hết mức hiệu quả chương trình lên đến cao trào, nhưng không có manh mối về vật phẩm thì chỉ có thể tìm kiếm bừa bãi mà thôi.

Không được một lúc thì mọi người bắt đầu chia nhau ra mọi ngóc ngách trên con thuyền, thử lật tung đủ những nơi có khả năng giấu manh mối. Nhưng mọi người đã tìm rất lâu mà cũng chẳng có một chút thông tin nào.

Ngay chính lúc này Mộc Trừng đi đến bên cạnh Hạnh Sí 

"Anh Hạnh Sí, anh có tìm thấy cái gì không?" Mộc Trừng hỏi cậu.

Hạnh Sí ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, không nói gì.

"Anh Hạnh Sí, chắc là anh đã tìm thấy manh mối về thân phận của bản thân mình rồi chứ nhỉ?" Cậu ta nói: "Nếu như chúng ta là một tổ thì khi trò chơi của bọn em thành công, anh cũng có thể lên thuyền rồi."

Hạnh Sí biết lý do vì sao cậu ta lại thăm dò như vậy. Dù sao có người chống lưng của cậu ta ở đây thì mấy hình ảnh tiêu cực này của cậu ta sẽ không xuất hiện trong chương trình, vì thế cậu ta muốn nghĩ mọi cách để bản thân mình thắng.

Suy cho cùng thì đội giành chiến thắng sẽ có rất nhiều cảnh quay còn hình ảnh của kẻ thất bại thì diễn cũng không hay lắm.

Mà nếu như Hạnh Sí thật sự là kẻ phản bội kia, giúp đỡ cho Mộc Trừng giành được mảnh manh mối ẩn thì cậu cũng sẽ là người phản bội lại đội ban đầu của mình và hình tượng ở trong chương trình của cậu sẽ không được tốt, lúc ấy cậu sẽ thật sự trở thành đá kê chân cho Mộc Trừng.

Hạnh Sí thở dài ngao ngán trong lòng.

Đúng thật là Mộc Trừng biết tính toán nhưng cậu ta không tính đến việc bản thân cậu thật sự không phải kẻ phản bội kia.

Cậu nhìn Mộc Trừng nở nụ cười, dịu dàng nói: "Mộc Trừng, ý của cậu là sao?"

"Lí Khải đã lộ tẩy rồi mà!" Mộc Trừng nói: "Anh Hạnh Sí, anh đừng giả vờ nữa."

Hạnh Sí không muốn dây dưa với cậu ta nữa, cậu đứng dậy muốn đi tìm ở chỗ khác.

Chính lúc cậu đứng dậy ngẩng đầu lên thì làn gió biển thổi qua khung cửa sổ, xuyên qua khung cửa sổ trên thuyền là mặt biển được ánh nắng chiếu xuống trở nên trong vắt và lấp lánh, những con sóng vỗ vào bãi biển. 

Hai mắt Hạnh Sí bỗng sáng lên.

—---

"Tôi đi ra ngoài một chút!" Cậu vội vã chẳng kịp nói gì thêm, vươn tay vỗ vào bả vai của Hướng Ẩm Khê đang đứng gần cậu nhất rồi nhanh chóng chạy xuống thuyền, chạy nhanh về phía mặt biển.

Những người ở trong khoang tàu lập tức đều bị cậu thu hút ánh nhìn. Thế rồi họ nhìn thấy Hạnh Sí tìm kiếm ở đá ngầm ở bên bờ biển một lúc, sau đó lấy được một quyển sách.

Cậu lật quyển sách ra, sau đó trên mặt cậu lộ ra nụ cười rồi khua khua quyển sách về phía con thuyền, rồi nhanh chóng chạy lên trên thuyền.

Máy quay phim không theo kịp cậu, anh quay phim vội vội vàng vàng chạy theo mới miễn cưỡng đuổi kịp được bước chân của cậu.

"Tìm thấy rồi!" Hạnh Sí chạy vào trong khoang thuyền, chạy thẳng một đường vào trong phòng điều khiển rồi đặt quyển sách đó ở vị trí cuối cùng của đội mình.

Ánh đèn màu xanh dương sáng lên.

[Chúc mừng đội thuyền trưởng thành công khởi động thuyền cứu sinh, giành được cơ hội rời khỏi hòn đảo!]

Giọng người thuyết minh vang lên.

Mấy người trong đội đều nở nụ cười mừng rỡ.

[Tiếp sau đây xin mời kẻ phản bội trở về vị trí.] Người thuyết minh lại nói 

Lí Khải đã bị biết tỏng từ lâu đứng ra: "Đỉnh thật đó Hạnh Sí! Tôi đúng là nằm mà cũng thắng!"

Nói đến đây, cậu ta như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi tiếp: "Vậy cái người làm kẻ phản bội kia ở đội mấy người là ai, không phải là anh Hạnh Sí chứ?"

"Đương nhiên không phải rồi." Hạnh Sí cười rộ rồi vỗ vai Cố Mộng: "Là Mộng Mộng."

Biểu cảm trên mặt hai người còn lại cũng không có chút bất ngờ nào, Hướng Ẩm Khê còn cười nhẹ hỏi Lí Khải: "Chắc không phải cậu không nhìn ra đấy chứ?"

Mấy người ở đội đối diện đều ngơ ngác.

"Mấy người đã biết là Mộng Mộng từ lâu rồi à?" Hứa Kiều Kiều hỏi.

Ba người bọn họ nhìn về phía cô, biểu cảm trên mặt vô cùng bình tĩnh.

"Vậy tại sao mấy người lại không nói ra!" Lí Khải không thể hiểu nổi.

Trịnh Hủ Hủ ngồi trên xe lăn ôm cánh tay mỉm cười rồi nâng mắt nhìn về phía Hạnh Sí và Hướng Ẩm Khê một cái.

"Tại sao phải nói ra?" Cô nói: "Mộng Mộng ở trong đội chúng tôi làm tốt lắm đấy." 

—---

Trò chơi kết thúc, đến tối tổ tiết mục chuẩn bị cho bọn họ một bữa tối lửa trại ở bên bờ biển.

Trò chơi sau bữa tối chính là một cuộc trò chuyện thoải mái. Mọi người vây quanh lửa trại, nói chuyện một hồi thì bắt đầu nhắc đến trò chơi hôm nay.

"Thế nên là anh Hạnh Sí, rốt cuộc làm thế nào mà anh tìm được manh mối thứ bảy thế?" Cố Mộng tò mò hỏi.

Hạnh Sí nói: "Chỉ là nhìn thấy biển sau đó đột nhiên nhớ ra lúc hệ thống công bố nội dung trò chơi có lặp đi lặp lại hai lần rằng trước khi thủy triều lên vào tối nay chính là thời hạn cuối cùng của chúng ta."

"Thế nên là?"

"Thế nên nói rõ ra là khi thủy triều dâng lên sẽ cuốn theo con thuyền." Hạnh Sí nói: "Con thuyền cách bãi biển xa như thế, cho dù có biết cách khởi động hay sửa chữa được nó mà không có nước thì cũng không có cách để đẩy nó ra đến mặt biển được."

"Ồ…"

Mấy người đều thốt ra âm thanh thán phục.

"Hạnh Sí, sao mà anh hiểu biết nhiều thế?" Lí Khải cảm thán nói.

"Cũng không có gì, chỉ là vừa đúng lúc nghĩ ra nên mới thử chút vận may thôi." Hạnh Sí được cậu ta khen đến nỗi có chút ngại ngùng.

"Anh Hạnh Sí đương nhiên là thông minh rồi." Mộc Trừng đột nhiên phụ họa thêm. 

Hạnh Sí rất bất ngờ nhìn sang cậu ta thì nhìn thấy Mộc Trừng ở đối diện với ngọn lửa đang vừa ăn từng miếng cánh gà nướng cầm trong tay, vừa cười nói: "Đừng nhìn em chứ, trước kia lúc anh Hạnh Sí đi tham gia tuyển chọn thì chị Khương Tinh còn từng làm người hướng dẫn của anh ấy nữa. Chị Khương Tinh, đúng không chị?"

Quả nhiên là không có ý tốt, sau lưng Hạnh Sí cũng phát lạnh.

Chỉ cần là người từng xem qua mùa chương trình cậu tham gia năm đó thì sẽ đều biết Hạnh Sí không có một chút nền tảng ca hát nào, lúc đó còn khiến cho Khương Tinh rất tức giận.

Tính khí lúc ấy của Khương Tinh còn không được tốt như bây giờ, chỉ cần thấy khó chịu với ai cô đều sẽ thẳng thắn phàn nàn người đó. Khi đó cô cũng đối xử với Hạnh Sí như vậy, liên tiếp mấy ngày liền Hạnh Sí đều không thấy được sắc mặt tốt của cô, câu nói Khương Tinh bảo cậu đổi lấy một công việc khác mà làm khi cậu bị loại còn lên cả hot search.

Hạnh Sí xoa tay, lúc nhìn sang Khương Tinh còn hơi mất tự nhiên.

Đáng lẽ cậu nên nghĩ đến sớm hơn, nếu như đã có cậu và khương Tinh ở đây thì chút chuyện xưa cũ năm đó rất dễ bị đào lên.

Mấy người xung quanh ai cũng nhìn ra bầu không khí ngượng ngùng. Mấy vị khách mời mới này mặc dù không ở chung được mấy ngày nhưng đều có ấn tượng rất tốt với Hạnh Sí, nên thấy tình huống như thế này ai cũng sôi nổi muốn mở miệng lên tiếng hoà giải.

Nhưng Hạnh Sí biết rõ lúc này có hoà giải cũng vô ích.

Câu hỏi mà Mộc Trừng hỏi ra, cận cảnh sự ngượng ngùng của cậu và cả nụ cười dần tắt hẳn của mọi người đều sẽ xuất hiện trong phân cảnh được cắt chiếu, đưa vào trong chương trình.

Nhưng đúng lúc này Khương Tinh - người vẫn luôn kiệm lời lại bỗng nhiên mở miệng.

"Thông minh thì chưa đến." Cô nói.

Quả nhiên.

Nhưng ngay sau đó cô nhìn về phía Hạnh Sí với nét mặt thản nhiên, giọng điệu cũng rất điềm tĩnh.

"Nhưng đúng là có một chút thiên phú, cũng rất nỗ lực." Cô nói: "Mấy ngày khi vẫn còn ở trong đoàn, vì để có thể lên sân khấu mà mỗi buổi tối cậu ấy đã tự luyện tập một mình đến tận ba bốn giờ sáng. Nhưng bọn họ không chỉ cần phải hát mà đồng thời còn phải nhảy, đúng thật là độ khó hơi cao nên cho dù có nỗ lực luyện tập như vậy mà không có nền tảng thì cũng hết cách."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Hạnh Sí sững sờ.

"Vì thế lúc ấy tôi bảo cậu ấy đổi một công việc khác cũng là vì nghĩ như vậy." Khương Tinh nói: "Cậu ấy chỉ biết bỏ công sức chứ không biết tìm ống kính, sớm muộn gì cũng phải nếm chịu đau khổ thôi."

Ở trong giới giải trí mấy năm, Hạnh Sí đã quá quen với việc không nghe không thấy, suy cho cùng thì năng lực của cậu cũng không xứng với số tiền mà cậu kiếm được, những tiếng mắng chửi che trời rợp đất kia cũng là thứ mà cậu phải nhận.

Nhưng, đây chắc chắn là lần đầu tiên cậu nghe thấy lời khen ngợi đến từ cái giới này.

Đối với nơi này mà nói, sự cần cù là thứ vô dụng nhất, cậu vẫn luôn biết rõ điều ấy. Mỗi một người đều rất chăm chỉ nhưng không phải tất cả sự chăm chỉ đều có tác dụng, càng không phải mỗi người đều có thể bò lên được vị trí cao như vậy.

Từ lúc mới bắt đầu, cậu biết thân biết phận* nên đã bỏ ra công sức gấp mấy lần người khác, nhưng nỗ lực mà không có phương hướng thì cũng chỉ là tốn công vô ích. Sau này, cả một công ty đều trông chờ vào cậu để sống, hàng chục người dựa vào cậu để ăn cơm nên cậu đã chạy ra ngoài làm việc, mặc dù mệt nhưng lại làm mọi thứ rối tinh rối mù cả lên.

(*Gốc là 笨鸟先飞: chim kém sợ bay không kịp nên phải bay trước; biết mình sức yếu, sợ mình thua kém nên phải hành động trước.)

Cậu cũng đang nỗ lực nhưng cậu biết một chút nỗ lực này của cậu đều không đáng nhắc đến.

Nhưng bây giờ lại có người khen ngợi sự cố gắng của cậu.

Có thể là do lửa trại quá nóng nên mắt của Hạnh Sí bị hun có hơi nóng lên.

Cậu ngăn lại nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tinh rồi nở nụ cười với cô.

"Cảm ơn chị Tinh." Rất nhiều lời nói đã đến bên miệng nhưng cuối cùng lại biến thành một câu cảm ơn đơn giản: "Lúc ở trong tiểu đoàn em cũng đã gây nhiều phiền phức cho chị rồi."

Trong ánh sáng của ngọn lửa, giọt lệ ẩn chứa trong đôi mắt cậu được chiếu sáng long lanh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play