Nơi Cao Lãng dẫn Viên Hân tới là tầng cao nhất đang trong quá trình tu sửa. Hắn cũng âm thầm đưa tiền để người khác hack vào hệ thống của tòa nhà để ẩn đi camera ở tầng đó, đồng thời chỉnh sửa màn hình tổng bộ để không ai phát hiện ra điều này.
Minh Thành đẩy cặp kính, nhẹ nhàng giải thích. Thành Luân lập tức cùng những người khác tiến lên tầng cao nhất.
“Viên Hân, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.”
Ngược lại, Viên Hân vẫn đang cố thủ trong nhà tắm. Cô cầm lấy điện thoại, cố gắng thế nào cũng không bắt được sóng. Đủ để hiểu Cao Lãng làm mọi cách để cách ly cô khỏi đám người của Thành Luân.
“Phu nhân, em vẫn ổn chứ?”
Ở bên ngoài, Cao Lãng có chút gấp gáp. Hắn muốn đưa Viên Hân đi nhanh nhất có thể, tránh đánh rắn động cỏ. Nếu cô còn không chịu mở cửa, hắn chỉ còn mỗi cách phá nó.
Nào ngờ, Viên Hân thật sự đi ra bên ngoài, mắt đã đỏ ngầu vì khóc quá nhiều. Cô sụt sịt mũi rồi khàn giọng bảo:
“Tôi xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng. Nhưng hiện tại tôi không muốn về nhà. Anh có thể đưa tôi đi hóng biển không?”
Này quả thật đúng với ý định của Cao Lãng nên hắn lập tức đồng ý. Cả hai đi ra khỏi phòng, còn chưa đi được nửa đường thì cửa thang máy lại xuất hiện Tuấn Triết và không ít cảnh sát.
Cao Lãng luôn xây dựng hình tượng điềm đạm, lịch thiệp thì ngay lập tức trở mặt. Hắn thủ sẵn dao từ trước mà kề sát vào cổ của Viên Hân.
“Không được đến gần, nếu không tôi giết cô ta.”
Tuấn Triết đổ mồ hôi ướt cả lưng: “Anh bình tĩnh. Chỉ cần anh hợp tác thì chúng tôi nhất định sẽ giúp anh. Anh đừng làm chuyện dại dột.”
Cao Lãng biết nếu hiện tại hắn bỏ qua con tin Viên Hân thì hắn khẳng định sẽ không thể thoát nên càng giữ chặt lấy cô: “Mấy người tránh ra. Chỉ cần tôi rời khỏi được đây thì tôi sẽ thả cô ta.”
Viên Hân ôm lấy bụng lớn của mình, cũng thuận theo mà lùi lại cùng Cao Lãng: “Anh đừng lún sâu vào tội ác nữa. Hiện tại quay đầu vẫn còn kịp.”
Cao Lãng nghiến răng: “Cô im miệng. Chân tôi đã lún quá sâu, không thể quay lại. Nên dù cô và đám người kia có nói gì thì cũng không thay đổi được ý định của tôi đâu.”
Viên Hân mím chặt môi, cũng không dám nói gì thêm vì sợ Cao Lãng sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé. Đột nhiên bụng cô quặn thắt lại khiến cô xém nữa ngã quỵ xuống. Điều này khiến hắn hoảng hốt:
“Cô bị sao vậy?”
“Bụng… Bụng tôi đau quá…” Cô cắn chặt môi, không thể bước tiếp. Đầu bắt đầu đổ đầy mồ hôi.
Vào thời khắc Cao Lãng lơ là, Viên Hân đẩy mạnh tay hắn ra và chạy về phía trước. Cô nghĩ rằng hắn sẽ nhanh chóng bắt được mình, nhưng nào ngờ Thành Luân đã âm thầm chờ sẵn ở phía sau mà chờ đợi thời cơ.
Anh quật tay hắn khiến hắn lảo đảo để không kịp thời bắt lấy cô. Ỷ mình có vũ khí, hắn điên cuồng quơ quào muốn thoát thân. Kết quả khiến cho anh bị chém một nhát vào tay, nhưng đồng thời anh cũng đá một cú cho hắn bất tỉnh.
Thành Luân chẳng để ý gì tới vết thương của mình mà lập tức chạy tới xem tình hình của Viên Hân:
“Vợ ơi, em không sao chứ? Em đau bụng hả? Chúng ta đi bệnh viện.”
Cô nhanh chóng an ủi anh: “Em giả vờ thôi.”
Thì ra ban nãy, Tuấn Triết âm thầm nháy mắt ra hiệu với Viên Hân. May mắn cô kịp thời hiểu ý anh ta muốn gì nên lập tức giả vờ đánh liều đau bụng. Khi con tin suy yếu thì tội phạm càng trở nên khó khăn hơn. Cô cũng nhân cơ hội đó mà trốn thoát.
Viên Hân run rẩy chạm vào cánh tay đang chảy đầy máu của Thành Luân mà lo sợ:
“Chúng ta đi bệnh viện. Anh sẽ mất máu đến chết mất.”
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng an ủi: “Không sao đâu. Nhẹ thôi. Anh ổn mà. Em đừng sợ.”
Cuối cùng, hai người đều bị Tuấn Triết áp giải đến bệnh viện. Một người đi băng bó vết thương và kiểm tra xem còn chất độc nào trong người. Một người đi khám thai. Tuấn Triết nhìn báo cáo mọi thứ vẫn ổn thì mới gật đầu hài lòng.
“Sau này hai người có làm gì thì lo cái mạng của mình trước giùm tôi. Nếu tôi không đến kịp thì có mười cái mạng tôi cũng không đền nổi cho nhà họ Dương và Ngô đâu. Thôi trả lại không gian cho hai người đó. Tôi qua xem Minh Thành và Tuyết Đan.”
Tuấn Triết lo liệu tất cả trông chả khác gì ông bố trẻ.
Về phần Tuyết Đan là người bị ảnh hưởng bởi thứ thuốc kia nhiều nhất nên mới có hiện tượng ghen cuồng loạn. May mắn cô bé cũng được cứu giúp kịp thời trước móng vuốt của Đan Vy.
Minh Thành hiện tại túc trực bên Tuyết Đan không rời nửa bước. Cậu ta hứng chịu khá nhiều cơn thịnh nộ đến từ cô bé. Cho đến khi cô bé tỉnh táo trở lại thì ngại ngùng chẳng dám nhìn mặt, thậm chí còn đích thân cúi người xin lỗi Tuấn Triết vì đã vu oan giá họa.
Tuấn Triết chẳng mấy để tâm, vui vẻ nhận lời xin lỗi. Sau đó, anh ta đã xem thử những bức hình chụp mình và Minh Thành. Quả thật nhìn đâu cũng thấy cả bầu trời mờ ám khiến anh ta nghi ngờ chính mình và Minh Thành thật sự là như thế sao.
Cuối cùng, Cao Lãng và Đan Vy đã bị khởi tố cùng hàng loạt tội ác…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT